Đôi mắt vẻ khó chịu chau mày nói tiếp.
" Đây không phải việc của anh mà? "
Huễ Minh có vẻ không bận tâm đến câu hỏi cô lắm, dần đưa bàn tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào. Vì đang ở chỗ đông người những hành động của anh ta khiến cô có đôi phần khó xử, bởi trong tình huống này cô không thể hét toáng lên được. Cái tên sao chổi này cứ hành động lỗ mãn.
Rồi anh cho người gói mẫu đó vào một chiếc hợp sang trọng, đến quầy thu ngân hắn ta ghé sát vào tai và lên tiếng.
" Tôi tặng em "
Cô chợt dừng lại có chút gì đó không đúng, cô nhìn hắn cau mày.
" Có phải đang hiểu lầm gì không? "
Cô từ từ lấy ra chiếc thẻ đen của mình, rồi đặt nó lên bàn thu ngân.
" Quẹt thẻ giúp tôi "
Anh khó hiểu với những hành động của cô, chẳng phải trước giờ phụ nữ luôn gục ngã với sự ga lăng của phái đàn ông sao.
Cô quay lại phía anh nhìn rồi nói.
" Thứ nhất tôi không thích nhận đồ không không của tên sao chổi như anh "
" Thứ hai đừng nên gọi tôi là em như kiểu thân thiết như vậy "
" Thứ ba là nếu anh có ý định thể hiện với tôi bằng tiền thì tôi nghĩ anh không cần làm cái điều vô bổ đó đâu "
Cảnh gì đây cả nhóm bạn của anh được một phen mở mang tầm mắt là cảnh nóc nhà đang dạy chồng trong tương lai sao.
Anh cũng không tức giận vì bị nói ở chỗ đông người như vậy ngược lại còn bá đạo trả lời cô.
" em nhỏ hơn tôi 4 tuổi? lại muốn tôi gọi bằng chị à? "
Cô nhìn anh rồi khó chịu nói.
" Sao biết tôi nhỏ hơn anh? "
Anh nhướn mày nhìn cô chiếc môi bắt đầu cong lên.
" Có thứ gì mà Ngôn Huễ Minh này không biết? "
Cô chán ghét phải nói chuyện với tên bị khùng này ôm bụng tức tối rời khỏi cửa hàng. Tên Hòa Thiên thấy anh trong bộ dạng đó vội đi đến trêu chọc.
" Chà Ngôn tổng quyền lực vậy mà lại sợ nóc vậy sao "
" Tao cứ nghĩ cô ta là vợ mày đang dạy mày không đấy Huễ Minh "
" Nhưng cô gái có tính cách như vậy khiến tao cũng khá để ý đấy chứ "
Anh thừa biết tính cách của tên này. Vừa nghe lời từ Hòa Thiên này có ý gì trong lời nói anh liền gằng giọng lên tiếng.
" Ý mày? "
Hắn ta vẫn rất vô tư cười cợt...
" Rồi rồi, không cần đánh giấu chủ quyền như vậy đâu, đồ của mày sao tao dám đụng "
" Nhưng chia sẻ thì hưởng ké nhé "
Tính háo sắc của nó anh còn lạ gì chứ, nhưng người mà Huễ Minh đã nhắm tới thì không bao giờ có cơ hội được chạm vào.
Lan Nhi cũng vội chạy đến ôm lấy tay cô.
" Mày nghĩ dị là ngầu á hả "
Cô quay sang nhìn nó.
" Trời ạ bạn tui rồi mày làm sao có bồ được đây hả Linh Hoa "
Cô nhướn mày nhìn nó rồi cười nói.
" tao cũng cần kiếm bồ sao? Trong khi tao có thẻ làm hết mọi thứ? "
Lam Huệ và Lan Nhi nghe được lời này từ cô liền có chút khó chịu như nói trúng tim đen vậy.
Đi mua sắm cũng khá nhiều thứ, bọn Lam Huệ tự nhiên lại than đói. Bọn nó cũng đã đặt nhà hàng trước từ sớm. Cô tự hỏi sao tụi nó biết mà lên kế hoạch kĩ càng vậy trời. Bái phục.
Cô tính kiếm cách để chuồng khỏi cái không khí này nhưng lại một lần nữa bị bọn nó kéo lại. Sao cứ phải là cô chứ ai đó tới giải thoát cô đi.
Ngồi vào bàn, có một người trong số đó đi lại phía chiếc ghế đang bên cạnh cô tính ngồi vào. Cô đang thắc mắc sao cậu ta không ngồi xuống thì ngước lên đã thấy ánh mắt mà Huễ Minh ngước gì tên bạn của mình. Cậu ta cũng bất giác lên tiêng..
" Mày ngồi đây đi tao qua kia cũng được "
Anh không nói gì ngồi xuống bên cạnh cô, cô cũng quá chán nản để ý cái tên cứng đầu này nên mặc xác anh muốn làm gì thì làm.
Bọn nó gọi full menu của nhà hàng, sơn hào hải vị đắt đỏ lần lượt được bày ra trước mắt cô suy nghĩ trong đầu. Thật lãng phí ở ngoài kia biết bao người không có thức ăn mà bọn nó quá là lãng phí. Không biết có ăn hết không đây.
Anh cũng khá tinh tế, lấy chiếc khăn ăn trắng được bày trí sẵn ở trên bàn. Cầm nó trải ra lên đùi cô để tránh thức ăn rớt xuống.
Cô lần này cả người đột nhiên cứng đờ lại không phản ứng nữa cũng không còn đôi co với hắn nữa. Quá đáng hơn là hắn dùng một tay kéo ghế của cô sát gần lại phía hắn.
" Này "
Anh nhìn cô cười khích động.
" Gần vậy tôi mới gắp đồ ăn cho em được, tay tôi ngắn lắm "
Trong đầu của cô là viễn cảnh 7749 lần cô cầm vật gì đó dí đánh anh một trận. Tên này phải để cô cho một trận te tua mới có thể hả dạ. Đã là sao chổi mà còn ảo tưởng. Cô không hiểu sao hắn cứ đeo bám trong cuộc sống cô mãi.
Anh vẫn rất nhẹ nhàng gắp từng miếng thức ăn để vào chén cô, cẩn thận lột vỏ tôm để vào chén cho cô.
Cô vẫn ngồi nhìn tay không đụng lấy đôi đũa bất giác anh nhìn về phía cô lên tiếng, nhưng tay vẫn đang bóc nốt con tôm giúp cô.
" Cô mà còn không ăn thì đừng trách tôi bóp miệng nhét thức ăn vào đấy "
" Đây không phải việc của anh mà? "
Huễ Minh có vẻ không bận tâm đến câu hỏi cô lắm, dần đưa bàn tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào. Vì đang ở chỗ đông người những hành động của anh ta khiến cô có đôi phần khó xử, bởi trong tình huống này cô không thể hét toáng lên được. Cái tên sao chổi này cứ hành động lỗ mãn.
Rồi anh cho người gói mẫu đó vào một chiếc hợp sang trọng, đến quầy thu ngân hắn ta ghé sát vào tai và lên tiếng.
" Tôi tặng em "
Cô chợt dừng lại có chút gì đó không đúng, cô nhìn hắn cau mày.
" Có phải đang hiểu lầm gì không? "
Cô từ từ lấy ra chiếc thẻ đen của mình, rồi đặt nó lên bàn thu ngân.
" Quẹt thẻ giúp tôi "
Anh khó hiểu với những hành động của cô, chẳng phải trước giờ phụ nữ luôn gục ngã với sự ga lăng của phái đàn ông sao.
Cô quay lại phía anh nhìn rồi nói.
" Thứ nhất tôi không thích nhận đồ không không của tên sao chổi như anh "
" Thứ hai đừng nên gọi tôi là em như kiểu thân thiết như vậy "
" Thứ ba là nếu anh có ý định thể hiện với tôi bằng tiền thì tôi nghĩ anh không cần làm cái điều vô bổ đó đâu "
Cảnh gì đây cả nhóm bạn của anh được một phen mở mang tầm mắt là cảnh nóc nhà đang dạy chồng trong tương lai sao.
Anh cũng không tức giận vì bị nói ở chỗ đông người như vậy ngược lại còn bá đạo trả lời cô.
" em nhỏ hơn tôi 4 tuổi? lại muốn tôi gọi bằng chị à? "
Cô nhìn anh rồi khó chịu nói.
" Sao biết tôi nhỏ hơn anh? "
Anh nhướn mày nhìn cô chiếc môi bắt đầu cong lên.
" Có thứ gì mà Ngôn Huễ Minh này không biết? "
Cô chán ghét phải nói chuyện với tên bị khùng này ôm bụng tức tối rời khỏi cửa hàng. Tên Hòa Thiên thấy anh trong bộ dạng đó vội đi đến trêu chọc.
" Chà Ngôn tổng quyền lực vậy mà lại sợ nóc vậy sao "
" Tao cứ nghĩ cô ta là vợ mày đang dạy mày không đấy Huễ Minh "
" Nhưng cô gái có tính cách như vậy khiến tao cũng khá để ý đấy chứ "
Anh thừa biết tính cách của tên này. Vừa nghe lời từ Hòa Thiên này có ý gì trong lời nói anh liền gằng giọng lên tiếng.
" Ý mày? "
Hắn ta vẫn rất vô tư cười cợt...
" Rồi rồi, không cần đánh giấu chủ quyền như vậy đâu, đồ của mày sao tao dám đụng "
" Nhưng chia sẻ thì hưởng ké nhé "
Tính háo sắc của nó anh còn lạ gì chứ, nhưng người mà Huễ Minh đã nhắm tới thì không bao giờ có cơ hội được chạm vào.
Lan Nhi cũng vội chạy đến ôm lấy tay cô.
" Mày nghĩ dị là ngầu á hả "
Cô quay sang nhìn nó.
" Trời ạ bạn tui rồi mày làm sao có bồ được đây hả Linh Hoa "
Cô nhướn mày nhìn nó rồi cười nói.
" tao cũng cần kiếm bồ sao? Trong khi tao có thẻ làm hết mọi thứ? "
Lam Huệ và Lan Nhi nghe được lời này từ cô liền có chút khó chịu như nói trúng tim đen vậy.
Đi mua sắm cũng khá nhiều thứ, bọn Lam Huệ tự nhiên lại than đói. Bọn nó cũng đã đặt nhà hàng trước từ sớm. Cô tự hỏi sao tụi nó biết mà lên kế hoạch kĩ càng vậy trời. Bái phục.
Cô tính kiếm cách để chuồng khỏi cái không khí này nhưng lại một lần nữa bị bọn nó kéo lại. Sao cứ phải là cô chứ ai đó tới giải thoát cô đi.
Ngồi vào bàn, có một người trong số đó đi lại phía chiếc ghế đang bên cạnh cô tính ngồi vào. Cô đang thắc mắc sao cậu ta không ngồi xuống thì ngước lên đã thấy ánh mắt mà Huễ Minh ngước gì tên bạn của mình. Cậu ta cũng bất giác lên tiêng..
" Mày ngồi đây đi tao qua kia cũng được "
Anh không nói gì ngồi xuống bên cạnh cô, cô cũng quá chán nản để ý cái tên cứng đầu này nên mặc xác anh muốn làm gì thì làm.
Bọn nó gọi full menu của nhà hàng, sơn hào hải vị đắt đỏ lần lượt được bày ra trước mắt cô suy nghĩ trong đầu. Thật lãng phí ở ngoài kia biết bao người không có thức ăn mà bọn nó quá là lãng phí. Không biết có ăn hết không đây.
Anh cũng khá tinh tế, lấy chiếc khăn ăn trắng được bày trí sẵn ở trên bàn. Cầm nó trải ra lên đùi cô để tránh thức ăn rớt xuống.
Cô lần này cả người đột nhiên cứng đờ lại không phản ứng nữa cũng không còn đôi co với hắn nữa. Quá đáng hơn là hắn dùng một tay kéo ghế của cô sát gần lại phía hắn.
" Này "
Anh nhìn cô cười khích động.
" Gần vậy tôi mới gắp đồ ăn cho em được, tay tôi ngắn lắm "
Trong đầu của cô là viễn cảnh 7749 lần cô cầm vật gì đó dí đánh anh một trận. Tên này phải để cô cho một trận te tua mới có thể hả dạ. Đã là sao chổi mà còn ảo tưởng. Cô không hiểu sao hắn cứ đeo bám trong cuộc sống cô mãi.
Anh vẫn rất nhẹ nhàng gắp từng miếng thức ăn để vào chén cô, cẩn thận lột vỏ tôm để vào chén cho cô.
Cô vẫn ngồi nhìn tay không đụng lấy đôi đũa bất giác anh nhìn về phía cô lên tiếng, nhưng tay vẫn đang bóc nốt con tôm giúp cô.
" Cô mà còn không ăn thì đừng trách tôi bóp miệng nhét thức ăn vào đấy "