Cô kết thúc buổi dạy thì có cơ hội đi qua phòng ăn của cả nhà, trên bàn đầy thức ăn ngon và nóng hổi, gia đình cũng tấp nập người thật vui, bà Chi, tên Thanh và con bé Nhi ngồi trên bàn ăn đợi Mã Thành Xuyên một lúc nữa sẽ về còn người làm thì vẫn tiếp tục nấu nướng ở bếp. Tuệ San nhìn khung cảnh này mà chạnh lòng, nếu không vì bọn chúng thì năm ấy gia đình cô cũng không tan nát đến như vậy, nhiều lần dạy múa cho Trân Nhi, con bé ngoan và lễ phép khiến Tuệ San ngờ vực hành động tiếp cận của mình để lật đổ Mã gia hay gián tiếp làm hại đứa trẻ con nhưng nghĩ tới việc mình phải trải qua, Tuệ San lại hận thù nghẹn tới tận cổ, con bé rồi mai này lớn lên sẽ tiếp nối sự nghiệp cha anh nó, ai đảm bảo nó sẽ không phạm tội, cái gì không có liền đoạt lấy một cách dửng dưng? Nụ cười tươi trong trẻo này liệu có còn trong vòng xoáy của một gia đình thâm độc này?
Bà Chi thấy cô đứng đờ ra thì vội nói:
- Tuệ San, lại ngồi dùng bữa cùng cả nhà bác đi... cũng muộn rồi, cháu về nhà mới ăn thì hại dạ dày lắm
Tuệ San lặng lẽ lắc đầu, cũng nhỏ nhẹ đáp lại:
- Thôi bác ạ, cháu về đây... Từ tuần sau cháu sẽ tăng buổi tập lên cho em. Cháu chào bác, chào anh và Trân Nhi nhé, hẹn con buổi tới
Nữ nhân bước chân thật nhanh rời khỏi căn nhà này, A Nghiêm đã đón sẵn tiện hỏi han:
- Cô Đàm, buổi dạy vẫn ổn chứ?
Cô gật gù, trả lời:
- Rất tốt, càng ngày bà Chi càng ưng ý tôi hơn còn con bé kia thì vẫn trong lòng bàn tay tôi... cơ hội để vào thư phòng hôm nọ khó quá, tôi cần biết sau bức tranh ấy là gì
A Nghiêm lái xe chở cô tới bệnh viện tham bà, tiện nhắc lại lời dặn của Khuất Ngôn Chấn:
- Ngài Khuất đã nói rồi, cứ từng bước thôi, khéo khi nóng vội thành rút dây động rừng
Trở lại trong bệnh viện, Tuệ San tủi thân mà rỉ nước mắt, ngắm nhìn bà ngoại đang nằm ngủ yên trên giường bệnh, hôn mê mãi không tỉnh. Bề ngoài cô luôn cứng đầu như thế chứ chỉ khi bên bà ngoại nữ nhân mới thể hiện ra sự yếu đuối, thủ thỉ:
- Cháu còn mỗi bà thôi... bà cố gắng sống và hồi phục, đợi đến khi cháu lật đổ được Delyn, cháu cùng bà nhìn bọn họ chết dần chết mòn nhé
Tuệ San nhìn nhịp tim trên máy của bà ngoại khẽ giật lên vài nhịp, có lẽ bà ngoại cũng nghe thấy mà bất lực không đáp lại được lời cô nói. Nữ nhân đau đớn bội phần, liền lấy điện thoại ra mà gọi tới số bà Chi, giọng nói liền vui vẻ:
- Bác ơi, tuần sau học con sẽ để lịch từ 16 giờ chiều tới 18h30 nhé bác... học thêm 30 phút coi như trông em Nhi hộ bác một lúc buổi tối đợi bác trai hay anh cả về lúc ấy là vừa, bác nhỉ?
Bà Chi như vớ phải vàng mà đồng ý ngay, sau khi tắt máy liền tấm tắc:
- Ôi con bé dạy cho Trân Nhi nhà ta, sao nó khéo léo mà ngoan thế không biết... tiếc là ông bận mãi chưa gặp nó, còn trẻ mà bươn chải cố gắng lắm nhé
Mã Thành Xuyên ngồi ghế đầu, cũng tò mò mà hỏi:
- Ừ, cũng dạy Trân Nhi được lâu rồi mà tôi chưa gặp, công ty bận quá... Hmm, Lê Thanh, con gặp cô ấy chưa, thấy sao?
Mã Lê Thanh gật gù, trả lời:
- Cô ấy rất tốt thưa ba... cũng khá đơn thuần, là người trẻ nên tính tình trẻ con, hợp dạy cho Trân Nhi
Bà Linh Chi được đó chêm vào:
- Anh yên tâm, em đã nhờ người điều tra rồi, con bé không còn ba mẹ chỉ còn người bà bị bệnh nằm ở viện đã lâu... vậy mà học tập xuất sắc lắm, sinh viên của DeLU được sự bảo hộ của Hội đồng Nghê thuật Paris
Mã Thành Xuyên nhíu mày bất ngờ, cô gái này họ Đàm tên Tuệ San, cái họ này thật khiến ông ta có chút giật mình, nhưng không sao, ở đời biết bao người cùng họ nhau chứ. Tuệ San vốn là con gái của Đàm gia năm xưa, nếu điều tra ra chắc chắn cô bị lộ thân phận nhưng may thay Khuất Ngôn Chấn đã giúp cô dọn dẹp và sửa soạn lại tất cả, hắn ngụy tạo mọi thứ về hồ sơ của nữ nhân, chỉ để lại nhưng thông tin dễ khai thác và có phần thương hại để nhà họ Mã lấy làm thương cảm cho bản thân cô
Mã Thành Xuyên quay sang hỏi đứa con gái nhỏ:
- Trân Nhi, con thích học cô ấy không?
Con bé như bị nữ nhân bỏ bùa mà lúc nào nhắc đến Tuệ San lại nổi hứng nói chuyện:
- Con thích lắm, con thích lắm... ước gì chị ấy ở nhà mình suốt, hì hì... con vừa được chị ấy dạy múa còn dạy cho mấy phép toán ở trường. Chị ấy dễ tính lắm, lúc học gọi bằng “cô” nhưng ngoài giờ thì được gọi bằng “chị” hì
Mã Thành Xuyên lấy làm ưng ý, nói nhỏ bên tai bà Chi:
- Vậy là anh yên tâm, nhà ta ai cũng bận, có người bầu bạn chăm sóc cho Trân Nhi cũng tốt... Cảm ơn em, hãy tăng lương thêm cho cô bé ấy nhé