• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Học tỷ đang mơ về thời thơ ấu của chị ấy sao? Dễ thương quá, muốn ôm hôn quá! Mộc Chiêu hoàn toàn không nhận ra bộ dáng hiện tại của mình có chút "không tốt".

Đối với một đứa trẻ có lòng cảnh giác rất mạnh, người đứng giữa đường này gần như có thể bị coi là kẻ xấu.

Bé Phó Du Thường trưởng thành hơn so với các bạn cùng lứa một chút, dừng xe đẩy lại, sau đó đứng trước xe đẩy, cảnh giác nhìn Mộc Chiêu.

Mộc Chiêu có chút lúng túng, học tỷ nhỏ này đáng yêu quá đi mất! Không hiểu sao nàng có chút căng thẳng, hơi cúi người chào Phó Du Thường: "Chào em ~"

"Chào chị." Mặc dù chỉ mới 6 7 tuổi nhưng Phó Du Thường lại chững chạc đến lạ thường.

Khuôn mặt trắng nõn khi xụ mặt của học tỷ nhỏ đáng yêu đến mức khiến người ta muốn chảy máu mũi, Mộc Chiêu cố gắng che giấu nụ cười bà dì của mình, quay đầu lau mũi, may mắn là không thực sự chảy máu.

"Em chưa từng gặp chị, chị là ai?" Bé Phó Du Thường rất cảnh giác hỏi.

"À... Chị là họ hàng của gia đình bà Tôn ở phía đông. Em biết bà Tôn, bà cụ chân đi khập khiễng không? Chị đến thăm bà ấy." Bà ngoại của Mộc Chiêu từng chẳng may bị gãy chân khi lên núi nhặt củi, từ đó chân đi khập khiễng, đó cũng là một trong những dấu hiệu để nhận biết.

Vừa nhắc đến bà, bé Phó Du Thường lập tức nghĩ tới bà cụ có tính tình kỳ lạ kia, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể xua tan được nghi ngờ của cô bé.

"Ồ." Bé Phó Du Thường ồ một tiếng rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mộc Chiêu một lúc.

Một lúc sau, thấy con người kỳ quái này vẫn chặn đường, bé Phó Du Thường cau mày, trên mặt như có một tia tức giận.

Mộc Chiêu chỉ cảm thấy... Thậm chí còn đáng yêu hơn!

Trước khi bé Phó Du Thường dán cho Mộc Chiêu cái nhãn kẻ tình nghi buôn người, Phó Du Thư đã an ủi xong một cô bé, cuối cùng cũng dẫn người tới.

Khi chị gái đến, rõ ràng bé Phó Du Thường đã nhẹ nhàng thở ra.

"Du Thường, mau xin lỗi Ngu Cảnh." Ít nhất ở tuổi này, Phó Du Thư vẫn có uy nghiêm của một người chị.

"Xin lỗi." Bé Phó Du Thường không nói hai lời đã xin lỗi.

"Hừ!" Bé Lam Ngu Cảnh bi bô hừ một tiếng, "Mình tha thứ cho cậu, nhưng cậu phải để mình chơi với em ấy!"

Bé Lam Ngu Cảnh chỉ vào em bé trong xe đẩy, chơi với em bé? Thực ra chỉ coi con bé như đồ chơi thôi phải không?



"Không được!" Bé Phó Du Thường kiên quyết từ chối: "Cậu chỉ biết ức hiếp em ấy."

"U oa a a a..." Bé Lam Ngu Cảnh lập tức khóc tiếp.

Dù lần này Phó Du Thư có nói gì đi chăng nữa, bé Phó Du Thường cũng không đồng ý để bé Lam Ngu Cảnh chơi với đứa bé trong xe đẩy.

Là chị gái, Phó Du Thư bó tay toàn tập, tuổi còn nhỏ mà đã cảm nhận được cảm giác hói đầu là như thế nào.

"Oa!" Lúc này, đứa bé trong xe đẩy tỉnh lại, vươn bàn tay nhỏ bé ra, chắc là bị tiếng khóc của bé Lam Ngu Cảnh làm cho giật mình, sau đó cũng bắt đầu khóc.

"Cậu nhỏ giọng một chút đi, dọa em ấy sợ rồi!" Bé Phó Du Thường khéo léo bế đứa bé lên dỗ dành, tư thế cực kỳ tiêu chuẩn.

"Chị Du Thư, Phó Du Thường có vợ quên bạn!"

"Phụt..." Mộc Chiêu không cẩn thận cười ra tiếng.

Lam học tỷ còn nhỏ như vậy mà đã biết vợ là cái gì?

... Không đúng!

Về mặt pháp lý, mình mới là vợ của học tỷ!

Có chuyện gì với đứa nhỏ này vậy? Tuổi còn nhỏ mà đã có thể cắm sừng nàng?!

Sắc mặt Mộc Chiêu đột nhiên xụ xuống, cô bé béo mập mềm mại kia nhất thời không còn dễ thương chút nào, thậm chí nàng còn cảm thấy tiếng khóc của em bé trong xe đẩy rất ồn ào.

Trong lúc nhất thời, Mộc Chiêu muốn tranh giành người yêu với em bé suýt chút nữa đã quên mất mục đích thực sự của mình khi đi vào giấc mơ này.

"Ờm... Bảo bảo không phải con dâu nuôi từ bé của Du Thường, đừng nói bậy." Phó Du Thư lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, tất nhiên không coi trọng lời nói đùa của người lớn, nhưng hai đứa nhỏ này thì khác.

"Bố mẹ em ấy đưa em ấy cho em." Bé Phó Du Thường vô cùng chấp nhất với đứa bé vừa được dỗ xong.

Phó Du Thư gãi đầu, khá nhức đầu rồi đây.

Bé Phó Du Thường đặt đứa bé trở lại xe, xoay người rời đi, bé Lam Ngu Cảnh vội vàng đuổi theo, tình bạn giữa bọn trẻ thật kỳ lạ, vừa mới cãi nhau khí thế ngất trời, quay đầu một cái đã quên hết tất cả.



"Ài..." Phó Du Thư thở dài, tuổi còn nhỏ mà phải chăm hai đứa nhỏ hơn, đầu sắp nổ tung rồi!

"Còn nhỏ mà, thuận theo em ấy là được." Mộc Chiêu vô tình bị em bé đoạt người còn muốn thay học tỷ lên tiếng.

"Lúc đầu mọi người đều nghĩ như vậy, Du Thường có thể cảm thấy mới lạ vài ngày rồi sẽ không thích nữa, nhưng hôm nay chúng em phải đi, phải trả lại con cho người ta, nếu em ấy không buông ra thì phải làm sao?" Phó Du Thư rất đau đầu.

Cái gì? Muốn trả em bé lại?! Mộc Chiêu mừng thầm, không cảm thấy việc so đo với một em bé trong giấc mơ có gì xấu hổ.

Mộc Chiêu giả vờ như đi cùng đường, chậm rãi đi theo mấy đứa trẻ về phía trước, hỏi thăm Phó Du Thư về đứa bé kia.

Một lúc sau nàng đã hỏi được tiền căn hậu quả, thì ra khi cùng bà ngoại đến nhà người khác, học tỷ nhỏ vô cùng hứng thú với em bé nhà kia, vì thế cha mẹ đứa bé kia cho cô bé ôm ôm, kết quả em bé này tiểu ướt hết người Phó Du Thường.

Quần áo của bé Phó Du Thường được đặt may riêng từ nước Y, giá cả đắt kinh khủng, hai vợ chồng kia liền hoảng sợ, nói sẽ đưa đứa bé cho Phó Du Thường để bồi thường.

Không hiểu vì lý do gì mà bé Phó Du Thượng chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn trúng đứa bé này, không những đồng ý lời đề nghị của hai vợ chồng mà còn ôm con người ta đi ngay tại chỗ.

"Phì..." Tha thứ cho Mộc Chiêu cười không phúc hậu, cùng lắm nàng chỉ là bôi bùn lên người học tỷ mà thôi, sao đỉnh bằng em bé này được!

Ngôi nhà cách đó không xa dần dần lộ ra, trước cửa ngôi nhà của gia đình đó có bốn người lớn, nụ cười không kiềm chế được của Mộc Chiêu đông cứng lại sau khi nhìn rõ bốn người.

Có hai người ăn mặc khá đắt tiền, trông có vẻ quen mắt, hai chân Mộc Chiêu mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.

"Mẹ." Bé Phó Du Thường đẩy xe đẩy đến bên cạnh người phụ nữ có vẻ ngoài rất dịu dàng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình có thể gặp lại cha mẹ đã qua đời từ lâu của học tỷ, cho dù biết nơi này chỉ là một giấc mơ, Mộc Chiêu cũng không biết đặt tay chân như thế nào.

"Du Thường ngoan, phải trả bảo bảo cho cô chú rồi." Giọng nói của Phó phu nhân cũng dịu dàng như bề ngoài của bà.

Nhưng con gái nhỏ luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời trong lòng bà lần đầu tiên trở nên "ngỗ ngược", bế em bé trong xe đẩy lên rồi lùi lại một bước, vẻ không muốn hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.

"Cô chú nói, đưa em ấy bồi thường cho con." Bé Phó Du Thường kiên quyết lắc đầu.

Về phần cô chú mà học tỷ nhỏ nhắc đến, còn có ai quen thuộc hơn Mộc Chiêu nữa? Đây là cha mẹ ruột của nàng! Vậy ra em bé tè dầm trên người học tỷ, đứa bé mà nàng vừa cười nhạo...

Là quá khứ đáng xấu hổ của nàng?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK