꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Cùng lúc đó, trên lầu cũng căng thẳng.
Lâm Trạm ngồi xếp bằng trên tháp mềm trong phòng, dùng thủy kính quan sát cảnh tượng bên dưới, hắn không thể tin nổi, tới mức ngón tay run run, suýt chút nữa hất cả mâm linh quả xuống đất.
"Tại sao Giang Hoài Ngọc không đi theo cốt truyện?"
Dựa theo hướng đi cốt truyện, mọi người Huyền Ngụy Tông bị Lăng Vân Phái đả thương, lúc tự ái sắp bị chà đạp, Lâm Trạm sẽ lộ diện bảo vệ mọi người.
Giang Hoài Ngọc vì muốn hắn vui vẻ cũng sẽ chạy theo, giúp hắn đuổi bọn người Lăng Vân Phái đi.
Giang Hoài Ngọc chính là một phế vật, nói dễ nghe thì giúp hắn đuổi đi, nói khó nghe thì chỉ là làm ra vẻ, một chút tác dụng cũng không có, chủ yếu toàn phải dựa vào Lâm Trạm hắn.
Giang Hoài Ngọc ra sân cũng chỉ để giúp làm nổi bật mị lực của hắn, hành động cũng chỉ giúp đánh bóng sự thiện lành của hắn, đấy mới chính là tác dụng của Giang Hoài Ngọc.
Nhưng, tại sao y lại ra sân sớm như vậy?!
Lẽ ra y phải ngồi xem kịch vui, hí hửng nhìn đám đệ tử bình thường ghét y bị bắt nạt, sau đó chờ Lâm Trạm lộ diện mới lững thững đi theo chứ?!
Hệ thống trầm mặc ở một bên, tiếng kiểm tra vang lên rồi lại ngừng, cứ vang lên rồi ngừng liên tục.
— Nó cũng không hiểu tại sao Giang Hoài Ngọc sẽ ra sân sớm như vậy.
Lâm Trạm không dám tin nhìn thủy kính một lúc, dường như nghĩ đến cái gì lại bật cười, đặt mâm trái cây xuống, ngửa đầu nằm ra trên tháp.
"Nếu như muốn dùng cách này để có được sự chú ý của ta, mánh khoé có hơi kém cỏi."
Hệ thống bừng tỉnh hiểu ra, 【Lần trước bị phạt Giang Hoài Ngọc lấy lui làm tiến, giả bộ không thích ký chủ nữa, vốn tưởng rằng sẽ khiến ký chủ nhìn với ánh mắt khác, lấy được sự chú ý của ký chủ】
【 Không ngờ ký chủ không thèm quan tâm, đại khái là biết lấy lui làm tiến không được, bây giờ xảy ra chuyện, y liền hoảng lên vội vã thể hiện, muốn ký chủ có thiện cảm hơn. Vậy nên cốt truyện mới xuất hiện sai lệch.】
Lâm Trạm nhìn về phía thủy kính, "Độ thiện cảm của Giang Hoài Ngọc với ta đã đầy, số liệu sẽ không gạt người."
Trong thủy kính là dáng vẻ Giang Hoài Ngọc y phục đỏ tươi chói mắt, Lâm Trạm hơi híp mắt lại, "Để cho y thể hiện đi."
Hệ thống: 【Ký chủ không xuống?】
Lâm Trạm nhếch môi cười nhạt, "Chờ đám người Huyền Ngụy Tông bị Lăng Vân Phái tẩn cho một trận, chà đạp tự ái rồi chán ghét Giang Hoài Ngọc thân là tôn giả, là người dẫn đội mà không thể bảo vệ đệ tử trong tông. Lúc đấy ta ra mặt cũng chưa muộn."
Hệ thống do dự một chút: 【Đúng là theo ý ký chủ, quả thật có thể nhanh chóng kéo thiện cảm của mọi người. Nhưng lỡ Giang Hoài Ngọc thật sự bảo vệ được mấy đệ tử này, chẳng phải là sẽ khiến họ có thiện cảm hơn với y? Giang Hoài Ngọc chỉ là một NPC, không xứng có độ thiện cảm, sẽ khiến cốt truyện xuất hiện sai lệch...】
"Giang Hoài Ngọc thân là tu sĩ hóa thần, nhưng đã bao giờ đánh thắng nguyên anh hậu kỳ gà mờ như ta chưa?" Lâm Trạm bóp chết do dự của hệ thống, nhìn thẳng vào thủy kính.
"Ngay cả một nguyên anh hậu kỳ cũng không đánh lại được, chẳng phải là chứng minh tu vi của Giang Hoài Ngọc đều dựa vào tài nguyên hùng hậu của Giang gia sao? Chỉ là một tên phế vật thôi, hệ thống, ngươi nghĩ rằng y có thể bảo vệ ai?"
Hệ thống: 【Cái này...】
Lâm Trạm liếc mắt, "Cái này cái này cái này, ngươi trừ cái này cái kia ra còn biết nói gì khác không? Lần trước nghe ngươi đi công lược hắc liên hoa, độ thiện cảm không tăng mà còn giảm, lần này tất nhiên sẽ không nghe ngươi nữa. Im miệng."
Hệ thống á khẩu không trả lời được, chỉ có thể im lặng.
...
Dưới lầu bầu không khí vẫn rất khó thở, tựa như một cây cung kéo căng, chỉ cần vừa thả lỏng tay, lợi kiếm di chuyển một chút, phát ra tiếng xoẹt rất nhỏ.
Hàn Tấu Ngọc nhìn chằm chằm thanh kiếm kề trên cổ người phe mình, sắc mặt thay đổi liên tục.
Hắn tiến lên mấy bước, ôm kiếm thi lễ cực kỳ qua loa, trơ tráo cười nói xin lỗi.
"Giang tôn giả, đúng là chúng ta chửi, xin lỗi, chỉ là chúng ta bị Huyền Ngụy Tông các người chọc tức, giận quá nên mới chửi tới người dẫn đội."
"Không ngờ người dẫn đội lại là Giang tôn giả, mong Giang tôn giả bỏ qua, xin buông kiếm xuống. Đều là tông phái đứng đầu các châu, không cần phải tổn thương hòa khí."
Năng lực đổi trắng thay đen của Hàn Tấu Ngọc thật khiến người ta há hốc mồm, rốt cuộc là ai chọc ai?
Mọi người Huyền Ngụy Tông lập tức phẫn nộ mắng lại, "Nói bậy, rõ ràng là các ngươi cậy mạnh vô lý, không chút biết điều!"
"Giang tôn giả..." Lẫn trong tiếng tức giận nhốn nháo là một giọng nói thì thầm.
"Từ trước đến giờ Lăng Vân Tông và tông môn chúng ta không hợp nhau, lần này dám khiêu khích như vậy, nhất định có năng lực gì đó. Đệ tử nghĩ rằng... chi bằng bỏ đi, rời khỏi đây đi."
Giang Hoài Ngọc nghe được giọng nói thì thầm, rủ mặt liếc đến người vừa lên tiếng, chính là một trong hai đệ tử suýt bị đánh lén ban nãy.
Tên đệ tử này là giả đan sơ kỳ, Giang Hoài Ngọc nhận ra, chính là đệ tử tuần đêm ngày đó y cứu trong cấm địa.
— Lúc ấy người này chạy cuối cùng, suýt nữa bị hung thú cắn đứt cổ. Sau khi được y cứu còn quay lại hô "Giang tôn giả cẩn thận".
Trình Vân Phi thấy Giang Hoài Ngọc nhìn tới mình, không tự nhiên mà quay đầu đi hướng khác.
Một đệ tử suýt bị đánh lén vừa rồi giương mắt nhìn theo, đệ tử ốm yếu này chỉ mới trúc cơ, bắt đầu kéo vạt áo Giang Hoài Ngọc, ánh mắt sợ hãi như sắp khóc nhìn Hàn Tấu Ngọc.
"Giang tôn giả, ta sợ..." Lời còn chưa nói xong, đã bị tiếng hô khác cắt đứt.
"Giang tôn giả, hãy thả đệ tử Lăng Vân Phái ra!"
Thấy Giang Hoài Ngọc không có vẻ sẽ đáp ứng, Hàn Tấu Ngọc không nhịn được cố ý lên giọng, hung ác trừng mắt nhìn đệ tử gầy yếu kia.
"Giết hại đệ tử Lăng Vân Phái, sẽ bị toàn bộ Lăng Vân Châu truy nã, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Mới chỉ là Lăng Vân Châu truy nã, lúc nguyên chủ bị hắc liên hoa Tạ Miên vu oan, còn bị cả tu tiên giới mười hai cảnh đuổi giết cơ.
Giang Hoài Ngọc lấy khăn tay ra, ném cho đệ tử vừa rồi, ra hiệu cho Trình Vân Phi cùng đệ tử này đến gần Lý Thù, rồi sau đó mới nhàn nhã nhìn đến Hàn Tấu Ngọc.
"Không phải là bị truy nã thôi sao? Còn có hậu quả gì nghiêm trọng? Chẳng lẽ bản tôn phải sợ cái đồ bỏ đi kim đan hậu kỳ như ngươi?"
"Ngươi chửi ai vô dụng?!"
Lời này vừa nói ra, người Lăng Vân Phái cũng bùng nổ theo.
Hàn Tấu Ngọc cố nén thịnh nộ, khách khí cười nói: "Trước khi đi, sư tôn giao phó phải thỉnh giáo Giang tôn giả thật đàng hoàng, học tập Giang tôn giả. Không biết bây giờ có thể thỉnh giáo Giang tôn giả hay không?"
Không đợi Giang Hoài Ngọc trả lời, hắn đã giơ tay ra, một luồng lửa xuất hiện từ mặt đất.
"Đắc tội, tiểu bối Hàn Tấu Ngọc, thỉnh giáo Giang tôn giả."
Luồng lửa kia hóa thành hình rồng trườn trên sàn nhà, xông thẳng đến Giang Hoài Ngọc.
Con ngươi của các đệ tử Huyền Ngụy Tông co lại, ngọn lửa hình rồng kia cũng không phải lửa bình thường, mà là một loại lửa rất khủng khiếp, không có cách nào dập tắt, dính vào người thì chỉ có nước đốt sạch đến tận xương.
Tu sĩ hóa thần từ dược vật như Giang Hoài Ngọc mà dính phải ngọn lửa này... Không chừng sẽ phải tàn phế.
"Giang tôn giả, mau tránh ra!"
Dù ngày thường mọi người có không thích Giang Hoài Ngọc thì lúc này cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Lý Thù chửi thầm một câu, tay siết chặt kiếm muốn chạy tới kéo Giang Hoài Ngọc ra, đỡ lửa kia cho y.
Tay còn chưa chạm tới Giang Hoài Ngọc thì y đã thu kiếm lại, nhấc chân đá kẻ kia ra, cũng nhanh tay đẩy Lý Thù ra rồi mới khép hai ngón tay bắt pháp quyết.
Mọi người chỉ thấy từ đầu ngón tay Giang Hoài Ngọc lóe lên chút ánh sáng đỏ còn chói hơn con rồng lửa kia.
Ánh lửa thế tới như bão táp, lập tức nuốt mất Giang Hoài Ngọc, cũng nuốt luôn ánh sáng đỏ kia.
Mọi người Huyền Ngụy Tông sợ run tại chỗ, sắc mặt lập tức trắng bệch, bọn họ nhìn ánh lửa chói mắt kia đã có thể tưởng tượng nó sẽ đốt sạch quần áo, rồi sau đó là tới máu thịt, rồi tiếng tí tách khi đốt vào xương.
Hàn Tấu Ngọc nhếch môi, bẻ khớp tay cười nhạo, "Giang tôn giả cũng chỉ có thế thôi, thật là đáng thương."
Mọi người Lăng Vân Phái nhao nhao phụ họa theo Hàn Tấu Ngọc.
"Quả thật là đáng thương." Từ lúc thấy ánh lửa kia trong thủy kính, Lâm Trạm từ tốn duỗi người, "Cuối cùng Giang Hoài Ngọc đã bị loại, tiếp theo đến lượt Huyền Ngụy Tông bị ức hiếp, sau đó ta..."
Chưa nói dứt câu, chỉ thấy con rồng lửa kia đã bắt đầu bị nhiễm đỏ.
Ánh sáng đỏ kia không le lói như lúc trước mà là mượn sức rồng lửa cuốn lấy nó, chói mắt vô cùng.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Giang Hoài Ngọc không chút sứt mẻ bước ra, y nhàn nhã phủi tay áo, mặt mày đầy ý cười nhìn Hàn Tấu Ngọc, nụ cười so với ánh lửa kia càng loá mắt hơn.
"Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại ta nghe."
Động tác vươn vai của Lâm Trạm dừng lại, nụ cười cứng đờ trên mặt.
"Sao có thể không bị làm sao?!"
Hàn Tấu Ngọc: "Sao có thể không bị làm sao?!"
Lâm Trạm và Hàn Tấu Ngọc bởi vì quá mức kinh ngạc mà cùng bật thốt lên một câu.
Toàn bộ đều lặng như tờ, màu đỏ sôi sục đến rung động lòng người.
Màu đỏ còn chói hơn so với ánh mặt trời, đốt lên nhiệt huyết trong lồng ngực đệ tử Huyền Ngụy Tông, cũng đốt cháy rụi hình tượng Giang Hoài Ngọc phế vật chỉ biết dựa vào tài nguyên.
Ngược lại, đám người ở Lăng Vân Phái sau khi kinh ngạc đã bắt đầu khó chịu cực kỳ.
"Khiến ngươi thất vọng rồi, xin lỗi."
Giang Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, y bắt pháp quyết, kể cả ngọn lửa kia cùng ánh sáng đỏ đều bị thu lại. Ánh mắt nhìn về phía Hàn Tấu Ngọc, lại đảo qua những sắc mặt không mấy tốt lành kia.
"Lăng Vân Tông là đệ nhất tông phái ở Lăng Vân Châu, tới Lăng Vân Châu nghe qua không ít giai thoại của quý tông. Không ngờ toàn là tấu chương của Diêm vương, liên thiên vớ vẩn*."
*Chắc là chơi chữ hay gì đó, tui k get dc trò đùa nì mà gg cũng k ra hic
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam
Đám người Lăng Vân Tông lập tức giận dữ, "Ngươi...! "
Giang Hoài Ngọc: "Không phục? Bản tôn cũng không phục, bản tôn vừa tới đây, cũng không làm chuyện gì xấu, đã bị các ngươi lén chửi là phế vật, còn bị hạ chiêu ngoan độc như vậy. Lăng Vân Phái các ngươi có phải chuyên đi trộm mộ không?"
"Nói bậy, Lăng Vân Phái chúng ta đi thẳng ngồi ngay, nào sẽ làm chuyện thất đức như trộm mộ?!"
Giang Hoài Ngọc: "Không đi trộm mộ, vậy tại sao khoắng sạch quan tài, làm chuyện thất đức với người chết?"
Mọi người ngây ra một lúc, nhưng người Huyền Ngụy Tông kịp phản ứng trước, lập tức cười ầm lên. Giang Hoài Ngọc đây là đang chửi xéo Lăng Vân Phái, nói Lăng Vân Phái tùy tiện gọi y là phế vật, thất đức đến mức khiến y suýt chết.
"Cực kỳ có đạo lý!"
"Lăng Vân Phái thế mà đi trộm mộ?!"
"Lăng Vân Phái không hổ là Lăng Vân Phái, quả là tấm gương của tu tiên giới! Huyền Ngụy Tông chúng ta quả nhiên kém hơn các ngươi, nguyện cam bái hạ phong."
Bọn họ bị nói phẫn nộ đến phồng má trợn mắt, giơ tay lên muốn đánh người.
Sắc mặt Hàn Tấu Ngọc lại đen kịt, hắn ngăn lại những kẻ kia, lạnh lùng nhìn Giang Hoài Ngọc.
Giang Hoài Ngọc có thể ở không chút thương tổn nào thoát khỏi ảnh lửa, thực lực hóa thần không thể nghi ngờ.
Tạm thời không thể để lộ chiêu cuối, phải để đến Phi Tinh Sa Thành, mà chỗ dựa còn chưa tới Lăng Vân Châu, nếu cứ cứng chọi cứng, không chừng sẽ bị thua thiệt.
"Giang tôn giả miệng lưỡi thật khéo, chúng tiểu bối lĩnh giáo." Hàn Tấu Ngọc cắn răng, trầm giọng nói, "Chúng ta đi!"
Hàn Tấu Ngọc nói xong, còn chưa kịp làm gì đã thấy nhoáng lên trước mắt, ngay sau đó Giang Hoài Ngọc đi tới trước mặt hắn.
Uy áp cường đại của tu sĩ hóa thần không chút kiêng dè lan ra, Hàn Tấu Ngọc khom người xuống, không thể thở nổi. Ngực hắn bị ép tới khó chịu, huyết khí lăn lộn, thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài.
Sau lưng hắn, khóe miệng tất cả đệ tử Lăng Vân Tông khác đã nhiễm máu, "Phụt-" mấy tiếng rồi liên tiếp té quỵ dưới đất, không thể nào thẳng lưng lên được.
Giang Hoài Ngọc từ trên nhìn xuống Hàn Tấu Ngọc, trong cái lạnh đầu xuân, y nâng kiếm, dùng mũi kiếm nâng cằm Hàn Tấu Ngọc lên.
"Muốn chọc thì chọc, muốn đi thì đi, coi người Huyền Ngụy Tông đều là bánh bao? Là con chó nào cũng có thể cắn một miếng? Thắng làm vua, thua làm giặc, xin lỗi tất cả mọi người Huyền Ngụy Tông đi."
Hàn Tấu Ngọc bị buộc phải ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn Giang Hoài Ngọc, liếc qua những khuôn mặt cười trên sự đau khổ của người khác, tay hắn siết chặt đến nổi đầy gân xanh, lửa giận khó chống chế tràn ra.
"Giang tôn giả cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?! Theo như tiểu bối thấy, Giang tôn giả theo đuổi Lâm tôn giả không được, chính là do cách đối nhân xử thế quá hùng hổ hăm dọa."
"Đường đường chính chính nói cái gì không dây dưa nữa, không chừng trong bụng còn đang suy tính. Ngươi tưởng người ngoài không biết chắc, ban đầu ngươi theo đuổi Lâm tôn giả, cái gì cũng học theo Lâm tôn giả. Người ta nói cái gì ngươi cũng nhớ, còn len lén vẽ chín mươi hai bức họa."
Hàn Tấu Ngọc nói xong thở ra một hơi, lại cúi đầu xuống, "Thật không hổ là Giang tôn giả, đệ nhất quần là áo lụa tiên môn thế gia."
Giang Hoài Ngọc bị bộ dạng của hắn chọc tức đến bật cười.
Tay hơi ép xuống, mũi kiếm sắc bén rạch ra vết đỏ trên cổ Hàn Tấu Ngọc, Giang Hoài Ngọc hơi khom người, cúi sát bên tai hắn, nhẹ nhàng thổi một hơi, nói bâng quơ:
"Bản tôn hùng hổ dọa người thế nào ngươi biết, bản tôn học theo Lâm tôn giả ngươi biết, thậm chí bản tôn vẽ bao nhiêu bức họa Lâm tôn giả ngươi cũng biết. Hiểu rõ về bản tôn như vậy... có phải ngươi thích bản tôn không?"
Thanh âm như lông chim, nhẹ nhàng quét qua vành tai.
Mặt Hàn Tấu Ngọc trong nháy mắt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay quá tức giận, hắn lập tức quay qua nhìn y.
Môi Giang Hoài Ngọc đỏ mọng, mái tóc đen như thác đổ cũng không buộc cao, tùy tiện thả dài đến thắt lưng, vạt áo đỏ tươi vì động tác mà tán ra trên mặt đất.
Y dựa quá gần, mùi hương trên người lũ lượt tràn đầy khoang mũi, hương rất nhạt, không phải mùi son phấn mà là mùi hoa gì đó, ngửi lâu còn cảm thấy rất thanh nhã.
Cả người cũng lộ vẻ mảnh mai mỹ lệ.
Hàn Tấu Ngọc đối mặt với y, bị dao động không kịp phản ứng, hắn ổn định tinh thần rồi mới cắn răng nghiến lợi đáp trả: "Nói bậy nói bạ."
Giang Hoài Ngọc tách ra, dáng vẻ tươi cười đến chói mắt, "Sợ cái gì, nếu ngươi thích bản tôn thật, bản tôn cũng không phải là không thể chấp nhận." Y vừa nói vừa quan sát trên dưới Hàn Tấu Ngọc.
Hô hấp Hàn Tấu Ngọc hơi chậm lại, mặt càng đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
Hắn nghiến răng, nhìn về phía mấy người Huyền Ngụy Tông, không lì nữa, một đầu gối đập xuống đất, hắn cúi đầu, "Xin lỗi."
Mọi người hừ lạnh một tiếng.
Đám người Lăng Vân Phái trố mắt nhìn nhau, không dám tin mà nhìn Hàn Tấu Ngọc. Hàn Tấu Ngọc nghiêng đầu qua, nhìn về phía họ, "Còn không mau xin lỗi."
Các đệ tử bị quát ngẩn ra, sau khi ngạc nhiên lại liên tiếp cúi đầu xuống, "Xin lỗi, sau này sẽ không gây phiền toái cho Huyền Ngụy Tông các vị nữa."
"Nhớ lời các ngươi nói." Giang Hoài Ngọc thu kiếm về, "Nếu như tái phạm, bản tôn sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là đau đến thừa sống thiếu chết."
"Đã nhớ." Hàn Tấu Ngọc nhìn Giang Hoài Ngọc một lúc, sau đó mới cùng đám người Lăng Vân Phái đỡ nhau rời khỏi khách điếm.
Bọn họ chân trước rời đi, chân sau khách điếm đã bùng nổ tận trời, thiếu chút nữa xốc cả nóc khách điếm lên.
"Giang sư thúc vạn tuế!"
Các đệ tử mắt đầy sao tụm lại, cũng không gượng gạo gọi Giang tôn giả nữa, bắt đầu leo lẻo gọi Giang sư thúc.
Giang Hoài Ngọc quay người nhìn lại, chế nhạo hỏi, "Sao thế, không gọi Giang tôn giả nữa?"
Bọn họ đều là đệ tử thân truyền của trưởng lão hoặc những tôn giả khác, theo lý thuyết hẳn phải gọi sư thúc, nhưng vì trong lòng không phục, coi thường nguyên chủ nên vẫn gọi là tôn giả.
—Gọi Giang tôn giả còn rất bất đắc dĩ.
Mọi người cúi đầu, áy náy nhìn mũi chân, "Trước kia là chúng ta không đúng, chúng ta nghĩ là Giang sư thúc..."
Bọn họ nói tới đây thì ấp úng, Lý Thù nắm chặt chuôi kiếm, nhìn chung quanh một chút rồi khom người làm đại lễ.
"Giang sư thúc, chúng ta biết lỗi rồi."
Lý Thù vừa mở miệng, những người khác thấy vậy cũng rối rít bỏ mặt mũi, cúi người hành lễ.
"Giang sư thúc, chúng ta biết sai rồi."
"Ồ, biết lỗi thật rồi sao?" Giang Hoài Ngọc nhìn mọi người.
Trong lòng mọi người căng thẳng vừa muốn thề đã thật sự biết lỗi rồi, sẽ không coi thường Giang Hoài Ngọc nữa, nhưng chỉ thấy y nhếch môi, nghiêng đầu bật cười, "Tin tưởng các ngươi thật sự hối lỗi, không trách các ngươi, dù sao trước kia cũng là do bản tôn không cư xử đàng hoàng."
"Chỉ là, bản tôn đã triệt để hối cải, mong rằng sẽ quan tâm nhau nhiều hơn."
Mọi người thả lỏng hơn, lập tức tươi cười nhao nhao vây quanh Giang Hoài Ngọc.
"Giang sư thúc nói gì vậy, chúng ta còn phải nhờ Giang sư thúc để ý hơn nha!"
"Đúng đúng, Giang sư thúc thật là lợi hại!"
Giang Hoài Ngọc bị bọn họ đẩy ngồi xuống, Lý Thù nhanh tay châm trà cho y, "Giang sư thúc, mau uống trà."
"Lý sư huynh, huynh thật xảo quyệt, đã bắt đầu cọ thiện cảm của Giang sư thúc rồi!"
Lý Thù nhướng mày, "Ai bảo các ngươi chậm tay."
Những người khác trừng Lý Thù một cái, không cam lòng yếu thế nói, "Giang sư thúc, ta có bánh ngọt Đằng Phong Các, ngài nếm thử đi!"
"Giang sư thúc, ta bóp vai cho ngài, vất vả rồi vất vả rồi!"
"Giang sư thúc..."
Phá vỡ rào cản, mọi người Huyền Ngụy Tông nhiệt tình ân cần quá độ, Giang Hoài Ngọc bị bao vây còn có hơi không quen.
...
Đối diện khách điếm và tửu lầu trang hoàng tao nhã, Tạ Miên đứng hành lang lầu hai, lạnh lùng nhìn một màn này.
Tiểu nhị tay ôm linh thạch, đầy vẻ lấy lòng hỏi thăm, Tiên trưởng còn muốn biết chuyện gì nữa? Tiểu nhân ở đây hơn trăm năm, chuyện của bí cảnh Phi Tinh Sa Thành không dám nói là rành rọt toàn bộ, nhưng cũng là biết hơn phân nửa!"
Ánh mắt Tạ Miên tĩnh lặng như tuyết tan, hắn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị.
Nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu, trong đầu không ngừng tái diễn cảnh tượng Giang Hoài Ngọc đến gần Hàn Tấu Ngọc, thổi hơi rồi hỏi có phải đối phương thích y hay không.
Sao lại có người ngả ngớn như Giang Hoài Ngọc?
"Không biết xấu hổ." Thanh âm Tạ Miên càng lạnh lẽo hơn.
Nụ cười nịnh nọt của tiểu nhị cứng ở trên mặt, "Tiên trưởng, ngài nói... cái gì?"
Tạ Miên dời mắt, dựa vào ưu thế đứng trên cao, hắn nhìn theo Hàn Tấu Ngọc đang đưa đám người Lăng Vân Phái rời đi, chốc lát lại nhìn về phía Giang Hoài Ngọc đang được mọi người Huyền Ngụy Tông vây quanh.
Vạn dặm không mây, mái hiên che khuất ánh mặt trời, Tạ Miên ẩn dưới bóng tối.
"Không liên quan đến ngươi."