Cầm bịch đùi gà, An Sơ Hạ trong nháy mắt ngẩn ngơ. Ở trường học trước kia, không có điều kiện bằng ở đây, nhưng cũng chưa từng bị người khác gọi là người hầu.
Nếu mẹ còn thì tốt rồi,cô sẽ không phải sống nhờ ở Hàn gia, cũng sẽ không đến Học viện Tư Đế Lan, lại càng không quen biết Hàn Thất Lục, gặp Mạc Hân Vi…
Nước mắt không tự giác từ hốc mắt chảy xuống hai gò má.
“Ôi, em không sao chứ?” Nhân viên thu ngân của siêu thị nhỏ nhìn An Sơ Hạ đột nhiên chảy nước mắt có chút bị dọa, vội vàng hỏi cô bị làm sao.
Cô lắc đầu liên tục nói mình không sao, xoay người chạy ra khỏi siêu thị nhỏ, chạy xuống tới bậc thang xém chút bị trượt chân vì chạy quá nhanh. Cô bình tĩnh dừng lại mới biết mình không sao.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, dường như thấy mẹ đang ở trên trời dịu dàn cười.
“Mẹ, mặc kệ thế nào, mặc kệ chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều ủy khuất, con đều nhất định hoàn thành tâm nguyện của mẹ! Xin mẹ yên tâm!” Cô nắm chặt bịch, ánh mắt kiên định.
Bên kia sân thể dục, Hoàn Tử gãi đầu có lỗi: “Xin lỗi thầy a, thầy xem đều tại trí nhớ của em không được tốt, hại thầy phải đi qua đó mà không có gì cả.”
Thầy thể dục lắc đầu: “Không sao, thầy không ở đây mọi người có an phận không? Thầy chỉ vào đám học sinh lớp A năm nhất.
Hoàn Tử cố tình thêm bớt: “An phận, rất an phận! Nhưng là, có một nữ sinh vừa rồi ầm ĩ nói với em muốn đi siêu thị mua đồ ăn, nói rất đói bụng. Em nói phải chạy hết vòng mới được đi mua, cô ấy dường như có chút mất hứng. Thầy, có phải em làm sai điều gì không?”
Thầy thể dục gật đầu, nhăn mặt: “Em làm rất đúng, làm gì có chuyện chưa chạy bộ xong đã nghĩ đến chuyện tự do đi mua đồ ăn. Ngăn lại là đúng, là nữ sinh nào? Thầy sẽ giáo huấn lại!”
Hoàn Tử giả vờ nheo mắt lại nhìn về phía lớp A năm nhất, nhìn một hồi lâu mới nói: “Thầy! Sao em không thấy cô ấy? Không phải là nhân lúc em đi gọi thầy chạy đi mua đi?”
Sắc mặt thầy thể dục càng thêm khó coi: “Nếu đúng là như vậy, thầy sẽ cho học sinh đó chạy mười vòng!”
Hoàn Tử trong lòng cười thầm, vô tình nhìn thấy An Sơ Hạ đang chạy tới.
“Thầy! Chính là cô ấy! Đúng, đúng vậy! Thầy xem, tay cô ấy còn cầm một bịch đùi gà. Rõ ràng là không đem thầy để vào mắt a…” Cô sung sướng nói, nhìn thầy thể dục vẻ mặt đen lại, trong lòng vô cùng thoải mái. Hướng Mạc Hân Vi bên kia nhìn thoáng qua, bên đó cũng đang vui vẻ xem kịch.
Một tiếng còi chói tai vang lên: “Em! Mau lại đây!”
An Sơ Hạ giật mình, đi đến trước mặt thầy giáo: “Thầy, em…”
“Em không cần nói, hôm nay thầy phạt em chạy xong mười vòng mới được đi ăn cơm!” Tiết thể dục này là tiết cuối cùng của buổi sáng, chạy xong mười vòng không chừng căn tin đã đóng cửa hết đi? Có thể thấy được thầy đang rất tức giận.
Tất cả chuyện này đương nhiên là công của Hoàn Tử thêm dầu vào lửa.
“Vì sao?” Cô hoàn toàn không nắm rõ tình hình, ngẩng đầu hỏi thầy thể dục, nháy mắt thoáng nhìn Hoàn Tử đang nhìn mình hả hê, trong lòng ‘chửi thể’ một tiếng, là mình bị hãm hại.
“Em còn hỏi thầy vì sao?” Thầy thể dục trừng to mắt nhìn An Sơ Hạ. Bên ngoài là dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn, hóa ra nội tâm lại khó coi như vậy!
Các bạn cùng lớp vừa lúc chạy xong ba vòng, trật tự chạy đến trước mặt thầy thể dục, mấy nữ sinh thể lực kém đặt mông ngồi thẳng xuống đất thở, bất chấp mặt mũi.
Phỉ Lệ Á đầu đầy mồ hôi chạy đến, cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng. Nhìn qua có chút buồn cười.
Chương 22: Hình phạt chạy mười vòng“Thầy giáo, có chuyện gì vậy?” Phỉ Lệ Á chân mỏi nhừ, kiên trì đến trước mặt hỏi thầy thể dục.
“Mọi người đang trong tiết học lại có thể nhân cơ hội thầy không ở đây đi mua đùi gà ăn, đây là vô lễ với giáo viên! Em còn nói nữa thầy phạt thành hai mươi vòng!” Thầy thể dục chỉ vào An Sơ Hạ, vẻ mặt oán hận.
Cô biết chắc chắn Mạc Hân Vi không hề tốt với cô như vậy! An Sơ Hạ cúi đầu, cam chịu chuẩn bị chạy. Dù sao bây giờ có nói gì nữa cũng vô ích, nhân chứng vật chứng đều ở đây, cho dù có nhảy xuống Thái Bình Dương cũng không rửa sạch được nỗi oan này. Không bằng ngoan ngoãn chạy hết mười vòng.
“Chờ một chút.” Phỉ Lệ Á giữ chặt An Sơ Hạ, dũng khí không biết từ đâu nói với thầy giáo: “Thầy, chuyện này là hiểu lầm.”
“Đúng, thầy à, cậu ấy không phải đi mua đùi gà ăn…” Cả lớp bắt đầu rục rịch.
“Không phải đi mua đùi gà ăn vậy cầm đùi gà làm gì a? Chẳng lẽ còn có người cố ý muốn hãm hại em ấy?” Hoàn Tử không chút khách khí đánh gãy lời nói của bọn họ.
“Ai còn nói nữa sẽ chạy mười vòng!” Sân thể dục đang ồn ào vì câu nói này của thầy thể dục lập tức yên tĩnh lại. Có mấy nữ sinh đã bắt đầu khóc sướt mướt, nức nở nói không chạy được.
Bọn họ ở trong nhà được nuông chiều từ nhỏ, mang tiếng là tiểu thư, làm sao chạy nổi mười vòng quanh sân thể dục hơn bốn trăm thước này?
“Thầy, em lập tức chạy, xin đừng phạt mọi người!” Cô khom người chào, đẩy đám người trước mặt ra bắt đầu chạy.
Mười vòng thầy nói, cũng chỉ hơn bốn ngàn thước… Cô có thể làm được!
Hoàn Tử cảm thấy hài lòng hướng Mạc Hân Vi ở bên kia dùng tay ra hiệu “OK”, bên kia bắt đầu reo hò nhảy nhót. Mà lớp A đều ủ rũ, lòng đầy áy náy với An Sơ Hạ. Biết rõ ràng cô bị oan, bị người ta vu khống, nhưng lại không làm được gì.
Cũng tại bọn họ yếu đuối, vì mỗi câu nói của bọn họ ở Tư Đế Lan nếu không cẩn thận đều có thể bị phá hủy cả gia tộc.
“Thầy giáo, thầy đi nghỉ ngơi đi. Em sẽ canh cậu ấy, lúc nãy không ngăn được cậu ấy em thật xin lỗi!” Hoàn Tử giả bộ thành thật nói.
“Em vất vả rồi, phòng làm việc của thầy còn có chút việc.” Thầy thể dục mỉm cười với Hoàn Tử rồi xoay người rời đi.
Mạc Hân Vi cùng một đám người vẻ mặt sung sướng, vừa nhìn An Sơ Hạ chạy bộ vừa hướng đó đi tới, dọc đường chỉ trỏ, thậm chí còn giả dáng vẻ chạy bộ của An Sơ Hạ, không thể kiêu ngạo hơn được!
Tất cả những kịch bản từ đầu cho đến bây giờ đều có thể thực hiện hết, chẳng lẽ mắt thượng đế bị mù sao? Sơ Hạ rõ ràng là không làm gì cả, lại bị phạt chạy mười vòng…
Nhìn Sơ Hạ chạy có chút hỗn độn khác thường, Phỉ Lệ Á nắm chặt tay rốt cục quyết định hướng cô chạy tới.
“Cô ta qua đó làm gì?” đám người Mạc Hân Vi bên kia khó hiểu nhìn, ngược lại Mạc Hân Vi nhìn thấu ý đồ của Phỉ Lệ Á. Ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng.
Không nghĩ tới con nhỏ kia vừa mới vào học ở Tư Đế Lan đã có người chịu làm bạn. Dường như chính mình đã xem thường cô ta rồi… Mạc Hân Vi lập tức cảm thấy khó chịu đứng lên.
“Cậu tới đây làm gì?” Mới được hai vòng, An Sơ Hạ đầu đầy mồ hôi, thở cũng không xong.
Phỉ Lệ Á không nói gì, chỉ ở bên cạnh cùng Sơ Hạ chạy, mồ hôi một giọt chảy xuống cô cũng hoàn toàn không để ý.
Thấy Phỉ Lệ Á làm vậy, hầu như nam sinh có thể lực tốt của lớp đều chạy qua, một đám chạy theo sau cùng An Sơ Hạ.