Phải làm sao bây giờ? Cô ta không thể trốn đi, nếu trốn thì mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cô ta.
Võ Thu Hoài đi đi lại lại trong phòng, trong đầu cô ta đang tính toàn đường lui cho bản thân.
" Chú Lê, sao giờ này chú lại lau nhà " cô ta bước khỏi phòng thì thấy quản gia Lê đang lau nhà đúng ngay chỗ Mẫn Nhi vừa ngã, cô ta vờ như không biết nên đã lên tiếng hỏi.
" Mẫn Nhi vừa ngã nên chỗ này còn vết máu, chú phải lau lại "
Lúc nãy trán cô chảy khá nhiều máu nên sàn nhà còn dính lại vài giọt, quản gia Lê phải lau sạch nó nếu không anh về sẽ nổi giận hơn nữa.
" Mẫn Nhi có sao không chú? " cô ta vội vàng cất giọng hỏi thăm.
" Lát nữa chú đến bệnh viện xem tình hình "
Quản gia Lê thật sự không biết chính cô cháu gái này của ông đã khiến Mẫn Nhi bị như vậy, ông cứ tưởng cô ta có lòng tốt hỏi han cô.
" Vâng, vậy lát nữa con đi với chú "
" Được "
Hiện tại vẫn chưa tìm được hung thủ nên mọi người sẽ không chú ý đến cô ta vậy nên Võ Thu Hoài muốn đến bệnh viện xem cô thế nào rồi.
Một lát sau, quản gia Lê và cô ta chuẩn bị xong thì đi đến bệnh viện thăm cô nhưng có điều hai người vừa đi tới cổng thì đã bị vệ sĩ ngăn lại.
" Thiếu gia có lệnh tất cả những người trong nhà đều không được bước ra ngoài nửa bước, ngoài trừ quản gia Lê " một vệ sĩ đứng đó nghiêm giọng nói.
Vừa nãy anh đã gọi điện căn dặn bọn họ không được để mọi người ra ngoài nếu ai làm trái lệnh sẽ nhận hình phạt rất cao, thế nên bọn họ phải canh chừng cẩn thận.
Nghe những điều này càng khiến tim cô ta đập mạnh vì lo sợ, không ngờ anh lại ra lệnh nhanh như vậy.
Hiện tại cô ta muốn trốn cũng không được, ba người vệ sĩ ở đây ai náy cũng lực lưỡng, làm sao cô ta có thể đi được chứ?
Không còn cách nào khác nữa rồi đành để quản gia Lê đến bệnh viện một mình, cô ta phải ở lại biệt thự cùng những người hầu khác.
Ban đầu cô ta có ý định cùng quản gia Lê ra ngoài sau đó sẽ nhân cơ hội đó mà trốn đi luôn nhưng không thành.
Mặt khác, Lưu Mẫn Nhi đã được bác sĩ chuyển về phòng hồi sức, trán cô do bị va khá mạnh vào tường nên phải khâu lại, tay và chân ngoài những vết bầm tím ra thì không có gì đáng ngại.
Anh và bà Hoắc ở phòng để trông chừng cô, vài phút sau thì ông Hoắc nhận được tin cũng chạy tới bệnh viện để xem cô.
" Con bé thế nào rồi? " ông nhìn vợ mình hỏi.
" Ngoài vết thương ở trán ra thì không có vấn đề gì khác " bà Hoắc từ tốn đáp.
Ngoài mặt tỏ ra không sao nhưng lòng bà thì lại vô cùng lo lắng cho cô, nghe bác sĩ nói vết thương cô không nặng lắm nên bà cũng bớt rầu đi.
" Tại sao lại té, con đã xem lại camera chưa? " ông Hoắc xoay qua anh tiếp tục hỏi.
" Con sẽ làm rõ vụ này, ba yên tâm " anh trầm giọng nói.
Cô bị như vậy anh cũng rất đau lòng và anh nhất định sẽ không để yên cho những người đã hãm hại cô.
Anh không nóng vội bởi vì ở biệt thự anh đã cho người canh chừng rất cẩn thận, không ai được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh.
" Bà chủ, ông chủ " quản gia Lê đi tới thì cúi đầu chào ông bà Hoắc.
" Ừ " ông Hoắc gật đầu một cái.
" Tôi có mang cháo cho Mẫn Nhi, lát nữa Mẫn Nhi tỉnh lại thì bà chủ cho con bé ăn đở đói "
Vì cô và anh chưa ăn gì cả, sợ cô đói nên khi nãy quản gia Lê có nấu ít cháo mang tới đây cho cô.
" Vất vả cho ông rồi " bà Hoắc nói.
" Không vất vả, đây là điều tôi nên làm "
Thường ngày cô cũng giúp quản gia Lê khá nhiều việc với lại ở chung với cô lâu nên ông rất mến Mẫn Nhi, cô bị như vậy ông lo lắng không ít.
" Ba, mẹ ở đây, con về nhà một chút " anh nói xong thì đứng dậy rời đi.
Nhân lúc cô chưa tỉnh nên anh về nhà xử lý chút chuyện, lát nữa sẽ quay lại với cô sau, cứ để ông bà Hoắc và quản gia Lê ở đây chăm cô xíu vậy.
Anh kêu tài xế đưa mình về biệt thự, ít phút sau Hoắc Cảnh ngồi phòng khách mắt chăm chú xem lại camera ghi đoạn cô ngã cầu thang.
Sắc mặt anh trở nên hung ác, có phải anh đã dễ dãi với cô ta rồi không? Để cô ta hết lần này đến lần khác làm hại cô, nếu cô ta đã như vậy thì đừng trách anh nặng tay.
" Đưa Võ Thu Hoài ra đây " anh nhìn một trong ba người vệ sĩ đứng bên cạnh mình sau đó nghiêm giọng ra lệnh.
" Vâng thiếu gia "
Rất nhanh cô ta đã đưa tới trước mặt anh, Võ Thu Hoài thấy anh thì đột nhiên cả người rung lên, cô ta không dám ngước lên nhìn anh dù là một ánh nhìn.
" Thiếu.... thiếu gia gọi em có việc gì ạ " thấy anh cứ im lặng mãi trong lòng cô ta cũng rất sợ, do dự một chút thì cô ta cũng phải lên tiếng hỏi anh.
" Cô còn muốn nói gì nữa " anh phát ngấy khi phải nhìn bộ mặt giả tạo của cô ta.
Tay anh xoay màn hình máy tính đang phát đoạn video khi nãy cho cô ta xem, Võ Thu Hoài chỉ liếc nhìn thôi cũng biết, không ngờ trong tay anh có tất cả bằng chứng của cô ta, đã vậy mà cô ta còn giả vờ như mình không liên quan tới.
Cô ta để ý trên bậc thang làm gì có camera vậy tại sao anh lại có đoạn video đó, cô ta thật sự tính toán sai đường rồi.
" Mong thiếu gia tha tội, em biết em sai rồi, do em hồ đồ nên mới làm ra những chuyện như vậy, cầu xin thiếu gia tha cho em lần này " cô ta quỳ trước mặt anh miệng không ngừng xin anh tha thứ.
" Là tự cô chuốc lấy, tôi đã từng nhắc nhở cô vậy mà cô không nghe, muốn chết thì tôi sẽ giúp cô " anh nhàn nhạt nói.
" Không..... không, anh có thể nể tình quản gia Lê mà tha cho em lần này được không? Em thề sẽ không bao giờ đụng đến Mẫn Nhi nữa " cô ta bắt đầu lấy quản gia Lê ra để cầu xin anh.
Nể tình?
Hoắc Cảnh nhìn cô ta cười lạnh, anh vì nể tình quản gia Lê nên mới nhận cô ta vào đây, anh vì nể tình quản gia Lê nên mới tha cho cô ta nhiều lần như vậy, nếu không phải quản gia Lê là chú cô ta thì có lẻ anh đã giết cô ta từ lâu rồi.
Cũng bởi vì anh nể tình quản gia Lê mà không làm gì cô ta thế nên bây giờ Lưu Mẫn Nhi mới xảy ra chuyện, tất cả đều là lỗi của anh.
Lần này cô ta đừng mong anh tha thứ.
" Giao cô ta cho Tô Niên giúp tôi, bảo cậu ấy muốn làm gì thì làm nhưng không được để cô ta sống " anh đánh mắt qua vệ sĩ nói.
" Vâng thiếu gia "
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng làm theo lời anh, Võ Thu Hoài được lôi ra ngoài, miệng cô ta không ngừng la hét, cầu xin anh nhưng cái cô ta nhận lại được là sự im lặng của anh.
" Chú..... chú cứu con, cứu con " cô ta thấy quản gia Lê về thì vội vàng cầu cứu ông.
Cảnh này đã quá quen thuộc với quản gia Lê, khi ông thấy Thu Hoài bị vệ sĩ đưa đi thì ông đã hiểu ra vấn đề, là cháu nên quản gia Lê không đành lòng.
" Thiếu gia " quản gia Lê đi nhanh một chút để vào gặp anh.
" Là cô ta đã làm hại Mẫn Nhi, tôi không thể tha còn nếu chú không hài lòng thì có thể trở về Hoắc gia làm việc " không cần nói anh cũng hiểu quản gia Lê định hỏi gì.
Anh trước giờ chưa từng làm khó ai cả, nếu quản gia Lê không muốn ở đây thì có thể về lại Hoắc gia, cô ta tự làm tự chịu, anh không trách quản gia Lê.
" Tôi hiểu thưa thiếu gia, Mẫn Nhi đã tỉnh rồi, cậu có thể qua thăm con bé " quản gia Lê từ tốn đáp lại.
Ông hiểu cách làm của anh và cũng thương cho cháu mình nhưng chuyện anh đã quyết thì dù ông có cầu xin cũng vô ích.
Võ Thu Hoài còn trẻ người non dạ, cô ta không biết những chuyện mình làm là đúng hay sai đến khi xảy ra rồi mới hối hận.
" Được "
Anh nói xong thì đứng lên rời đi, tự mình lái xe đến bệnh viện thăm cô.
Lưu Mẫn Nhi vừa tỉnh lại thì đã được bà Hoắc ân cần hỏi thăm.
" Mẹ Hoắc, thiếu gia đâu rồi ạ? " cô không thấy anh nên mở miệng hỏi bà Hoắc.
" Vừa tỉnh lại đã tìm người yêu rồi sao? Nó đang trên đường tới đây đấy " bà Hoắc không quên trêu chọc cô.
Cô mỉm cười ngại ngùng, thật chẳng hiểu sao khi cô tỉnh lại thì muốn thấy anh đầu tiên, muốn xem thử anh có lo lắng cho cô không?
" Mẫn Nhi, tại sao con lại bị như vậy? " bà Hoắc hỏi lại thêm lần nữa.
Khi nãy có quản gia Lê ở đây nên cô không muốn nói ra vì sợ ông bà Hoắc lại nghĩ xấu cho ông.
Đến khi cô ta làm vậy với cô thì Mẫn Nhi mới phát hiện cô ta luôn luôn cố tình gây chuyện với cô, luôn hãm hại cô mọi lúc, là cô không nghe lời căn dặn của anh nên mới thành ra như thế.
Lần này cô sẽ rút kinh nghiệm cho bản thân.
" Do con bất cẩn thôi ạ, không sao, mẹ Hoắc yên tâm " nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên nói, nên thôi cứ bỏ qua chuyện này đi.
" Con đó, sau này đi đứng cẩn thận một chút, đừng làm ba mẹ lo lắng, biết chưa? " bà Hoắc lên giọng dặn dò cô.
" Con biết rồi ạ "
Bà Hoắc mắc bệnh tim vậy mà cô cứ làm bà lo lắng mãi thế này chắc chắn bệnh của bà sẽ tái phát vì cô mất.