“Cứ coi như không cẩn thận đi, nhưng Nhược nhi vẫn làm cho ngươi bị thương, ngươi không ghi thù sao?” Tiết tướng vừa qua bốn mươi tuổi, quyền cao chức trọng, ngồi ở chỗ đó, không giận tự uy.
Tiết Ngải cười lắc đầu. “Thường ngày phụ thân dạy chúng ta đạo lý có nhục cùng nhục. Chúng ta đều là con gái của phụ thân, đều là tiểu thư Tiết gia, nếu còn đấu đá thì chẳng phải sẽ bị người ngoài chế giễu sao? Cũng sẽ khiến cho phụ thân không thể ngẩng mặt nhìn người.”
Lúc này Tiết tướng mới chú ý đến Tam nữ nhi luôn bị mình coi nhẹ. Đã qua nhiều năm như vậy, trong đầu Tiết tướng chỉ có một ấn tượng mờ nhạt về Tiết Ngải. Nàng không thể hiện trước mặt mình khiến hắn thường xuyên quên đi mình còn có một đứa con gái như vậy. Tiết tướng đều biết sự khinh thường của các tỷ muội khác, thậm chí là cả sự hà khắc của Phan thị dành cho Tiết Ngải. Nhưng mà hắn là học giả truyền thống, chỉ luôn để tâm đến kết cấu gia đình lấy nam chủ ngoại, lấy nữ chủ nội*. Mấy chuyện bên trong hậu trạch hắn đều không nhúng tay vào. Còn có một nguyên nhân khác khiến hắn cố ý coi nhẹ Tiết Ngải nhiều năm như vậy, chính là đứa con trai chết yểu sinh đôi cùng Tiết Ngải, cũng là khúc mắc mà Tiết tướng không thể vượt qua được. Nếu có thể, hắn cũng hi vọng có thể lấy mạng Tiết Ngải đổi lấy mạng đứa con trai kia. Hắn là Thừa Tướng quyền cao chức trọng bên trong triều chính, thế nhưng dưới gối không có con trai, việc này khiến hắn ít nhiều không ngẩng được lên trước mặt đồng liêu*.
* Đàn ông lo chuyện làm ăn bên ngoài, phụ nữ lo chuyện trong nhà.
* Đồng liêu: bạn cùng làm quan với nhau.
“Ngươi là người hiểu chuyện.” Tiết tướng cảm khái.
Mặc dù Tiết Ngải chưa từng hi vọng xa vời về tình yêu thương của nghiêm từ, nhưng câu nói kia của phụ thân vẫn khiến nàng nhớ tới cuộc sống bị hắt hủi nhiều năm, cái mũi của nàng hơi cay cay: “Nữ nhi đa tạ phụ thân đã quan tâm.”
Tiết tướng gật đầu, vốn dĩ còn muốn nói thêm mấy câu quan tâm nữa, thế nhưng hai cha con đã xa lạ nhiều năm, lúc này cảm thấy không còn lời để nói. Tiết tướng thở dài trong lòng: “Ngải nhi, ngươi bị thương, nghỉ sớm một chút đi.”
Tiết Ngải khéo léo tiễn Tiết tướng ra khỏi cửa, sau khi về thì đã đến giờ ngủ rồi. Chỉ là người luôn ẩn nhẫn mờ nhạt như nàng hôm nay lại hành động, đương nhiên không ngủ được. Vết thương trên cánh tay thật sự vẫn ổn, Tiết Ngải là người biết nhẫn nại, nếu không thì nhiều năm như vậy cũng không thể giả bộ thiên y vô phùng. Nàng nằm trên giường, trong đầu toàn là hình ảnh mình bị thương ngày hôm nay, dáng vẻ khi Phùng Tĩnh Tô bảo vệ nàng ở trong ngực, quan tâm như thế, trân trọng như thế, đây là sự che chở mà nhiều năm qua nàng chưa từng có được.
“Tô tỷ tỷ…” Nàng nhẹ giọng thì thầm một câu. Vì người, coi như ta tan xương nát thịt cũng đều nguyện ý.
Sau khi hồi cung, Phùng Tĩnh Tô sai Thúy Điệp đi Thái Y Viện lấy một chút cao dược trị bỏng, vỗn dĩ nàng muốn xuất cung một chuyến để đưa cho Tiết Ngải, thế nhưng nghĩ đến việc Tiểu Hồ Ly tự ý hành động, nàng vẫn muốn trừng phạt một chút.
“Ngày mai phái người đưa cao dược này cho Tiết gia Tam tiểu thư.” Nàng ném dược cao cho Thúy Điệp.
Tiết Nhược bị phạt quỳ từ đường một đêm, mặc dù nàng ta ngồi hơn nửa thời gian nhưng đến cùng cũng không dễ chịu như giường của nàng ta, Tiết Nhược cảm giác toàn thân mình đều đau, nhất định là bị lạnh, nhiễm phong hàn.
Sáng sớm, bà lão đến đưa cơm phát hiện Tứ tiểu thư ốm yếu ngã trên mặt đất, nhanh chóng đi báo cáo Phan thị.
“Giống hệt mẫu thân nàng ta, chỉ biết giả vờ yếu đuối.” Phan thị cực kỳ chướng mắt diễn xuất hồ mị của Tưởng thị, câu dẫn nam nhân là giỏi. “Thôi, quỳ một đêm cũng biết sai rồi, để cho người ta đem nàng ta về Ngưng Lam Các, tìm Lý đại phu xem bệnh cho nàng ta.”
Tiết Nhược được đưa về Ngưng Lam Các của mình. Tưởng thị cũng được thả ra, nhanh chóng đến Ngưng Lam Các hỏi thăm nữ nhi. Vốn dĩ Tưởng thị tưởng Tiết Nhược giả vờ để được ra từ đường, không ngờ Tiết Nhược nằm ở trên giường rồi vẫn ốm yếu, không giống như giả bộ.
“Nhược nhi, ngươi thế nào rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Tưởng thị chỉ có một đứa con gái, đương nhiên phải yêu như trân bảo.
“Nương, ta cảm thấy toàn thân đều rất khó chịu, nhất định là bị bệnh rồi.” Tiết Nhược vốn là người già mồm, nhìn thấy mẹ ruột tới đã nghẹn ngào khóc lên.
Tưởng thị đau lòng muốn chết, lúc Lý đại phu xem bệnh cho tướng phủ tới, nghĩ nghĩ sau khi bắt mạch cho Tiết Nhược: “Đại khái là hôm qua Tứ tiểu thư bị kinh hãi, lại chịu gió lạnh từ từ đường, nhiễm phong hàn. Cũng may không nghiêm trọng, uống thuốc mấy hôm thì sẽ khỏi hẳn.” Lý đại phu ra ngoài kê toa thuốc.
Tưởng thị nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nữ nhi: “Nhược nhi đáng thương của ta, rõ ràng không phải lỗi của ngươi, Đại phu nhân hết lần này tới lần khác lại đổ lên đầu ngươi. Là mẫu thân không có bản lĩnh mới khiến ngươi phải ấm ức như vậy.”
Tưởng thị nói xong cũng bắt đầu khóc lên. Tiết Nhược thấy mẫu thân khóc đến mức lê hoa đái vũ, bộ dáng ẩn ẩn động lòng người, đưa khăn tay để mẫu thân lau nước mắt.
“Mẫu thân, ngài cũng biết hoàn cảnh của nữ nhi không tốt. Vốn dĩ Tam tỷ là người không được sủng ái nhất, thế nhưng bây giờ Tam tỷ lọt mắt Công Chúa, Đại phu nhân cũng bắt đầu coi trọng nàng. Đại tỷ luôn là người trong đáy lòng phu nhân, Nhị tỷ và Ngũ muội có nương nương trong cung làm chỗ dựa, chỉ có ta, không nơi nương tựa, mặc cho người điều khiển. Mẫu thân, giờ chỉ là bắt đầu, cuộc sống ngày sau của nữ nhi chỉ sợ sẽ ngày càng khó khăn.” Mặc dù Tiết Như nói hơi quá, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Tưởng thị sao có thể không hiểu ý của con gái mình, nhiều năm như thế, cuộc sống của nàng trong hậu trạch tướng phủ chẳng vậy thì gì? Nhưng mà, đường tự mình chọn. Lúc trước nàng cũng là cô nương trong sạch, bởi vì tham luyến quyền thế phú quý của phủ Thừa Tướng nên mới chấp nhận gả cho Tiết tướng làm thiếp, mặc dù nói không dễ nghe nhưng mẹ đẻ nhà mình thật sự đạt được ích lợi thực tế. Cuộc sống của phụ mẫu huynh đệ trôi qua không tệ, mình cũng coi như có lời giải thích cho gia đình. Chỉ là khổ nữ nhi của mình, bị khi dễ trong nhà đông đảo tỷ muội.
“Nhược nhi, là số ngươi không tốt mới sinh ra từ bụng nương. Nhưng mà ngươi cứ nhẫn nại một chút, nương còn trẻ, chờ nương sinh ra một đứa con trai cho cha ngươi, mẹ con chúng ta sẽ hết khổ.” Tưởng thị còn trẻ, sinh thêm mấy đứa hoàn toàn không vấn đề gì. Đây cũng là biện pháp tốt nhất để nàng thượng vị. Năm đó Phan thị sinh đôi nên hao tổn thân thể, không thể sinh tiếp. Uông thị hạ sinh Tiết Nghệ cũng đã mười năm, bụng không còn động tĩnh, cũng có thể thấy được là không thể trông cậy vào.
"Nương, ta thật sự sẽ có đệ đệ sao?” Đây cũng là sự trông cậy lớn nhất của Tiết Nhược.
“Sẽ thôi, tin tưởng ta.” Mặc dù Tưởng thị không còn quá trẻ, nhưng được bảo dưỡng tốt, một cái nhăn mày một nụ cười duyên đều phong tình vạn chủng, rất được Tiết tướng sủng ái.
Hai mẹ con bên kia đang tính toán đường ra trong lương lai, Uông thị bên này cũng nghiên cứu chuyện phát sinh ngày hôm qua với hai nữ nhi. Chuyện ngày hôm qua Tiết Chỉ và Tiết Nghệ hoàn toàn là người ngoài cuộc, nhưng Uông thị đã nhìn ra chuyện này không đơn giản, nếu giải quyết không tốt thì tướng phủ đang ổn định sẽ có biến hóa.
Tiết Nghệ vẫn như cũ, không để ý đến những chuyện này, chỉ ngồi luyện chữ trên bàn, nàng là người kiên nhẫn, ở trước mặt mẫu thân cũng như vậy, Uông thị biết tính cách mọi người khác nhau, không cưỡng cầu được, dứt khoát mặc kệ nàng.
“Nương, Tam muội hôm qua chỉ là may mắn, Vân Dật Công Chúa lại cố ý giúp nàng, vậy nên nàng mới được cái danh, cũng chẳng tính là bao.” Tiết Chỉ cầm mấy hộp son phấn trong tay, đều là hàng mới nhất của cửa hàng nổi danh nhất trong kinh thành, hôm nay vừa mới đưa tới mấy hộp son phấn, cho tiểu thư, phu nhân tướng phủ dùng thử.
“Ngươi đó, chỉ thích khinh địch. Gần đây Tam tiểu thư bị Đại phu nhân cấm túc, làm sao còn có thể cấu kết với Vân Dật Công Chúa mới hồi cung, chẳng lẽ ngươi không nghĩ nguyên nhân sao?” Uông thị thấy Tiết Chỉ chỉ hứng thú với mấy hộp son phấn kia, nàng cảm thấy tiếc rèn sắt không thành thép.
“Ta có nghĩ mà, còn không phải cái chuyện Tam muội có hôn sự làm Trắc phi Thái Tử sao? Nếu ta có hôn ước này thì Vân Dật Công Chúa cũng đến làm bạn với ta.” Tiết Chỉ lúc trước cũng nhắm vào hôn sự này, thế nhưng nàng ta cũng chỉ là một thứ nữ, dù là Trắc phi Thái Tử cũng phải cưới đích nữ. “Cái tính tình ngu ngốc đần độn kia của Tam muội, thật là uổng hôn sự tốt như vậy.” Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nàng ta lại tức giận bất bình.
“Đi!” Uông thị biết nữ nhi không phục, thế nhưng nàng tuy là quý thiếp, đến cùng thì cũng chỉ là thiếp, khác hẳn với chính thê. “Nếu như ngươi thật sự muốn gả cho Hoàng gia cũng không phải không được, cứ nhìn người khác rồi ghen tỵ làm gì, thế chỉ thể hiện ngươi không phóng khoáng.”
Tiết Chỉ đột nhiên không còn hứng thú với son phấn trước mắt, nàng ta ngồi cạnh mẫu thân: “Nương, nương thật sự có cách để cho ta gả vào Hoàng gia sao?”
Uông thị nhìn nữ nhi hoa dung nguyệt mạo, mặc dù không so được với Tam tiểu thư nhưng vẫn đẹp hơn rất nhiều so với ba người còn lại. “Ngươi đó, có cơ hội thì hãy đi xin dì ngươi đi, sao nàng không giúp ngươi cho được?”
Muội muội Tiểu Uông thị của Uông thị bây giờ là chiêu viện nương nương trong cung, địa vị cũng không thấp.
“Nữ nhi hiểu rồi.” Trong lòng Tiết Chỉ dấy lên hi vọng trong nháy mắt. Không phải chỉ là Hoàng gia sao? Gả cho ai mà chả được? Nhìn xem, nàng ta không chỉ muốn gả cho Hoàng Tử, còn muốn làm chính phi.
Nhìn thấy ánh mắt nhảy cẫng của nữ nhi, Uông thị thở dài. Mặc dù nữ nhi có tâm cơ nhưng vẫn còn rất trẻ tuổi. “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện này mãi thế, suy nghĩ thật kĩ về chuyện của Tam tiểu thư đi. Ta luôn cảm thấy Tam tiểu thư không đơn giản, chẳng lẽ trước đó chúng ta đều nhìn lầm sao?”
“Nương, nương quá xem trọng Tam muội rồi. Không ai hiểu con gái bằng mẹ. Nếu như Tam muội là người có bản lĩnh thì Đại phu nhân có thể hắt hủi nàng nhiều năm vậy sao? Bọn họ là mẹ con đó.” Tiết Chỉ cảm thấy Phan thị ghét bỏ Tiết Ngải bởi vì nàng là bùn nhão không đỡ nổi tường, dần dà, Phan thị đã từ bỏ nàng. Tựa như chuyện mẹ nàng ta không còn cưỡng cầu Tiết Nghệ.
Uông thị lắc đầu: “Ta thấy không phải như thế.” Có lẽ nàng đã nhìn thấy một chút mánh khóe, nhưng lại không bắt được, thứ cảm giác mơ hồ này khiến nàng rất khó chịu. “Không được, ta phải tiến cung hỏi dì ngươi mấy câu, ta cảm thấy Vân Dật Công Chúa này cũng không đơn giản.”
Tiết Chỉ cảm thấy Uông thị quá lo lắng, nhưng nàng ta vẫn rất muốn tiến cung, lập tức để Uông thị nhanh chóng đề bảng tự.
Quy củ trong hoàng cung vô cùng nghiêm ngặt, người nhà phi tần muốn tiến cung thì phải đề bảng tự xin trước, trong cung có người căn cứ vào bảng tự thu được mỗi ngày mà sắp xếp thời gian, được sắp xếp xong mới có thể tiến cung.
Uông thị là tỷ tỷ Uông Chiêu Viện, dĩ nhiên cũng có tư cách đề bảng tự, mà lần này nàng lại rất may mắn, được sắp xếp tiến cung sau hai ngày.