• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lam Vi Nguyệt

Thời tiết càng ngày càng nóng, nhưng chưa tới giờ quy định bật điều hòa nên mọi người không thể làm gì khác ngoài việc bật quạt máy mở lên mức tối đa, con gái mua quạt nhỏ để dùng, còn con trai cầm sách vở xem như cây quạt, tiếng lất phất khắp nơi.

Trong đám học sinh hận không thể mặc áo ba lỗ thay vì đồng phục, Tống Thần vẫn ngoan cố đeo khẩu trang trông rất bắt mắt.

“Anh, anh bị cảm cũng lâu quá rồi đó, anh đeo nó giữa trời nóng như này không thấy khó chịu à?” Đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Tống Thần, Tống Linh đã thấy nhớ.

“Khó chịu.” Nhưng không còn cách nào, cậu không nghĩ ra biện pháp nào tốt để giải thích cả.

Chẳng lẽ lại nói mình đi phẫu thuật thẩm mĩ.

“Mẹ nó, Chu Ninh mày lại tách ra đi tám chuyện! Phía đối diện đã giết tới cửa rồi.” Đường Mộ Ngô kêu to, vất vả mãi mới thừa dịp nghỉ giải lao chơi một ván, kết quả đồng đội lại ngu ngốc đứng yên để cho đối phương đánh, từ đường dưới lao thẳng tới.

Chu Ninh đang trò chuyện vui vẻ với Tiểu Nguyên, an ủi vài câu qua loa lấy lệ: “Không sao, ván tiếp theo sẽ thắng.”

Đường Mộ Ngộ tàn nhẫn nói: “Không có ván tiếp theo.” Sau đó đã đá Chu Ninh ra khỏi đội.

Chu Ninh buồn bã thở dài, quay qua làm phiền Tống Thần: “Thần, ngày mai bọn mình đi bơi đê.”

Tống Thần suy nghĩ một lúc, từ chối: “Không đi.”

Sau đó đứng dậy đi tới chỗ ngồi của Trần Lãng, Chu Ninh càng nhìn càng thấy không đúng, chọc chọc Tống Linh: “Tôi thấy mình sắp bị thất sủng rồi.”

Tống Linh: “Hả?”

Chu Ninh chỉ vào Tống Thần đang nói chuyện với Trần Lãng: “Cậu xem đi, lần trước đưa trà sữa tôi đã thấy sai sai, thì ra…”

Tống Linh đặt cây bút trên tay xuống, kích động khi nhìn thấy Tống Thần đang nói gì đó với Trần Lãng, mà Trần Lãng lại phối hợp ngẩng đầu, khung cảnh trông kỳ lạ lại vô cùng hài hòa.

Có thật kìa!

Tống Linh ngoài mặt sửng sốt, trong lòng thì mừng như điên, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp ảnh, nghe thấy Chu Ninh còn đang ríu rít bên tai, thì chuyển một chút sự chú ý cho cậu ta: “Cậu nói gì?”

Chu Ninh nhìn Tống Thần đang đứng cạnh Trần Lãng, giọng điệu đau buồn xót xa: “Thì ra cậu ấy có người bên ngoài.”

Tống Linh: “…”

Mà Khương Vũ bên kia cũng bị kinh hãi, bởi vì hắn nghe thấy Tống Thần chạy đến hỏi Trần Lãng-

Ngày mai cậu có nhà không?

Xịn, drama xịn.

Ngày, mai, cậu, có, nhà, không?

Dịch đại khái ra là: Ngày mai tôi có chuyện này phải đến nhà tìm cậu.

Khương Vũ chưa bao giờ thấy khả năng hiểu tiếng Trung của mình tốt đến mức này, giờ cho hắn một câu đọc hiểu, hắn có thể viết ra câu trả lời hoàn hảo trong vài phút.

Trong mắt Khương Vũ là sách, nhưng lỗ tay vểnh lên, nghe thấy Trần Lãng trả lời: “Chuyện gì?”

Tống Thần không lên tiếng, chắc là gật đầu, bởi vì hắn lại nghe thấy Trần Lãng tùy ý trả lời một câu: “Mai tôi có ở nhà.”

Khương Vũ: “!!!”

Đến khi người đã rời đi, Khương Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Trần Lãng, nghi ngờ trên cũng mặt sắp tràn ra, “Anh Lãng, cậu có quan hệ tốt với Tống Thần hồi nào vậy, không phải cậu ghét cậu ta à.”

Trần Lãng đang đọc đề toán trong sách, ngón tay thon dài xoay xoay cây bút, nghe vậy cười một tiếng: “Ai nói tôi ghét cậu ấy.”

Rất nhiều người á.

Tống Thần hồi đó mới chuyển tới đã đi lên tự giới thiệu, mở miệng câu đầu tiên thốt ra là nghe nói học sinh giỏi nhất học ở lớp chúng ta.

Lúc đó ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Lãng, Tống Thần cũng nhìn về phía anh, hất cằm, mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Sau này sẽ là của tôi.”

Mặc dù rất trẩu*, nhưng vì giá trị nhan sắc quá cao, học sinh nữ dưới lớp cho mặt mũi nên “oa” lên.

*trung nhị

Cùng ngày hôm đó xuất hiện một bài đăng trên diễn đàn, đánh cược liệu Trần Lãng có tiếp tục đứng đầu bảng xếp hạng trong kì thi hàng tháng tiếp theo hay không.

Kết quả là Tống Thần bị treo lên đánh không thương tiếc, không cam lòng chạy đến yêu cầu đòi xem bài thi của Trần Lãng, Trần Lãng hào phóng đưa, Tống Thần kiểm tới kiểm lui mấy lần mới hậm hực trở về.

Tình huống y vậy xuyên suốt trong vài kỳ thi tiếp theo, trước mỗi kì thi lần nào Tống Thần cũng tới hù dọa khiêu khích, thi xong thì lặng lẽ đến đọc bài thi.

Học sinh trên diễn đàn cũng mất đi lòng tin, bình chọn cũng nghiêng về một phía nên không cần phải cá cược nữa.

Sau đó Tống Thần không còn tranh chấp hạng một với Trần Lãng nữa, ít nhất bề ngoài là vậy, cho dù hai người là bạn cùng lớp, cũng rất ít nói chuyện, đã vậy chỗ ngồi còn cách nhau một tổ, tan học thậm chí còn không nhìn thấy mặt nhau.

Ngược lại Trần Lãng thỉnh thoảng thấy chán, thi xong sẽ khiêu khích Tống Thần, cho nên Khương Vũ mới cảm thấy anh Lãnh không thích Tống Thần chút nào.

Nếu không quay lại đâm vào tim người ta một nhát làm gì.

“Ờ không ghét thì không ghét.” Vẻ mặt Khương Vũ hơi lạ: “Nhưng mà từ lúc nào quan hệ hai người tốt đến vậy, cậu ta còn đến nhà cậu.” Học chung lớp cấp ba cũng sắp được hai năm, Khương Vũ chưa từng thấy có ai đến nhà Trần Lãng.

Thậm chí vì tránh vài bạn nữ muốn thêm wechat, anh trực tiếp bỏ tài khoản chính chỉ dùng clone, thông báo trong lớp đều do Khương Vũ gửi qua cho anh.

Trần Lãng nhướn mày, trong con người sâu thẳm hiện lên ý cười: “Nếu không tốt, cậu ấy sẽ khóc.” Khương Vũ run người, tôi tin cậu chết liền.

Qua 13 giờ chiều trời nóng kinh khủng, Tống Thần ở trong phòng hứng điều hòa rất lâu không chịu ra cửa, trông thấy thời gian trôi ngày càng nhanh mới để chú Vương chở cậu đến nhà Trần Lãng.

Vừa vào cửa cậu đã gỡ khẩu trang xuống, dùng tay quạt: “Không bật điều hòa à?”

Trần Lãng nói: “Ở trong phòng.”

Trước khi bước vào phòng Tống Thần liếc nhìn phòng của bà Trần Lãng, cửa phòng đóng chặt.

Thành thật mà nói cậu hơi hư.

Vẻ ngoài cậu từ nhỏ đã rất đáng yêu, rất được yêu thích, người lớn tuổi đều thích chọc cười cậu, cho cậu đồ ăn, chưa từng thấy ai hung dữ với cậu như bà của Trần Lãng.

Cháu ngoại mình cũng dữ y chang.

Chứ đừng nói cậu chỉ là người ngoài, lần trước một câu cũng không thèm nói với cậu.

Nhìn thấy cậu lo lắng, Trần Lãng nói: “Bà ngoại không ở nhà, hôm nay là mùng một, bà đi chùa miếu rồi.”

Tống Thần yên tâm.

Điều hòa trong phòng đã bật được một thời gian, Tống Thần vừa bước vào đã full máu sống lại, đứng dưới điều hòa ngửa mặt hứng gió, Trần Lãng kéo cậu lại gần anh một chút: “Sẽ bị cảm.”

Tống Thần: “Không sao, tôi có cơ thể cường tráng.”

Trần Lãng buồn cười, gấp cuốn sách bài tập trên bàn lại, hỏi: “Đến tìm tôi làm gì?”

“À đây đây, xém nữa quên mất tiêu.” Tống Thần lấy điện thoại ra gửi cho anh một file văn bản, để anh nhìn qua.

Trần Lãng bối rối mở điện thoại, nhìn thấy tên tài liệu đã giật mình sửng sốt.

<<Đãi ngộ và phương án điều trị bệnh lý không xác định của Tống Thần>>

Trần Lãng chậm rãi nhìn về phía cậu, mặt hiện ra dấu chấm hỏi.

“?”

Nếu không phải có hai chữ Tống Thần trong đó, anh còn tưởng đây là thông báo rác.

Tống Thần gãi gãi mặt, mở tệp ra ho khan một tiếng nói: “Ừ thì, cậu cũng biết tình trạng trên người tôi, trước mắt thì trừ cậu ra cũng không có cách nào giải quyết cả, hơn nữa hôm trước cậu cũng nói không…không cảm thấy buồn nôn, cho nên…”

Tống Thần có chút ngượng ngùng, giương mắt liếc nhìn Trần Lãng, thấy anh khoanh tay trước ngực, vô cùng hứng thú ra hiệu cậu tiếp tục.

“Cho nên tôi muốn nhờ cậu cho tôi mượn vài món đồ dùng cá nhân! Còn có, lúc tôi bị bệnh có thể đến kịp, để cho tôi ôm cậu…cắn một, cắn vài miếng.”

Tống Thần nói một hơi, cúi đầu xuống không dám nhìn vẻ mặt của Trần Lãng.

Đờ mờ giờ cậu khác gì tên biến thái quang minh chính đại đùa giỡn người khác không!

Trong phòng im ắng một hồi, chỉ có tiếng ô ô điều hòa phát ra. Một lúc sau, Trần Lãng mới mở miệng: “Cậu muốn bao nuôi tôi?”

“Đương nhiên không phải!” Tống Thần trợn mắt nhìn anh, trong đầu toàn nghĩ linh tinh gì đấy.

“Ồ.” Trần Lãng tiếc nuối nói: “Chỉ cắn thôi à?”

Nếu không cậu còn muốn làm gì nữa?

Nhớ lại nụ hôn trước đi rời đi ngày đó, Tống Thần cắn răng khẳng định: “Chỉ cắn mà thôi.”

Trần Lãng khép hờ mắt không nói lời nào, nhìn kĩ nội dung của văn bản, lông mày hơi cau lại.

Tống Thần đột nhiên cảm thấy tội lỗi vì ép người tốt làm trai bao.

Tội lỗi quá.

Nhưng cậu thật sự không còn cách nào, lo lắng Trần Lãng không đồng ý, chỉ phần đãi ngộ còn trống trong văn bản, nói: “Tất nhiên không để cậu phải làm miễn phí, cậu muốn cái gì, miễn là tôi có thể làm đều được.”

Trần Lãng: “Ví dụ như?”

Tống Thần: “Ví dụ như cho cậu tiền, một lần 1000.”

Trần Lãng mặt không biểu cảm, Tống Thần thấy đề nghị này không xong, nói tiếp: “Hoặc cậu muốn thứ gì, tôi đều có thể mua dùm cậu, thứ không mua được ở Trung Quốc tôi cũng mua được, nếu cậu muốn chữ ký của minh tinh nào cũng không thành vấn đề, tôi có chú mở công ty giải trí, xin chữ ký rất dễ.”

Cậu dừng lại, có hơi khó mở miệng: “Nhưng mấy thứ như xe, phòng thì không được, tôi…không mua nổi, còn nữa, làm chuyện xấu phạm tội tôi không làm.”

Con ngươi đen thẳm của Trần Lãng nhìn cậu, khóe miệng bỗng giương lên, nở nụ cười xấu xa, “Tống Thần, cậu cho tôi tiền, mua cho tôi cái này cái kia, chỉ để cho tôi ôm cậu, cho cậu cắn, vậy mà cậu còn nói không phải muốn bao nuôi tôi?”

Tống Thần: “…”

Tống Thần hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Chúng ta là quan hệ làm ăn vô cùng nghiêm túc! Cậu đừng nghĩ tới mấy thứ bẩn thỉu như vậy được không!”

Trần Lãng hừ lạnh một tiếng: “Quan hệ nghiêm túc sẽ ôm, vừa cắn vừa hôn à?”

Tống Thần nhấn mạnh: “Không hôn, cậu có đồng ý không?”

Trần Lãng tắt màn hình điện thoại đặt trên bàn: “Cậu có còn nhớ hôm đó tôi nói gì không vậy?”

Hôm đó nói nhiều như vậy, ai mà nhớ được.

Tống Thần thấy mình đang gây sự vô cớ, nhưng giờ không cúi đầu cũng không được, nghiêm túc nhớ lại, thăm dò hỏi: “Cậu nói cậu không thấy buồn nôn.”

“Không phải câu này.”

“Cậu nói tôi khá thích mặc quần áo cậu.”

“Cũng không phải.”

Tống Thần nhìn anh, Trần Lãng cũng nhìn lại cậu, mặt lạnh tanh vô cùng nghiêm túc, đôi mắt thâm thúy tựa như là vực sâu, có thể hút người vào sâu bên trong.

Cậu nhìn đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Cậu nói cậu rất thích.”

Trần Lãng: “Đúng, cho nên cậu không cần cho tôi thứ gì cả.”

Nhưng Tống Thần không làm được.

Điều này có nghĩa là cậu thiếu Trần Lãng một ân tình lớn, cậu không nghĩ ra nên dùng gì để đền đáp.

Hơn nữa Trần Lãng nói thích, là thích cái gì?

Thích chuyện này? Hay là thích…

Tống Thần không dám hỏi.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Tống Thần bắt đầu hối hận, cậu không nên nói ra, cứ vậy mà rơi vào bế tắc, nếu như Trần Lãng không đồng ý, vậy sau này cậu biết phải làm sao.


Ngay lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.


- -----


Tác giả có lời muốn nói:


Trần Lãng: Cậu xem tôi là gì?


Tống Thần: Công cụ có thể chữa bệnh hình người?


Trần Lãng: …


Còn một chặng đường dài phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK