• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chú Giang, chú đến đón Cẩn Du ạ?" Yến Vân Ly cười ngọt ngào, ánh mắt không rời người đàn ông đối diện, "Hôm qua anh cháu có nhắc, nếu gặp chú thì nói với chú, chú đừng để chuyện của anh cháu với Cẩn Du vào lòng. Tính Cẩn Du ham chơi, nhưng cũng không phải không có giới hạn, không nên ép cậu ấy quá."

Giang Cẩn Diên đi phía sau Yến Tri An nghe thấy những lời này: "..."

Hắn có xúc động muốn đấm bay cái thân hình nhỏ nhắn kia, phải làm sao?

"Cậu là cái thá gì chứ? Mẹ nó, tôi có thân với cậu à!" Hắn xông lên đứng trước mắt Yến Vân Ly, chỉ tay về phía cậu ta: "Tôi cần cậu xỉa xói à? Đ* má, cậu với anh cậu là cái gì mà muốn quản chuyện của tôi! Đ…"

Hắn đang định nói tiếp thì có một bàn tay vỗ lên vai. Giang Cẩn Diên đột nhiên co rút cả người.

"Nói chuyện cho đàng hoàng!" Giang Tịnh Du giữ chặt vai của cháu trai, cảnh cáo. Sau đó hướng về phía Yến Vân Ly, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

"Chú!!" Giang Cẩn Diên không phục, quay đầu nhìn chằm chằm chú của mình. Chuyện Giang Cẩn Diên ghét Yến Vân Ly không phải ngày một ngày hai, tuy ngoài miệng không nói ra nhưng chắc chắn chú cũng biết chuyện này. Thế mà, thế mà chú vẫn nói chuyện với cậu ta.

"Im lặng đi! Về nhà chú xử cháu sau!" Lúc bất mãn thì không sợ, nghe đến xử lý mình thì sợ đến không dám hó hé một lời nào nữa. Giang Cẩn Diên cứ như con nhím xù lông, nhìn chòng chọc vào Yến Vân Ly. Ấy thế mà cậu ta lại nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đến xuân tâm phơi phới.

Giang Cẩn Diên âm thầm nghiến răng!

"Chào chú!" Lúc này, Yến Tri An mới lên tiếng. Cậu lễ phép chào hỏi người có bối phận lớn nhất, sau đó nhìn Giang Cẩn Diên như một tên ngốc.

Hắn hình như quên béng luôn chuyện bỏ nhà ra đi rồi!



Giang Tịnh Du cảm thấy bất đắc dĩ, anh không thích bị gọi là chú đâu! Thật đó!

"Ừm! Lại gặp nhau rồi." Dù vậy, nhưng anh vẫn dịu dàng đáp lại lời chào của Yến Tri An.

Yến Vân Ly bên cạnh nổ đom đóm mắt, cậu ta như bị cho ra rìa. "Chú Giang, hôm nay anh cháu không qua đón được, chú cho cháu đi nhờ với được không ạ?"

Giang Cẩn Diên trợn mắt nhìn cậu ta, trên mặt viết rõ hai chữ in hoa to đùng "KHÔNG CHO". Mà Yến Vân Ly vẫn cứ cười ngọt ngào lấy lòng Giang Tịnh Du.

Giang gia và Yến gia là thế giao ba đời nổi tiếng ở Thủ Đô. Ông nội Giang Cẩn Diên tức là cha của Giang Tịch Du là tri kỷ với ông nội Yến Vân Ly. Mà Yến Minh Hy và Giang Tịnh Du xêm tuổi nhau, cũng được coi là bạn của anh. Vốn hai nhà cũng muốn cho Yến Vân Ly và Giang Cẩn Diên chơi chung với nhau, nhưng từ nhỏ cứ hễ gặp Yến Vân Ly, thì Giang Cẩn Diên lập tức xù lông, lao vào đánh cậu ta đến không đứng dậy nổi.

Giang Tịnh Du nhìn hai đứa nhỏ đang đánh nhau bằng mắt, không để trong lòng, anh nhìn về phía Yến Tri An ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

"Tiện đây để tôi đưa em về."

Giang Cẩn Diên sáng mắt lên, "Được đó được đó, Tri An nhé!!!"

Yến Tri An: "..." Đừng nhìn tôi như thế, tôi không muốn!!!

Cuối cùng Yến Tri An cũng bị Giang Cẩn Du kéo lên xe. Hai người ngồi ghế sau, Yến Vân Ly ngồi ghế phụ, Giang Tịnh Du lái xe.

Anh có cảm giác như bản thân đang chăm một đàn trẻ vậy, trên xe cứ líu ra líu rít không ngừng. Mà người nói nhiều nhất lại là đứa cháu trai không nên nết nên thân của mình. Giang Tịnh Du bật lực.

"Cháu nói chú biết, bình thường Tri An không ngồi xe với cháu khi có người lạ đâu! Chú có số hưởng lắm đấy." Giang Cẩn Diên nói như thế này.



Yến Tri An: "..." Tôi không có, tôi ngại phiền phức thôi!

"Lần trước khi khai giảng, cháu mượn danh chú để cậu ấy quá giang xe của mình mà cậu ấy cũng từ chối, nhất quyết muốn đi bộ về." Hắn còn hừ một tiếng, cảm giác như vừa giận dỗi vừa kể tội vậy.

Yến Tri An: "..." Cậu tự khai ra lời cậu nói rồi kìa!

Không biết do ai chiều thằng nhóc này nữa! Giang Tịnh Du nhìn đứa cháu của mình qua kính chiếu hậu, lại nhìn Yến Tri An, "Đừng để ý nó, thằng nhóc này nói nhiều lắm."

Yến Tri An cười cười không đáp. Cậu quen biết Giang Cẩn Diên từ năm cấp hai, chẳng nhẽ lại không hiểu bạn mình. Nhìn người chú này như nghiêm khắc, nhưng thật ra lại đang dung túng cho Giang Cẩn Diên, cậu biết tại sao nhà họ Giang lại nuôi ra một thiếu gia chuyên đi chọc tổ ong vò vẽ này rồi.

Cả đoạn đường, Yến Vân Ly há miệng muốn nói chuyện nhưng đều bị cản lại. Nhìn Giang Cẩn Diên nói chuyện không ngừng rồi còn có Giang Tịnh Du nói chuyện thân thiết với Yến Tri An, cậu ta cảm thấy như bị coi thường. Chẳng phải người vô hình, nhưng chẳng chen chân vào trong cuộc hội thoại ấy.

Điều này làm cho cậu ta càng ghét Yến Tri An hơn. Yến Vân Ly nắm chặt tay, đến khi Yến Tri An xuống xe mới thả lỏng. Song, lại bị Giang Cẩn Diên cường ngạch kéo xuống xe đổi chỗ ngồi với hắn. Người gì đâu mà ngang ngược vô lý. Cậu ta tủi thân nhìn về phía Giang Tịnh Du.

Giang Tịnh Du: "..."

"Cẩn Diên, đừng nghịch nữa! Về nhà cấm túc thêm một tháng nữa!"

Giang Cẩn Diên trợn trắng cả mắt, gào lên: "Chú!!!"

"Sao lại kéo dài thêm một tháng nữa! Không được! Cháu phải xuống xe, cháu muốn ở chung với Tri An! Aaaa!" Hắn điên cuồng đập cửa, nhưng xe đã lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK