"Cậu không nhận ra tôi?" Giọng nói của người nọ lộ ra vài phần ngạc nhiên.
"Anh là..." Hạ Nặc nghe được những lời này, sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy đoán.
Sẽ không phải như vậy chứ?
"Bạn trai?" Cậu thăm dò hỏi.
Trương Mạn nhịn không được khẽ giễu cợt một câu: "Cũng may là còn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa."
Có trời mới biết khi hắn nhìn thấy thằng ngốc này cư nhiên dắt cô bé đó đi vào trong vườn, trái tim hắn như muốn bay ra ngoài.
"Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không?" Trương Mạn nhớ tới cảnh tượng lúc đó, nội tâm vẫn còn đang sợ hãi gào thét.
Năm đó hắn bị quái vật truy đuổi, tim cũng không có đập nhanh như vậy.
"Vừa rồi rất nguy hiểm sao?"
Hạ Nặc còn có chút mờ mịt, sao cậu không cảm nhận được gì hết vậy?
"À, không phải anh là đang nói tới Nana chứ?" Cậu đột nhiên cảm thán một tiếng, nghi hoặc nói "Nhưng đó chỉ là một cô gái nhỏ."
"Đúng rồi, khi nãy anh vừa ném cái gì? Nó sẽ không gây nguy hiểm cho cô bé ấy chứ?"
"..." Trương Mạn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. "Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!? Người gặp nguy hiểm là cậu đó! Cô bé kia chính là một ác linh, nếu như không phải tôi tình cờ phát hiện sau đó cứu cậu thì cậu đã sớm bị xé nát rồi!"
Người mới này, hình như là quá mức ngu ngốc hả? Tiến vào trò chơi nhiều lần như vậy, hắn chưa từng thấy qua có người nào lại đi lo lắng tiểu BOSS trong trò chơi có bị gặp nguy hiểm hay không.
Tính tình Trương Mạn không tính là tốt, cũng từng có chuyện hắn mắng người mới đến máu chó đầy đầu. Đối với những người mới không nghe lời muốn tìm đường chết, hắn cũng không nhiều lời. Bình thường đều là trực tiếp để cho quái vật trong trò chơi dạy bọn họ cách sống.
Vừa rồi nếu để cho cậu bị cô bé kia đuổi giết một lần, phỏng chừng sau này sẽ không bao giờ dám nói ra kiểu lời lẽ như vậy nữa.
Trương Mạn nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt ngẩng đầu, ngơ ngác giống như một chú cừu non mới được cho biết rằng bạn đồng hành của nó là một con sói xám xấu xa đội lốt cừu. Biểu hiện vừa đáng thương lại đơn thuần như vậy khiến người nhìn không đành lòng trách mắng, thậm chí còn muốn sờ đầu an ủi cậu.
...... Được rồi, cậu dễ thương, cậu làm gì cũng đúng.
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau." Trương Mạn nói như thế nhưng nghĩ đến Hạ Nặc hiện tại còn là một người mù, hắn tiếp lời: "Đưa tay cho tôi, tôi dẫn đường."
"Chờ một chút ——" Hạ Nặc chẳng những không nắm lấy tay hắn mà ngược lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác. "Anh có chứng cứ gì để chứng minh mình là 'bạn trai' của tôi?"
Cậu cũng không muốn bị lừa lần thứ hai.
Trên mặt thiếu niên xẹt qua vài phần khổ sở không dễ phát hiện.
Lúc này lại trở nên cảnh giác? Đáng tiếc trong mắt hắn phần cảnh giác này vẫn còn rất non nớt, nếu thật sự muốn lừa gạt cậu thì hắn có cả ngàn cách.
Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, hắn sẽ không thực sự làm vậy.
Nguyên nhân có lẽ là... Thiếu niên trước mắt có vài phần giống em trai của hắn. Tâm tư trong suốt giống như một dòng nước trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Trương Mạn trực tiếp phun ra mấy chữ: "Trang viên quạ đen."
Nghe nói như vậy, trong lòng Hạ Nặc đột nhiên sinh ra một cảm giác thất vọng không rõ.
Trước khi gặp được Khám Thâm, cậu còn đang ôm một tia hy vọng nhỏ bé, nếu như hết thảy đều là hiểu lầm thì sao? Nếu cậu không nhận sai người, nếu như Khám Thâm chính là 'bạn trai' thực sự của cậu thì sao?
Tuy rằng hy vọng có chút mong manh nhưng ít nhất là nó vẫn có thể xảy ra nhưng đến bây giờ, ngọn lửa yếu ớt kia "lụp bụp" vài tiếng rồi dần lụi tàn.
Trương Mạn nhíu mày, không rõ vì sao thiếu niên trước mắt này lại không mấy vui vẻ, thay vào đó là biểu tình thất vọng. "Sao vậy? Cậu thất vọng vì ban đầu tôi không tìm được cậu à? Hay là cảm thấy tôi không có năng lực, không giống một người chơi cao cấp?"
"Không phải, tôi không có trách anh, việc anh không tìm được tôi đều là lỗi của tôi." Hạ Nặc thành thành thật thật lắc đầu, ôm trách nhiệm về mình. "Về phần năng lực của anh, tôi không biết, cũng không có cách nào đánh giá được."
Người bình thường không phải đều là nên phản bác trước sau đó thuận thế tâng bốc hắn vài câu sao? Ví dụ như rất có lòng tin vào năng lực của hắn. Thiếu niên này cũng ngay thẳng quá mức rồi.
Trương Mạn mang theo vài phần buồn cười nói: "Được rồi, sau này cho cậu xem chút năng lực của tôi. Bây giờ có thể đi với tôi được rồi chứ?"
Hắn lại đưa tay về phía Hạ Nặc, nhưng lần này vẫn bị từ chối.
Hạ Nặc lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi đã đổi tầm nhìn động, không phải là không nhìn được gì nên tôi vẫn có thể đi lại một mình, không cần anh phải chăm sóc quá nhiều."
Mặc dù biết rằng người này xuất phát từ lòng tốt nhưng Hạ Nặc không muốn làm phiền hắn ta. Cậu không thể quá phụ thuộc vào người khác.
Còn có một nguyên nhân không thể nói ra... Cậu không muốn nắm tay người lạ.
Trong đầu Hạ Nặc hiện ra bàn tay của một người đàn ông, rộng mà hữu lực, khớp xương rõ ràng, nhiệt độ lạnh như băng nhưng lực nắm vừa phải của hắn luôn khiến cậu rất thoải mái và an tâm.
Cậu vốn định đi tìm người đàn ông đó, nhưng không có Nana dẫn đường thì cậu cũng không biết Khám Thâm hiện tại đang ở đâu. Nhìn thái độ của người chơi cao cấp này đối với các ác linh, chắc hẳn cũng sẽ không dẫn cậu đi tìm Khám Thâm.
Nhưng cậu còn ở chỗ này sáu ngày, không có khả năng một lần cũng không gặp được hắn chứ?
Thành thật mà nói, sau khi bình tĩnh lại thì cậu có chút sợ hãi không dám đối mặt với Khám Thâm. Cậu sợ là từ trong miệng hắn nhận được cái đáp án tàn nhẫn kia, trong lòng sinh ra vài phần tâm tư muốn trốn tránh.
"Đi thôi" Trương Mạn thúc giục khiến cậu phục hồi lại tinh thần.
Hạ Nặc không còn nghĩ ngợi lung tung nữa, đi theo Trương Mạn đến trường đua ngựa mà bọn họ đã ở đêm qua.
Vừa mới bước lên đồng cỏ tươi tốt kia, Hạ Nặc liền cảm giác được có 2 tầm mắt nhìn cậu chằm chằm, cậu theo bản năng quay đầu lại nhưng chỉ "nhìn" được hai bóng đen xẹt qua bên hàng rào.
"Đó là cái gì?" Hạ Nặc hỏi.
Trương Mạn nhìn qua chỉ thấy một cái đuôi ngựa đen như mực, rất nhanh sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt: "Đừng sợ, chỉ là ngựa trong trường đua ngựa mà thôi."
Hắn không nhận ra bất kỳ vấn đề nào, trong mắt hắn chúng nó chỉ là những con ngựa bình thường: "Khi tôi đến trường đua ngựa đã nhìn thấy hai con ngựa một đen, một trắng. Chắc là một cặp."
"Ngựa?" Hạ Nặc ngay lập tức nghĩ về gia đình Rolle, chẳng phải là đang ám chỉ vị thiếu gia đã trở thành người chăn ngựa kia ư? Vậy chắc sẽ có manh mối về anh ta ở trong trường đua ngựa này? Có lẽ đó là hai con ngựa anh ta từng chăm sóc?
"Sao vậy? Cậu biết gì sao?" Trương Mạn nhíu mày, hắn không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà người mới này cũng có thể tìm được manh mối.
Thật sự là nhìn người không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài, thiếu niên trông thì rất nhu nhược yếu đuối nhưng năng lực cũng không tồi.
"Ừm..." Hạ Nặc đang do dự không biết có nên nói ra manh mối mà mình biết hay không.
Không đợi cậu quyết định xong thì có một loạt tiếng bước chân truyền tới.
"Chuyện này chúng ta đợi lát nữa rồi nói sau." Trương Mạn thấp giọng nói, bởi vì hắn nhìn thấy Hà Thảo Na cùng hai trợ lý của cô đang đi tới. "Hiện tại tên tôi là Dương Kế, đừng nhớ lầm. Tên của cậu trong trò chơi là gì?"
Tên trong trò chơi? Không phải là hỏi tên thật hả?"
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, Hạ Nặc cũng hạ giọng nói ra cái tên mà cậu đã nói với Nana: "Hạ Trường An."
"Người này là?" Hà Thảo Na từ xa đã nhìn thấy hai người "thân mật" thì thầm gì đó với nhau, lại gần liền thấy thiếu niên này bị mù hai mắt, tuy rằng ngay lập tức đã rõ thân phận của cậu nhưng cô vẫn đặt câu hỏi.
"Không phải đã rất rõ ràng sao? Bạn trai tôi, Hạ Trường An." Hắn giới thiệu.
"Ồ? Thì ra cậu chính là Trường An." Hà Thảo Na nhướng mày: "Xin chào, tên tôi là Hà Thảo Na".
"Xin chào." Hạ Nặc khẽ gật đầu, nhìn qua thập phần lễ phép nhu thuận.
Thật tâm mà nói, thiếu niên trước mắt quả thật là thập phần đáng yêu, một bộ dáng điềm đạm chớp chớp mắt "nhìn" giống như một con vật nhỏ vô hại, rất dễ dàng làm cho người ta sinh lòng trìu mến.
Nhưng bề ngoài có vẻ vô hại thì sao? Bên trong đừng nói là không có chút toan tính nào.
Hà Thảo Na lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, gặp nhiều loại người nhìn qua vô tội đơn thuần nhưng loại chuyện xấu nào cũng dám làm ra, cô đã quen từ lâu.
Tuy nói như thế nhưng cô vẫn không thích cậu thiếu niên này lắm.
Nói cách khác, cô luôn chán ghét loại người có xuất thân cao sang, được người khác sủng ái yêu thương, muốn cái gì cũng có người đem đến trước mắt. Từ khi còn bé, Hà Thảo Na đã biết bản thân mình dù có làm cách gì cũng không thể nào trở thành loại người này, cô chỉ có thể một bên đố kỵ ghen ghét, một bên liều mạng đi cướp đoạt thứ mình muốn.
Loại so sánh đối lập trần trụi này làm sao có thể khiến cô có hảo cảm với Hạ Trường An này được đây?
Huống chi, trước khi cậu xuất hiện, cô còn mang theo vài phần tâm tư không thể nói đối với Dương Kế.
Tuy nhiên nói như vậy nhưng không phải là cô yêu hắn, chỉ là so với mối quan hệ lợi ích thì cô tin vào tình cảm nam nữ hơn. Tình yêu luôn là một thứ vũ khí hữu ích trong tay cô, một người đàn ông nhiệt huyết sẽ luôn sẵn sàng dành tất cả cho người phụ nữ mình yêu mà.
Cô không phải không biết Dương Kế là một tên gay, nhưng như vậy thì sao? Trên đời này chưa từng có góc tường nào mà không thể đào được. Huống chi Dương Kế đối với Hạ Trường An có thật lòng hay không thì còn chưa biết.
Không để ý tới thiếu niên nữa, cô cười khanh khách mở miệng: "Anh Dương, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành chưa?"
"Xong rồi, tôi đã ném ảo cảnh vào hoa viên." Trương Mạn cười cười. "Ngoài ra tôi còn muốn cảm ơn, nhờ sự nhờ vả của cô đã giúp tôi gặp lại Trường An."
Hắn lộ ra vẻ mặt phấn khởi, diễn trò với Hạ Nặc: "Lúc trước ở trong phòng yến hội bị tách ra, em không biết anh đã lo lắng đến mức nào đâu Trường An à, lần này em nhất định phải bám sát anh đó."
Hạ Nặc không khỏi rùng mình một cái, cậu lặng lẽ sờ sờ cánh tay của mình, không ngoài dự đoán sờ được một tầng da gà.
"Thật là...khó chịu quá nhỉ?" Hắn nhịn không được nhỏ giọng than nhẹ.
Hơn nữa cậu phát hiện, sau khi Trương Mạn nói xong câu đó, ánh mắt của Hà Thảo Na nhìn cậu không có bao nhiêu thiện cảm.
"Phối hợp với tôi một chút." Dương Kế thấp giọng nói, trên mặt hắn vẫn như cũ lộ ra nụ cười, không còn là cái dáng vẻ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài nữa. Có vẻ giống như hắn đã thực sự lấy lại hạnh phúc khi tìm được người yêu.
"......"
Hạ Nặc không biết vì sao phải diễn kịch trước mặt mấy người này, cậu chỉ có thể ép buộc mình lộ ra một nụ cười xấu hổ.
Chỉ là nụ cười này ở trong mắt Hà Thảo Na nhìn thế nào cũng giống như khoe khoang.
Cô dứt khoát quay mặt lại không nhìn hai người nữa, nói: "Vừa rồi hai trợ lý của tôi cũng đã quăng ra hai cái ảo cảnh, kế tiếp chúng ta phải đi đến nhà chính của trang viên tìm một thứ."
"Tìm thứ gì?" Trương Mạn hỏi.
Hà Thảo Na nở nụ cười một cách kỳ lạ: "Một 'bảo vật' có thể thật sự giết chết ác linh."
"Giết chết ác linh?" Hạ Nặc mở to hai mắt, cậu cảm giác như có gì đó nghẹn trong cổ họng làm cho cậu không thể thốt nên lời. "Tại sao phải giết họ!?"
Cậu nghĩ về Lý Tra Lý, hai con rối nhỏ, mèo đen Kate, Nana và... Khám Thâm.
Có lẽ trong mắt cô, họ là những ác linh rất xấu xa? Vậy, cô ấy thực sự muốn giết họ?
"Thiên thần nhỏ này, cậu sẽ không cho rằng đây là đang diễn kịch chứ?" Hà Thảo Na giễu cợt nói, "Giữa chúng ta và ác linh chính là mối quan hệ sinh tử, cho dù chúng ta không giết bọn chúng thì bọn chúng sẽ tới giết chúng ta. Đã như vậy, chúng ta đương nhiên phải ra tay trước. Nếu cậu thực sự không thể chấp nhận thì cậu có thể ở lại trường đua ngựa và không cần phải theo bọn tôi."
Trương Mạn không xen vào, hắn cũng muốn nhìn xem thiếu niên sẽ quyết định như thế nào.
"..." Hạ Nặc trầm mặc trong chốc lát, "Tôi sẽ đi theo mấy người."
Đi theo họ cậu có thể sẽ tìm được 'bảo vật' đó trước và sau đó...giấu nó đi.
Hà Thảo Na biết rất rõ các lối đi trong trang viên, không bao lâu một dinh thự nguy nga tráng lệ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hạ Nặc nhìn ngôi nhà quen thuộc mà vài giờ trước cậu đã từ đây đi ra. Thế mà chỉ trong thoáng chốc, mọi thứ đã thay đổi.
Bất quá hiện tại chưa phải là thời điểm để buồn, trên vai cậu còn đang gánh vác một nhiệm vụ khó khăn! Hạ Nặc âm thầm hạ quyết tâm.
Mấy người tiến vào sảnh chính, Hà Thảo Na bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Chúng ta tổng cộng có năm người..."
Trương Mạn giành trước, nói: "Tôi muốn đi cùng với Trường An, để em ấy hành động với người khác khiến tôi không yên tâm."
Hà Thảo Na liếc hắn một cái, cười nhạt: "Được rồi, vậy tôi cùng trợ lý đi tới tòa nhà phía Tây, Trường An...cậu và bạn trai của cậu đi đến tòa phía Đông đi.
Cô vừa dứt lời, cửa chính "đùng" một tiếng mở toang, đàn quạ ào ào bay vào ngưng tụ thành hình dáng của một người đàn ông, giọng nói của hắn không phân ra được chút cảm xúc gì: "Bạn trai gì cơ!?"
Thật là một cảnh tượng đáng xấu hổ.
_________
Editor có lời muốn nói: nhờ chương này mà tui nhận ra một lỗi edit sai ở chương 14 YvY. Phải nói là mấy mối liên hệ giữa các nhân vật phức tạp thật sự. Tui phải đọc đi đọc lại mấy lần mới hiểu được chút ít nên là có đôi khi có vài chỗ mn đọc bị cấn thì nói tui sửa liền nha.
Chứ không thì giống như đang chạy băng băng trên đường để ngắm cảnh thì vấp phải cái ổ gà té sấp mặt ấy TwT