"Ôi là trời cái con bé này nói chuyện nhẹ nhàng tý xem nào" ông thần kia đang vừa nằm vừa nói
Ông đã hớt thì biết đường mà im lặng đi lắm mồm, cô nói nhỏ là vậy nhưng hắn lại có vẻ gì đó khá kỳ lạ mà nhìn vào cô, nhưng khi bị cô nhìn lại Văn Hiểu Minh thu lại ánh nhìn của mình mà bắt đầu lên tiếng
"À, e hèm, chuyện là Mộc Doanh đã về nước rồi cô biết chứ"
"Khỏi nói biết lâu rồi" cô thản nhiên đáp lại với thái độ hờ hững
"Vậy thì cuộc hôn nhân này-" hắn chưa kịp nói xong thì cô đã chen ngang vào
"Chấm dứt đi, nhưng anh là người đề nghị trước nên anh sẽ phải chịu tiền đền bù hộ đồng ok"
"Cái gì?? Cô đang nói gì vậy tôi chỉ muốn nói là ta nên chờ đến hạn để rồi xem xét hợp đồng mà"
"Xem xét gì nữa?? Anh ấm đầu à, tình yêu về không ra đón cứ thích cặp kè với vật cản đường" cô tức giận rồi khó hiểu nói
"Thì thế mới bảo ph-" hắn cố gắng giải thích nhưng lại một lần nữa bị cô chặn họng
"Lắm chuyện ly hôn xừ đi cho nó net, tiền thì anh thiếu gì mà cứ tiếc nhỉ? Tôi chỉ cần thế thôi chứ không đòi hỏi gì đâu"
"Không! Tôi không muốn" hắn dứt khoát để lại một câu rồi cứ thế đứng dậy cùng thái độ lạnh như băng mà đi không kịp để cô nói lại câu nào, nhưng đi được một đoạn thì mới dừng lại mà lên tiếng
"Lát nữa tôi sẽ đón cô ấy từ sân bay tạm thời cô ấy sẽ ở đây đừng có mà làm những chuyện vớ vẩn"
Nói rồi hắn cũng vậy mà đi luôn, để lại Mộc Lan còn đang chưa nuốt trôi được cục tức
"Tên khốn Văn Hiểu Minh aaa tôi sẽ diệt tộc nhà anh" cô điên cuồng đấm vào cái gối ở sofa. Đến tầm 5 phút sau mới hả giận mà đứng dậy lết vào phòng, dù nói là trút giận nhưng cũng không bõ tý nào, đến cả ông thần kia và linh hồn Mộc Lan đều có rúm sợ hãi vì cơn thịnh nộ đó mà không dám hé răng lời nào. Bước vào trong phòng cô liền ngồi lên giường mà thở dài, khuôn mặt xinh đẹp đọng lại một màu u tối
"C-cô bé ngoan ha ha nào nào~ đừng giận nữa uống miếng nước hả giận nào" nói rồi ông đẩy cốc nước về chỗ cô rồi ở đó an ủi, Linh Hồn Mộc Lan cũng ở đó không biết làm gì nên cũng ngồi xuống bên cạnh cô
"Hay là gi*t hắn" cô nói với thái độ nghiêm túc
Ông thần và linh hồn nghe vậy liền hoảng sợ
"Á!! Đừng đừng bé con, con mà giết nó thì lấy ai cứu thế giới nhỏ bé của ta"
"Đú-đúng vậy ch-chị à chị cũng phải giúp em nữa chứ chị đồng ý rồi mà"
"Hazz không nói nữa để tôi nghỉ chút đã mệt người ghê, à đúng rồi ông thần khoá hộ tôi cái cửa" dù đang nằm nhưng Mộc Lan vẫn cố gắng gượng dậy mà nhờ sự giúp đỡ
"Làm gì?" Ông ta khó hiểu hỏi
"Đề phòng,.. sinh vật lạ"
"Ò được rồi" nghe vậy dù không hiểu ý cô là gì nhưng ông ta vẫn đi giúp cô
Mãi cho đến chiều tối Mộc Lan mới dậy vì nghe thấy tiếng đập cửa cùng tiếng gọi lớn bên ngoài
"Này! Có làm sao không đừng nói cô làm gì nguy hiểm trong đấy, đấy nhớ này!" Đó là tiếng của Văn Hiểu Minh hắn hét lên lo sợ rồi liên tục đập cửa
Do bực mình vì bị làm phiền khi ngủ, cô cáu kỉnh bước xuống giường rồi đi ra mở cửa mà mắng to
"Bị thần kinh à!! Ngủ cũng đ*o yên, cụ nhà anh"
Hắn khá sock khi bị cô nói như vậy lần đầu tiên trong cuộc đời thiếu gia nhà họ Văn bị chửi thậm tệ như thế nên hốt hoảng rồi giật mình không tin được, người đang chửi chính là cô
"Tôi lo cho cô thôi lần trước trả phải cũng có lần cô suýt thì mất mạng sao" biết là mỏ cô ta hỗn như vậy rồi nhưng ai ngờ trước đã hỗn nay lại càng hỗn hơn
Tự nhiên có tiếng sụt sịt vâng lên, từ đăng sau lưng Văn Hiểu Minh là một cô gái vẻ ngoài tươi sáng như bạch thỏ đang rơi nước mắt định nhào đến ôm Mộc Lan nhưng bị cô né tránh
"C-chị chị ơi sao chị lại dại dột như vậy, chị có biết là em đau lòng lắm không" đó không ai khác là Mộc Doanh cô ả khuôn mặt đẫm lệ đang thút thít nói ra từng lời
"Ngậm m* m*m vào đi điếc tai quá, hết con này rồi đến con khác muốn đuổi người ta đi nói thẳng câu, mắc đ*o gì phải làm khổ nhau" cô tức giận vò đầu những đường gân bắt đầu nổi trên mặt nhiều hơn, răng nanh cô cũng cắn chặt vào
Thấy vậy Văn Hiểu Minh liền đứng ra can ngăn
"Cô ấy chỉ có ý tốt thôi sao cô cứ làm quá lên thế, động tý thì chửi động tý thì quát không khéo cô sắp cắn người đến nơi rồi đấy"
"Ừ, mắt nhìn tốt đấy đúng là tôi đang định cắn thật đây, cắn rách lớp mặt nạ của ả". Truyện Hài Hước
Không biết là hắn vào can ngăn hay khiến cho tình hình căng thẳng hơn, cô cũng đỡ bực mình hơn vì thoả mãn trước vẻ mặt của đôi trai hèn gái mọn kia,cứ thế mà đóng rầm cửa rồi quay vào phòng mặc kệ bọn họ
"ha hả dạ thật"
"bé con được quá nhỉ mỏ hỗn nhưng sắc phết nhìn vào đoá hoa giấy kia thôi đã thấy dễ thấm mực rồi haha" ông thần cũng được dịp mà lăn ra cười
"chị có sao không" linh hồn Mộc Lan thì lại lỡ lắng nhìn cô
"không sao đúng là em gọi chị đáng yêu hơn hẳn"
linh hồn nghe vậy liền thấy vui mừng đến nỗi mà gục mặt xuống