Mục lục
Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207

Lục Tam Phong nhìn cô ta một cái, cũng không có phản ứng gì, anh nghiêng đầu sang chỗ khác rồi rời đi, mới vừa bước lên trên lầu, Trương Phượng Tiên đã đi tới hỏi: “Tình huống bên đó như thế nào rồi? Chuyện thất bại rồi sao?”

“Như vậy là nói thế nào?”

Lục Tam Phong nhìn cô ta hỏi ngược lại.

“Những người… người mà chúng ta cần tiếp đãi thì đã rời đi hết rồi, hỏi được một vài người thì họ bảo tất cả các hoạt động tiếp theo đều bị hủy hết rồi, cuộc họp chiều nay bị hủy bỏ, lịch trình của ngày mai cũng hủy bỏ. Trương Phương Hà chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Thôi Cửu đã đi tìm anh khắp nơi đấy!”

Vừa mới dứt lời thì Thôi Cửu đột nhiên xuất hiện đi đến, khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tam Phong thì đôi mắt sáng lên, vội vàng đi đến phía trước anh nói: “Tổng giám đốc Lục, anh đi đâu vậy? Tiền của tôi.”

“Tiền? Công việc đã làm xong chưa?”

Lục Tam Phong hỏi.

“Đã hoàn thành rồi… nhà máy đang ở đó, các người đã nhìn thấy nhà lãnh đạo ở đó rồi, tôi không nói sai… Thôi Cửu có chút luống cuống, anh ta vừa bị em trai mắng một trận, nếu như không lấy được tiền từ Lục Tam Phong thì mọi thứ sẽ bị phá bỏ hoàn toàn.

“Hai chúng ta có ước định công việc, chính là câu dẫn tôi đến Bình Châu để gặp những người này sao? Vậy cậu lấy tiền thì có cảm thấy hổ thẹn không?”

Lục Tam Phong nhìn vào Thôi Cửu chất vấn.

Trán của Thôi Cửu nhanh chóng đổ đầy mồ hôi, chợt nhớ đến những gì em họ nói với chính mình, hai người bọn họ có khả năng quen biết nhau.

“Tổng giám đốc Lục, anh có phải quen biết với nhà lãnh đạo kia phải không? Anh là một ông chủ lớn như vậy, chúng ta cùng có chung hoạn nạn, anh cũng không thể qua cầu rút ván được, chúng ta đều đã được dạy về lương tâm, mọi chuyện vốn dĩ đang rất tốt, nhưng sau khi người ta nhìn thấy anh thì mọi chuyện mới trở nên như thế này, vì vậy nên vấn đề không phải nằm ở chỗ tôi, mà là vấn đề nằm ở chỗ anh, vì vậy số tiền này anh vẫn nên trả cho tôi thì hơn!”

“Cái tôi cần chính là kết quả, hiện tại kết quả mà tôi cần chưa có được, cho nên tiền vẫn chưa thể đưa cho cậu được” Lục Tam Phong nói xong thì tiếp tục đi về phía trước.

“Tổng giám đốc Lục, anh không thể làm như vậy được!”

Thôi Cửu ôm cánh tay của Lục Tam Phong, lôi kéo anh lại, nhất định không để cho anh đi, kêu lên: “Bảy trăm năm mươi triệu, chính miệng anh đã đồng ý rồi đấy!”

“Tôi thấy cậu giống y như một tên gà mờ ngu ngốc, có mỗi chuyện này mà cũng không xử lý tốt được, cũng may là tôi còn có thể cứu vãn lại tình hình, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu năm mươi phần trăm số tiền, nhưng mà cậu vẫn phải tiếp tục liên lạc với em họ của mình, cậu có chấp nhận điều này không?”

Lục Tam Phong hỏi.

Thôi Cửu có cảm giác trái tim tan nát, chỉ còn lại một nửa số tiền sao?

Thế nhưng anh ta cũng biết chuyện gì xảy ra sau khi nghe điện thoại, anh ta ở đây rình mò, quấy nhiễu, có thể lấy được bao nhiêu thì phải lấy bấy nhiêu, sau đó anh ta gật đầu đồng ý: “Nhưng mà nhất định không thể hạ thấp hơn được nữa.”

“Nếu như chuyện này thành công, hoàn tất việc mua lại chi nhánh thì việc trả thù lao một xu tôi cũng không thiếu cậu.” Lục Tam Phong rút tay lại, đi về phía phòng của mình.

Cửa thang máy mở ra, Tô Ái Linh ăn mặc một bộ trang phục tôn lên toàn bộ thân hình của cô ta, mang theo một cái túi lớn, trong miệng đang nhai kẹo cao su bong bóng, nhìn thoáng qua Thôi Cửu, giẫm giày cao gót rời đi theo sau lưng Lục Tam Phong.

Lục Tam Phong vừa đi vào căn phòng, Trương Phượng Tiên liền hỏi: “Không phải anh và ông ta rất quen thuộc sao, tại sao chuyện lại trở nên như thế này?”

“Làm sao vậy? Lúc trước không phải mọi người nói chuyện này dễ xử lý, tất cả mọi việc như đã được bật hết đèn xanh rồi không phải sao? Tôi đã đến cả đây rồi mà mọi người lại nói là chuyện không ổn là sao?”

Tô Ái Linh tiện tay vứt túi xách trong tay lên ghế sô pha, không nói không rằng ngồi lên ghế sô pha, thổi ra một quả bóng.

“Phòng của cô ở bên cạnh!”

Lục Tam Phong chỉ sang hướng phòng bên cạnh.

“Anh vẫn còn tức giận sao…? Em sai rồi, em thật sự xin lỗi, xin lỗi anh!”

Tô Ái Linh nói một cách vô cùng quyến rũ, nhìn về phía của Lục Tam Phong nháy mắt mấy cái, trông rất mê người.

Trương Phượng Tiên nhìn thấy cô ta như vậy thì rất tức giận nói: “Chúng tôi đang nói về chuyện kinh doanh làm ăn, bí mật thương mại, hơn nữa, cô ăn mặc như thế này có phải rất không phù hợp không?”

“Trước sau tôi đều lồi lõm, không còn cách nào khác, tôi có chà chà!”

“Cô!”

Trương Phượng Tiên bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị đánh cô ta, đi lên phía trước một bước chửi: “Mả mẹ nhà cô chứ, con mẹ nó, tôi nhịn cô hơi lâu rồi đấy!”

Lục Tam Phong lấy tay cản cô ta lại, ôm cô ta vào trong ngực, miệng có thể nói lung tung nhưng không thể đánh người được, anh thực sự nghĩ cô ta chính là một quả hồng mềm.

“Anh cứ buông cô ta ra, nhịn cái gì chứ? Tôi phải một mất một còn với cô ta!”

Tô Ái Linh đứng lên kêu gào nói.

“Có gan thì đánh một trận với tôi này, anh buông tôi ra!”

Trương Phượng Tiên không ngừng giãy dụa, không ngừng chỉ tay vào mặt đối phương.

Lục Tam Phong chặn cô ta lại, bế ngang Trương Phượng Tiên lên, trực tiếp mang cô ta sang căn phòng ở sát vách, cô ta phải ngồi mất một lúc lâu trên giường mới lấy lại bình tĩnh.

“Đừng làm bất kỳ điều gì kỳ quặc nữa, trừ vài người nhân viên thì chỉ có ba người chúng ta, vậy mà ngày nào cũng khiến cho tôi phải lo lắng.”

Trương Phượng Tiên lấy tay vén mái tóc dài của mình lên, buộc tóc lại, hỏi: “Nếu như người ta không cho anh mặt mũi thì đừng cố gắng thuyết phục làm gì!”

“Chuyện này có thể thay đổi được!”

“Thay đổi như thế nào?”

“Mời khách, ăn cơm, tặng quà, mượn quyền thế của người khác, như vậy đấy!”

Tô Ái Linh ở trong phòng ngẩn ngơ cả buổi, đợi mãi không thấy Lục Tam Phong về, liền đi ra ngoài cửa nhìn ngó một lúc, sau đó lại đi vào trong, lấy một đồ vật ở trong chiếc túi xách to của mình, đi vào trong phòng ngủ, lấy chiếc điện thoại ở trên đầu giường rồi mở ra, gắn vào trong chiếc điện thoại.

Sau khi sửa sang lại quần áo một chút, cô ta mới bước ra phía cửa ra vào, sau khi Lục Tam Phong quay trở lại, thì cô ta đã đứng ở ngoài cửa nói: “Anh đã dỗ dành bà cô kia xong rồi sao?”

“Cô mau trở về phòng của mình đi, tại sao cô lớn như vậy rồi mà vẫn muốn đi gây sự với cô ấy thế?”Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Ở công ty nhiều việc như vậy cho nên cô cũng vất vả rồi, về phần việc hợp tác lần này, thì sang năm thì mới tiếp tục thương lượng tiếp, cô cũng có thể nhìn thấy rõ là hiện tại tôi cũng đang cần tiền”

Tô Ái Linh đi tới, hơi bĩu môi dựa vào cánh tay của Lục Tam Phong nói: “Làm sao mà anh phải nghiêm túc như vậy chứ, em cũng không vội, công việc nhiều như vậy thì tất nhiên phải trở về, nhưng việc lần này tiến triển không thuận lợi như vậy thì có cần em ở lại giúp một tay không?”

“Đây là Bình Châu không phải là Xương Châu!”

“Nhưng mà đều ở gần nhau thôi, chỉ cần vài cuộc điện thoại là có thể giải quyết công việc, như vậy cũng không ảnh hưởng gì đâu.”

Lục Tam Phong vừa nghe cô ta nói như vậy, ban đầu vốn không muốn mời cô ta đi nhưng bây giờ anh đang suy nghĩ lại: “Buổi tối hôm nay có một bữa xã giao, cô có muốn tham gia hay không?”

“Chỉ cần có thể giúp được anh thì em nhất định sẽ đi.”

Tô Ái Linh cầm theo cái túi xách to đi về phòng của mình, đóng cửa lại đi vào trong phòng ngủ, cầm điện thoại gọi cho giám đốc Lưu.

“Alo, đây là điện thoại của khách sạn mà chúng tôi đang ở!”

“Được rồi, tôi biết rồi, ở bên đó Lục Tam Phong không nhận ra điều gì sao?”

“Không nhận ra điều gì, ở bên này công việc của anh ta cũng không quá thuận lợi, không rảnh để quan tâm đến công việc ở Thực phẩm Phong Giai, trước ngày Quốc khánh chắc có thể giải quyết được hết mọi việc không? Đến lúc đó chúng ta sẽ ký kết hợp đồng tài trợ, như vậy thì coi như cơ bản đã hoàn thành rồi.”

“Thời gian như vậy thì quá gấp, việc ở bên này liên quan đến tương đối nhiều người, tôi sẽ cố gắng hoàn thành vào giữa tháng mười, đến lúc đó, cô phải qua đó kiểm tra toàn bộ tình hình của các nhà máy lớn một chút, anh ta không phải có một nhà máy sản xuất tivi sao, như vậy sẽ tạo ra một lớp ngụy trang tốt!”

“Hơn nữa, đến lúc đó tôi sẽ đặt một máy nghe lén vào phòng cậu ta, nếu có tình huống gì phát sinh thì cô sẽ là người được biết đầu tiên.”

Cúp điện thoại, Tô Ái Linh nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, hiện tại đối với việc Lục Tam Phong có thể thành công hay không thì căn bản cô ta cũng không thèm quan tâm, cô ta chỉ cần đạt được thứ mình muốn là được.

Lục Tam Phong không sở hữu toàn bộ số tiền của Thực phẩm Thủy Hoàn, điều anh muốn chính là sử dụng bốn mươi lăm tỷ của mình để tạo nên một công ty điện tử đứng đầu, đây quả thực giống như một giấc mơ, điều Tô Ái Linh muốn rất đơn giản, cô ta muốn có công ty, cô ta muốn có tiền, còn cả người nữa!

“Ở cạnh một người đàn ông sáu tuổi, chậc chậc, cũng không tồi!”

Cô ta tự nói chuyện rồi nở một nụ cười, đây là lần đầu tiên cô ta ở chung với một người đàn ông trẻ tuổi hơn mình.

Cuộc sống chính là như vậy, trước phải bị người ta chơi, sau đó mới có thể chơi lại người!

Nghi thức hoan nghênh vào buổi sáng vô cùng nhiệt liệt, hôm nay người dân ở cả nửa tỉnh đều nhìn vào, quả nhiên không có một tin tức nào, chỉ có một số tin tức nhỏ bị truyền đi mặt khác, các nhà lãnh đạo của thành phố đều tươi cười như hoa, nhất là không ứng phó với Hoàng Hữu Danh.

Hiện tại anh đang mở một cuộc tuyên truyền, lừa được rất nhiều lời tán thưởng, sau đó trực tiếp giáng một đòn mạnh mẽ vào Hoàng Hữu Danh khiến ông ta bị chê cười.

Hoàng Hữu Danh thà phải chịu đựng những điều này còn hơn là để cho Lục Tam Phong thu mua lại chi nhánh, có thể thấy được rõ ngay từ đầu ông ta đã muốn đem củ khoai nóng bỏng này vứt ra, muốn hãm hại một công ty.

Sở dĩ không hãm hại Lục Tam Phong vì ông ta biết anh không phải là đèn đã cạn dầu!

Hơn bốn giờ chiều, Lục Tam Phong tìm được Thôi Cửu, để gọi điện cho thư ký Thôi, trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, để cởi bỏ một số nghi hoặc trong lòng cậu ta, không thể xem thường thư ký Thôi được, bởi vì người này có vị trí tương đương với người bên gối của Hoàng Hữu Danh!

Thư ký Thôi đặt điện thoại xuống, đứng lên hít một hơi thật sâu rồi bước lên gõ vào cửa chính.

“Vào đi!”

“Vừa nãy tổng giám đốc Lục có gọi điện thoại cho tôi rồi.”

“Không gặp, để cậu ta đi.”

“Sau khi nói xong, anh ta muốn mời ông đi ăn một bữa cơm vào buổi tối, không có thêm bất kỳ ý gì khác, không vì bất kỳ lợi ích quan hệ nào, còn có mời thêm cả Kim Ngọc Anh, đây chỉ đơn giản là bữa cơm của đồng hương với nhau.”

Hoàng Hữu Danh ngẩng đầu lên suy nghĩ mất một lúc lâu mới đồng ý.

Lục Tam Phong đang ở gần đó tìm một nhà hàng thật tốt, đặt một phòng tốt nhất, đồng thời còn chuẩn bị thêm một chùm chìa khóa cất vào một chiếc hộp quà.

Sau đó bảo Trương Phượng Tiên và Tô Ái Linh đi đến nhà hàng trước và đe dọa nếu hai người họ còn tiếp tục gây chiến thì sẽ để cả hai người họ đi về nhà, Lục Tam Phong không quan tâm đến cả hai người bọn họ, đi xuống lầu rồi ngồi lên xe đi thẳng đến chỗ làm của Kim Ngọc Anh.

Kim Ngọc Anh không nghĩ tới Lục Tam Phong sẽ tự đến đón mình, vô cùng vui vẻ nói: “Sao anh lại đến đón tôi vậy?”

“Tôi cũng không có chuyện gì làm cả, lên xe mau lên.”

Kim Ngọc Anh lên xe nói: “Tôi có thể đi ăn với anh thì bỗng cảm thấy đồ ăn rất ngon, đồ ăn ở chỗ này tôi ăn không quen.”

“Cái khác thì không dám nói nhưng nếu muốn ăn bữa cơm với tôi thì không thành vấn đề.”

Trên đường đi, Lục Tam Phong hỏi về cuộc sống hàng ngày và cả chuyện công việc của cô ta, Kim Ngọc Anh ríu rít nói cả một đoạn đường, giống như đã tìm được một người lắng nghe mình nói.

Ở trong hành lang của nhà hàng, “œm Trương Phượng Tiên ăn mặc như bình thường, mặc một chiếc váy dài, thả tóc dài xõa đến eo, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, chỉ có điều vẫn mang nét Âu Mỹ, phấn mắt có chút đậm.

Còn Tô Ái Linh thì hoàn toàn ngược lại, dưới chân đi giày cao bảy cm, một chiếc quần trắng rộng, nửa trên là một chiếc áo lót, bên ngoài chỉ là một chiếc áo âu phục màu trắng, tóc búi cao… Ngay cả dây chuyền và hoa tai cũng được lựa chọn cẩn thận, đứng ở đó trông cô ta đặc biệt khéo léo.

Lục Tam Phong vừa xuống xe thì Tô Ái Linh và Trương Phượng Tiên cũng đi ra, Kim Ngọc Anh vừa xuống xe cũng nhìn thấy Trương Phượng Tiên nên lập tức vui vẻ nói: “Chị Phượng Tiên, chị cũng ở đây sao? Chị lại xinh hơn rồi.”

“Em cũng rất xinh!”

Trương Phượng Tiên đi đến, nhìn cô ta vô cùng trìu mến.

Lục Tam Phong đứng ở bên cm chiếc xe, liền nhìn thấy xe của Hoàng Hữu Danh ở cách đó không xa, ánh mắt nhìn ông ta xuống xe, Lục Tam Phong lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra đốt lên, trong đầu anh âm thầm suy nghĩ, có lẽ tại vì trong mắt của Hoàng Hữu Danh đến cuối cùng anh cũng chỉ là một người trẻ tuổi.

Nhưng mà một bữa cơm trưa cũng đủ để thấy được khuyết điểm của ông ta, nếu như ông ta muốn ổn định thì chính anh cũng sẽ giúp ông ta đứng vững hơn, anh lấy một hộp quà từ trong xe ra, cất hộp quà vào túi quần.

Cái chỉ nhánh này nhất định anh phải có đượ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK