• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận ánh mắt nóng rực của đối phương, Bạch Ngữ Ninh vùng vẫy muốn thoát ra lại bị một nụ hôn sâu áp xuống, cô bị anh ôm ngồi dạng chân trên đùi, hai bàn tay mảnh khảnh đang chống cự lại không ngừng đập vào lòng ngực rắn chắc kia.

Chỉ một lát sau Bạch Ngữ Ninh đã cảm nhận được vật cứng rắn cách một lớp quần vải chọc vào đùi cô. Một tay giữ chặt eo, tay còn lại bắt lấy đôi thỏ trắng kia mà xoa bóp thành đủ hình dạng. Cô thoát khỏi nụ hôn sâu kia, trán cụng trán hơi thở hoà quyện vào nhau. Bởi vì tư thế ngồi nên cô cao hơn anh một cái đầu, cô né tránh môi đang rượt đuổi kia.

" Ưm…đừng em không muốn!"

" Anh đã nhịn lâu rồi không thể nhịn nữa."

“Nếu làm thì mai em không còn sức để làm việc mất.”

" Anh cho em nghỉ tĩnh dưỡng."

" Hừm không cần!"

Nhân lúc Bạch Ngữ Ninh đang nói chuyện thì bàn tay kia đã kéo quần lót cô sang một bên cho hai ngón tiến vào bắt đầu động tác đâm vào rút ra.

" A…ư…đừng…"

" Miệng thì nói không nhưng lại hút chặt thế nào? mèo con! Em lại nói dối rồi thì phải nhận hình phạt."

Hoắc Mạc Niên nhìn biểu cảm động tình của cô, khoé miệng dương lên, vừa động tay vừa tát vào mông cô một cái.

" Ngoan tự cởi áo ra hay muốn anh xé rách nó."

" Ư…em…tự cởi."

Bạch Ngữ Ninh biết bản thân không thế từ chối người đàn ông này được. Những cơn khoái cảm mà anh đem lại khiến cô rất thoải mái và yêu thích, cô sợ bản thân bị anh làm mà bộc lộ sự yêu thích dâm đãng này nên mới luôn miệng từ chối anh.

Áo sơ mi được ném xuống sàn nhà áo ngực cô cũng nằm một chỗ trên sô pha. Không kịp cô thích ứng, anh đã vùi đầu hôn hít lên đôi thỏ trắng kia, kích thích quá nhiều khiến cô nhanh đến cao trào. Cô ngửa cổ lên đón nhận khoái cảm, ánh mắt chứa một lớp nước, mơ hồ nhìn người đàn ông đang ra sức hôn lên ngực cô, đôi tay nhỏ bé luồn vào tóc mà ép anh vùi sâu vào hơn.

" A…ưm."

Qua một lúc lâu, Hoắc Mạc Niên đặt cô xuống sô pha, đưa tay cởi váy cô ra tiện tay bỏ quần lót cô vào túi quần của mình. Bị anh nhìn chằm vào nơi bí hiểm kia, cả người cô đều đỏ rực muốn khép chân lại nhưng đã bị cánh tay anh cản lại.

" Đừng nhìn!"

" Không phải lần đầu chúng ta làm chuyện này! Trên người em chỗ nào anh cũng đã nhìn thấy hết rồi."

" Không…ưm!"

Hoắc Mạc Niên vừa dứt lời đã khom người xuống vùi mặt vào trong bí ẩn kia mà ra sức lấy lòng cô. Bạch Ngữ Ninh đầu tiên trải qua chuyện quan hệ thế này, cô không nghĩ như vậy càng khiến cô thoải mái đến rên rỉ to hơn.

Thấy Bạch Ngữ Ninh cao trào, anh ngồi dậy nâng cầm cô lên rồi hôn xuống để cô cảm nhận được mùi vị của mình. Triền miên một hồi lâu, anh bắt đầu đưa vật nóng vào tiếp tục cuộc chiếm đóng cô.

Từ sô pha đến bàn làm việc rồi đến cửa kính không chỗ nào mà không để lại dấu tích của hai người. Quần trải đầy khắp sàn nhà, không gian phòng trở nên nóng bỏng hơn, cơn khoái cảm liên tục ập đến khiến đầu óc cô không còn tỉnh táo nữa, mê mang rên rỉ đón nhận từng cú thúc của anh.

Gần đến 3 giờ sáng, Hoắc Mạc Niên mới mặc đồ lại cho cô và dọn dẹp phòng. Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp trở lại nhưng vẫn còn không gian ái múi nồng nàn. Anh bế cô đang chìm vào giấc ngủ kia vào xe và chở về nhà, trước khi lên xe anh không quên điện cho Lâm Dịch Châu thông báo ngày mai anh và Bạch Ngữ Ninh đều không đến công ty, bảo anh ta làm thay cho cô một buổi.

Lâm Dịch Châu đang ngủ ngon lại bị đánh thức bởi tiếng chuông ồn ào, nếu không phải nghe tiếng lạng lùng kia vang lên thì anh xém chút đã mở miệng mắng người rồi. Hoắc Mạc Niên không đợi anh trả lời liền cúp máy, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại khiến anh muốn hét lên.

Kết quả sáng sớm hôm nay, Lâm Dịch Châu đi đến tập đoàn với gương mặt bơ phờ không có chút sức sống nào cả.

Hoắc Mạc Niên đưa cô về nhà của mình rồi ôm cô cùng ngủ, đến trưa hai người mới mơ màng tỉnh dậy. Vừa mở mắt, đập vào mắt cô là một lòng ngực rắn chắc, hơi thở mạnh mẽ xâm chiếm xung quanh người cô.

Đôi tay lại không tự giác sờ lên viên lệ chí kia rồi đến sóng mũi, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của anh.

Vừa tỉnh dậy đã bị tập kích thế này, Hoắc Mạc Niên không thể chấp nhận nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt được nên đã giữ gáy cô ép và lấy thế chủ động đưa cô vào trầm mê của nụ hôn sâu. Đôi tay hư hỏng kia bắt đầu phiêu du trên cơ thể mềm mại khiến coi rùng mình nhẹ.

“Đừng bóp nữa.”

" Vừa lớn vừa mềm! Anh rất thích!"

" Hừ! Em đói."

" Anh bế em đi ăn."


Vì hôm qua Hoắc Mạc Niên làm cô mạnh bạo nên đôi chân cô chẳng đứng vững được, cô liếc mắt đến người đàn ông trước mặt, cảm thấy có lỗi nên đã tự nguyện bế cô xuống nhà dùng bữa.


Những người làm khi thấy tận mắt Hoắc Mạc Niên bế cô gái khác xuống từ phòng ngủ của mình ra, bọn họ liền kinh ngạc nhưng chẳng dám mở miệng hỏi.


Dì Lam là người chăm sóc anh từ nhỏ cho đến lớn, buổi trưa và buổi tối phụ trách đến chỗ anh chăm sóc, buổi sáng đều làm việc ở Hoắc Gia, bà rất thích Lương Ái Nhu và mong rằng anh và cô có thể sớm ở bên nhau. NHìn cô gái được anh bế xuống, bà liếc từ đầu xuống dưới bắt đầu đánh giá.


Ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp quyến rũ, bà vẫn nhìn ra mục đích cô quen anh chỉ vì gia thế của Hoắc gia. Bà âm thầm khinh bỉ.


Đương nhiên Bạch Ngữ Ninh nhìn ra vẻ mặt chán ghét của Dì Lam nhưng cô vẫn không nói gì cả cũng không quan tâm đến bà mà chuyên tâm ăn phần của mình. Dì Lam không thể tin được người được mệnh danh sạch sẽ không dùng chung đũa với người khác giờ đây lại thoải mái ăn đồ thừa của cô mà còn ăn những gì cô gắp cho.


Dì Lam nhân cơ hội nghỉ trưa này đi ra ngoài sân để thông báo cho Trương Mịch Lam là mẹ của Hoắc Mạc Niên biết tin, còn nói rất nhiều thứ không hay về cô.


Trương Mịch Lam trước sau cũng chỉ chấp nhận một mình Lương Ái Nhu là con dâu của mình, khi nghe tin chấn động này bà muốn biết là ai đang chen chân vào hạnh phúc của con trai bà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK