Đàn anh thời đại học của Đế Đô, nhân vật phong vân vườn trường, là bạch mã hoàng tử trong mộng của vô số nữ sinh.
Là người cô đã từng có được, chỉ là hiện tại đã không còn có tư cách đó nữa.
Lục Tư Viễn thấy vành mắt cô đỏ hoe, liền tiến lên một bước, Diệp Như Hề lại lui về phía sau một bước.
“Tiểu Hề......”
Diệp Như Hề lập tức lau sạch nước mắt, nói: “Lục tiên sinh, có việc gì sao?”
Ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi.
Lục Tư Viễn lộ ra nụ cười khổ, nói: “Tiểu Hề, em nhất định phải xưng hô như vậy với anh sao?”
Diệp Như Hề dối lòng nói: “Lục tiên sinh, chúng ta đã chia tay rồi, vẫn là đừng nên quấy rầy cuộc sống của nhau nữa, chúc anh sau này sẽ được sống những ngày tháng hạnh phúc sung sướng.”
Dứt lời, Diệp Như Hề xoay người vội vàng rời đi.
Lục Tư Viễn vốn định đuổi theo đi, nhưng nghĩ đến bản thân mà đuổi theo thì cô chỉ biết chạy càng nhanh, bị té ngã thì cũng không tốt.
Nhưng trạng thái của Diệp Như Hề như vậy khiến anh nảy sinh nghi ngờ, mấy năm nay cuối cùng là đã xảy ra những chuyện gì khiến Tiểu Hề biến thành như vậy?
Xem ra, có một số việc anh vẫn cần phải điều tra một chút.
Ở một nơi bọn họ không nhìn thấy, một chiếc Maybach màu đen đang dừng ở bên đường.
Tạ Trì Thành thu hồi tầm mắt, ngón tay nhẹ nhàng đánh nhịp đánh nhịp.
Tần Hải từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua ông chủ nhà mình, cũng không hiểu tại sao ông chủ lại đột nhiên muốn dừng lại.
“Tần Hải, bảo cậu điều tra tư liệu về Diệp Như Hề, có tra được chưa?”
Da đầu Tần Hải tê dại, nhưng vẫn là căng thẳng nói: “Tra được rồi, nhưng mà cũng không đầy đủ hết, hình như có người đã cố ý xóa bớt đi rất nhiều dấu vết, chỉ có thể điều tra được cha của Diệp Như Hề là Diệp Kiến Quốc, 6 năm trước ông ta đã gặp tai nạn xe cộ và trở thành người thực vật, mà Diệp Như Hề lại là con gái vợ cũ của Diệp Kiến Quốc, cùng Diệp Kiến Quốc không có quan hệ huyết thống.”
“Ừm”
“Diệp Như Hề ban đầu vẫn luôn sinh sống ở thành phố S, mười năm trước mẹ cô ta qua đời đã được Diệp Kiến Quốc nhận về Đế Đô nuôi dưỡng, cùng sống với vợ hiện tại và con gái của ông ta, mặt khác, em gái của Diệp Như Hề chính là phu nhân.”
Nghe vậy, đôi mắt Tạ Trì Thành lóe lên một tia u ám.
Năm đó Long Đằng phải trải qua một lần ‘lễ rửa tội’, anh bận rộn giải quyết địch trong giặc ngoài, chỉ vội vội vàng vàng bảo người theo địa chỉ kia đi tìm, tìm được Diệp Như Mạn.
Xem ra, có một số chuyện, anh đã bị lừa gạt.
Tần Hải nhìn nhìn sắc mặt ông chủ, anh ta nuốt nuốt nước miếng, nói: “Còn lại chính là chuyện Diệp Như Hề gây ra tai nạn rồi chạy trốn sáu năm trước, bị đưa vào tù giam, vốn dĩ đã phán mười năm tù, sau đó bởi vì có biểu hiện tốt, đã được mãn hạn tù sớm, cũng mới ra tù cách đây không lâu.”
Tạ Trì Thành trầm mặc một chút rồi nói: “Con gái Diệp Hỉ Nhạc của cô ta điều tra thế nào?”
“Vâng, về đứa bé kia, tôi điều tra được thông tin sau khi Diệp Như Hề ra tù liền trực tiếp đến đón cô bé từ cô nhi viện, xử lý thủ tục nhận nuôi như bình thường, bé gái kia là con nuôi của Diệp Như Hề, mặt khác tôi còn tra ra được bé gái kia bị mắc bệnh bạch cầu.”
Nói tới đây, giọng nói Tần Hải có kèm theo vẻ thương tiếc.
Anh ấy còn nhớ rõ đứa bé đã đụng phải ông chủ ở bệnh viện ngày đó, trông hoạt bát lanh lợi, khiến người ta yêu thích mười phần, vậy mà lại bị ma bệnh quấn lấy.
“Lái xe đi.”
Tần Hải một lần nữa khởi động xe, nhưng không bao lâu, sắc mặt của anh ấy chợ thay đổi.
…..
Diệp Như Hề chạy không được bao lâu, xác định phía sau không có người đuổi theo thì cô mới dừng lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cô không nghĩ tới Lục Tư Viễn lại bám riết không tha như vậy, năm đó sau khi bị bỏ tù, trái tim cô với đoạn tình yêu này đã sớm lạnh như tro tàn rồi.
Chuyện cô không nói cho Lục Tư Viễn chính là, năm đó lúc cô còn ngồi trong tù giam, mẹ anh cũng đã từng đến thăm cô, còn nói những lời rất khó nghe, nhưng tổng kết lại là bảo cô rời xa Lục Tư Viễn.
Cho nên cô đã gửi cho anh tin nhắn bảo chia tay kia.
Nhưng cho dù mẹ của Lục Tư Viễn không có tìm cô, cô cũng sẽ rời đi, bởi vì cô không xứng với người đàn ông xuất sắc như anh, chỉ là lại phải dùng phương thức nhục nhã như vậy để quyết tâm rời đi.