• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Chú ơi, đến đây đi…

Giọt nước mắt lóng lánh trong suốt dính trên hàng lông mi dày mà đen dài, chậm rãi chảy xuống đôi gò má mềm mại. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nhóc con không sầu không lo này khóc, hơn nữa còn là dáng vẻ đau lòng như vậy. Lăng Bắc Hàn sững sờ, lòng không khỏi có chút phiền muộn.

“Khóc cái gì?” Anh mở miệng nặng giọng quát.

Úc Tử Duyệt xoay người lại, vội vàng chạy đến tủ cạnh đầu giường rút giấy ăn không ngừng lau nước mắt, “Chú, chú cứ coi như không nhìn thấy đi, cũng không được nói với người khác đó!” Cô đã khôi phục lại bình thường còn ngang ngược nói với anh.

Rõ là một bé con quật cường!

Lăng Bắc Hàn thầm nghĩ, cô không chỉ có quật cường mà còn cực kỳ sĩ diện.

“Diễn xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Lăng Bắc Hàn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tay, đôi con ngươi đen sâu thẳm lại liếc sang cô hỏi.

“Á…..Ôi…..Colin…..” Lúc này, từ sát vách truyền đến tiếng phụ nữ yêu mị rất nhỏ nhưng lại rõ ràng khiến Úc Tử Duyệt nhíu mày tim run lên. Cho dù cô mới 19 tuổi, cho dù cô còn là con gái nheo nhẽo cũng hiểu được âm thanh kia đại biểu cho cái gì!

Lệ Mộ Phàm! Cái tên ngựa đực này! Sao không thể kiềm chế chứ, đột tử tại chỗ luôn đi?

Lồng ngực Úc Tử Duyệt run lên thình thịch, kích động đến muốn giết người.

“Không cho! Không cho chú đi!” Úc Tử Duyệt trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Bắc Hàn, ngang ngược quát lên bước tới túm lấy Lăng Bắc Hàn đẩy anh lên giường.

Lăng Bắc Hàn vì bị cô đẩy bất ngờ mà thân thể ngã xuống giường lớn, đã vậy cơ thể nhỏ nhắn của cô còn trực tiếp nằm đè lên người anh.

Lúc đó đang là mùa hè, trên người Lăng Bắc Hàn chỉ mặc một bộ quân trang tay ngắn rất mỏng. Úc Tử Duyệt mặc trên người một cái áo cánh dơi cũng mỏng, anh có thể cảm nhận được có hai khối ấm áp mềm mại áp sát ở trước ngực mình, nơi nào đó lại căng lên, cổ họng không tự chủ được nhúc nhích. Mùi hương tươi mát chỉ có trên người cô gái này xông vào mũi làm lòng người xao động không thôi.

“A…. Hàn….. Nhanh lên chút…..Cho em đi…..” Lúc này, Úc Tử Duyệt đang nằm trên người anh nhưng đầu nhỏ lại ngẩng lên há miệng bắt chước giọng nữ nũng nịu kia cũng tự mình hô lớn.

Đáng chết!

Lăng Bắc Hàn cảm giác bắp thịt cả người mình vì tiếng mời gọi này của cô mà căng thẳng lên. Da thịt hai người dính sát vào nhau, cùng với tiếng kêu gọi của cô, hai khối mềm mại kia còn cọ qua cọ lại ở trước ngực anh, chợt cảm thấy tình thế như sắp lau súng cướp cò!

“A….. Hàn…..Lớn quá…..Ưm…..” Úc Tử Duyệt lại hả hê kêu lên, càng kêu càng nhập tâm diễn y như thật!

“Ưm…..Colin, nhanh lên! Nhanh…..”

Hai cô gái như đang thi đấu với nhau, phòng khách sạn vốn đã cách âm không tốt, lần này…..

Lăng Bắc Hàn quả thật dở khóc dở cười. Anh không phải là thánh nhân, chỉ là đàn ông bình thường! Anh ngồi dậy, hai tay giữ chặt eo của nhóc con.

“Chú, chú muốn làm gì?” Úc Tử Duyệt dừng lại tiếng “mời gọi quyến rũ” nhỏ giọng hỏi Lăng Bắc Hàn.

“Cô còn đè tôi nữa…Tôi không thể bảo đảm mình diễn giả làm thật đâu?” Ngón tay dài thô ráp giữ lấy chiếc cằm tinh tế của cô. Trong con ngươi Lăng Bắc Hàn lóe ra ánh lửa, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tinh quái nói.

Úc Tử Duyệt giật mình bừng tĩnh hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc đỏ lên.

“Ôi….Colin, nhanh, mạnh một chút, á…..”

“Làm thì làm! Ai sợ ai! Chú ơi, đến đây đi!” Úc Tử Duyệt bị âm thanh sát vách kích thích, cố nén tủi hờn trong lòng nổi giận nói.

Nhảy phóc qua, cô giạng chân ngồi lên ngực anh. Một bàn tay to của anh vẫn giữ chặt eo của cô. Ngón tay dài giữ chặt cằm của cô. Cô đỏ mặt vươn bàn tay nhỏ bé bắt đầu cởi cúc áo trước ngực anh…..

 

Chương 22: Đừng có làm càn

Nói cho cùng, chú quân nhân này không xấu, trong ánh mắt soi mói của cô anh là một trai đẹp thượng đẳng, vừa chính chắn lại còn rất man! So với bình hoa Lệ Mộ Phàm kia thì rất có tố chất! Mình có phát sinh quan hệ với anh ta cũng chẳng có thiệt thòi gì!

Úc Tử Duyệt giận dỗi nghĩ như vậy, tay cũng đã cởi hết cúc áo sơ mi của Lăng Bắc Hàn. Bên trong lộ ra lồng ngực lớn màu đồng, cùng với cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, thật sự hoàn mỹ! Không hề có miếng thịt mỡ dư thừa nào!

Trong đầu trào lên dòng nhiệt nóng. Bàn tay nhỏ bé của cô không tự chủ xoa bụng anh, từng đầu ngón tay hơi tái nhẹ nhàng sờ sờ, hình như là đang thử dò xét xem những bắp thịt kia có phải là thật hay không.

Bụng bị ngưa ngứa, Lăng Bắc Hàn cúi đầu xuống nhìn thì thấy bàn tay nhỏ bé của cô như móng mèo nhỏ đang gãi gãi bụng mình, nhóc con này lại đang nhóm lửa?

“Oa cơ bắp…..Là thật nha!” Úc Tử Duyệt thèm thuồng nhìn cơ bụng sáu múi Lăng Bắc Hàn, nước miếng suýt nữa đã chảy ra ngoài.

“…..” Lăng Bắc Hàn cúi đầu không nói gì nhìn vẻ háo sắc đó của cô.

“Đừng có làm càn!” Tay anh giữ chặt eo cô, nhỏ giọng quát, một tay kéo cô xuống giường, còn mình thì đứng lên.

“Này! Chú! Sao chú lại bỏ cuộc nửa đường chứ?” Nghe âm thanh sát vách truyền ra, Úc Tử Duyệt vội vã, nhỏ giọng hỏi.

“Thích cậu ta thì cứ nói rõ cho cậu ta biết, đừng làm những chuyện như thế này để rồi mình phải hối hận!” Lăng Bắc Hàn hơi cúi đầu nhìn cô trầm giọng răn dạy.

Anh cảm thấy hai người này đang phung phí tuổi trẻ, vì sự tự ái của mỗi người mà làm lãng phí thời gian không đáng. Đến khi để mất mau nhau rồi lúc đó mới biết hối hận thì đã muộn.

“Thích? Ai thích cậu ta? Chú, chú không biết đâu, cậu ta là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn của tôi đấy! Cậu ta là tên ngựa đực, đổi bạn gái còn chịu khó hơn thay quần áo!” Chỉ là, trong mắt cậu ấy, đó giờ chưa từng xem cô là phụ nữ, đương nhiên là cậu ta không có thèm rồi.

Hừ! Cậu ta không thèm mình, tất nhiên mình cũng chẳng cần tới cậu ta làm gì!

Trong lòng Úc Tử Duyệt chua xót nghĩ.

“Không đúng…..Chú, trong mắt chú, có phải tôi cũng không phải là phụ nữ không…..Nếu không, nếu không tại sao tôi đưa tới tận miệng cho chú ăn, mà chú lại…..” Úc Tử Duyệt chợt nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng. Hơn nữa, nhìn thấy Lăng Bắc Hàn bình tĩnh như không gì xảy ra, trong lòng cảm thấy hơi bị tổn thương!

Đang nói nửa chừng, cổ họng như bị nghẹn lại không nói được gì nữa…..

Úc Tử Duyệt, chẳng lẽ mày quên rồi sao? Anh ta từng nói mình là cô gái mới lớn chưa dậy thì! Không có hứng thú với mình!

Lăng Bắc Hàn cúi đầu nhìn cô, rất muốn phản bác lời của cô, nhưng cũng không thể nói anh không hề có chút cảm giác nào với cô được!

“Tôi còn có việc!” Anh nặng nề mở miệng, nói xong cầm túi của mình đi ra cửa.

Úc Tử Duyệt không nhìn anh lấy một cái. Âm thanh sát vách vẫn còn kéo dài khiến cho trong lòng buồn bã. Lúc này, cô thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Tên lính xấu xa! Chú cũng là bình hoa nông cạn!” Sau khi Lăng Bắc Hàn đóng cửa lại, cô oán hận nhìn cánh cửa chằm chằm, lòng chua xót mà hét lên.

Không chịu được tiếng phụ nữ quyến rũ kêu lên truyền từ sát vách, Úc Tử Duyệt nhốt mình vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen không thèm cởi quần áo cứ thế để cho nước xối ướt người mình, kỳ thật dưới bề ngoài quật cường ấy là một trái tim bị tổn thương.

Lăng Bắc Hàn vừa lái xe, vừa hút thuốc, vô cùng phiền muộn vì khi nãy bản thân suýt nữa đã làm một việc sai lầm.

Nếu quả thật không kìm chế được mà xảy ra quan hệ với nhóc con kia, chắc hẳn là Úc Tử Duyệt sẽ rất hận chết mình? Nhìn ra được, người cô thích là Lệ Mộ Phàm kia. . . . .

Ảo não lắc lắc đầu, như muốn vứt đi sự nóng nảy trong lòng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi phòng tắm. Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, trông thấy Lệ Mộ Phàm mặc một bộ áo ngủ sang trọng đứng ở ngưỡng cửa hả hê nhìn cô…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK