Có cái gì đó có vẻ không đúng?
Như thường lệ, tôi đi bộ trong sảnh hàng lang rộng lớn của công ty nơi tôi đang làm việc. Thật ngạc nhiên vì mọi người đi ngang qua sẽ đột nhiên dừng lại và chào tôi.
"Chào buổi sáng, cô Yên Nhi."
"Chào cô buổi sáng."
"Chào, cô Yên Nhi. Buổi sáng tốt lành."
Đây chỉ là một số trong những gì tôi nghe được. Tôi cảm thấy như đầu mình sắp vỡ ra và sắp cạn nước bọt khi nói lời chào buổi sáng với những người ở đây.
Vấn đề của họ là gì? Tôi có một linh cảm mạnh mẽ về những gì đang xảy ra.
Khi đến bàn làm việc, tôi ngồi xuống ghế và ngả người ra sau. Cơ thể tôi cảm thấy rất mệt mỏi, như thể đây là chuyến đi bộ dài nhất mà tôi từng thực hiện từ lối vào của công ty này.
"Yên Nhi, ông chủ đã gọi nó cho cô," tôi nghe đồng nghiệp Hạ Uyển nói trước khi cô ấy rời đi.
"Huh?" Tôi nhìn vào thứ anh ấy đặt trên bàn của tôi. "Trà sữa?"
Khi nào anh ấy biết rằng thức uống này là sở thích của tôi? Hương vị yêu thích của tôi. Tôi chộp lấy đồ uống được đặt trên bàn của tôi. Và khi tôi xoay chiếc túi lớn đó lại, tôi nhướn mày trước những gì mình đọc được.
“Rất xin lỗi cô”
Đây là những gì được viết trên tờ giấy gián ở ly trà sữa
Huh? Tôi không hiểu.
Trong đầu tôi tràn ngập những gì mình vừa đọc được, tôi đứng dậy và nhanh chóng đi về phía bên trong văn phòng của Sở Nhiễm.
“Điều này có nghĩa là gì?"
"Cô không thích nó?" anh nói trong khi mắt đang bận nhìn trên máy tính xách tay của mình.
"T-tôi thích nó, eh. Nhưng anh xin lỗi vì điều gì?"
Tôi thấy những ngón tay của anh ấy dừng lại những gì anh ấy đang làm như thể anh ấy đột nhiên ngạc nhiên trước những gì tôi nói. Nhưng chẳng mấy chốc, tay anh cũng lại tiếp tục việc anh đang làm.
"Cho rất nhiều thứ." Tôi càng bối rối hơn trước những gì anh ấy nói, tôi chỉ thở dài vì tôi biết dù tôi có cố gắng đến đâu anh cũng sẽ chẳng quan tâm.
“Tùy anh thôi,” đó là những gì tôi nói trước khi quay người và chuẩn bị rời khỏi văn phòng của anh ấy.
"Chuẩn bị đi, Yên Nhi. Tôi sẽ giới thiệu bạn với các thành viên hội đồng quản trị."
"Hả? Để làm gì? Anh không nói hôm nay sẽ có cuộc họp?"
"Tôi đã tự mình sắp xếp cuộc họp," anh nói.
"Nhưng tại sao anh lại giới thiệu tôi với họ, huh? Họ đã biết chuyện rồi sao?"
"Tôi sẽ giới thiệu cô là phó giám đốc của công ty tôi."
Phải mất một lúc những lời của anh ấy mới ngấm vào não tôi. Nhưng khi tôi nhận ra những điều đó, tôi đã mở to mắt, sốc đến mức suýt rớt hàm trước những lời anh ấy thốt ra.
"Sở Nhiễm. Anh đang đùa tôi sao? Đó là lý do tại sao người ngoài nhìn tôi như vậy!" Tôi giận dữ và khó chịu nói.
Anh thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi ý kiến của tôi mà đã tự ý đưa ra quyết định của mình.
"Cô không thích?" cuộc trò chuyện trong tâm trí tôi bị gián đoạn khi anh ấy đột nhiên lên tiếng
"Ai nói tôi muốn nó? Anh đâu có hỏi ý kiến của tôi?"
“Không muốn thì đổi một vị trí khác”
Tôi đột nhiên sững sờ trước những gì anh ấy nói, với vẻ ngoài quyến rũ của anh ấy.
“Tôi không muốn những thứ đó, anh tìm người khác đi”
Rồi tôi vội vã bước ra cửa, nhưng khi tôi vừa chạm vào tay nắm cửa phòng làm việc của anh ấy thì anh ấy lại đột ngột lên tiếng. "Lát nữa cùng về nhà với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Tôi chỉ ném cho anh ta cái nhìn tức giận của mình trước khi bước ra ngoài. Anh ấy nghĩ gì về tôi, một món đồ chơi, anh ấy có thể mang nó đi đâu nếu muốn sao?
Tôi trở về chỗ ngồi và xem lịch làm việc trên lịch của anh.
Anh ấy đã chuẩn bị một cuộc họp.
Tôi đã hủy bỏ tất cả các cuộc họp đó vì tôi biết anh ấy đang suy nghĩ vớ vẩn.
Khi tôi hoàn thành xong công việc thì trời đã tối. Chỉ còn lại tôi và sếp của tôi trong văn phòng. Sau khi tắt máy tính, tôi nhắm chặt mắt lại khi duỗi người.
"Đi nào."
Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Sở Nhiễm, anh ấy hiện đang đứng trước mặt tôi.
Anh ấy có nghiêm túc với những gì anh ấy nói không?
"Tôi nói, đi thôi."
“Tôi có xe rồi, không cần đi với anh,”
tôi gắt gỏng trả lời anh ấy trong khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tức giận và cau có của anh ấy.