Sáng ngày hôm sau, mặt trời chưa lên tiếng gà đã gáy, trời vẫn còn chưa sáng hẳn nhưng Mộc Yến Đông khó mà ngủ nổi, thời tiết mùa ở đây đúng là quá là oi bứt, không có máy lạnh, không có máy quạt, những thứ đó cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới giấc ngủ của y.
Cái thứ mà khiến y khó lòng ngủ được là nền gạch này, không có gối, cũng không có chăn, nằm kiểu này không quen được. Đêm qua y phải lặn lội tìm kiếm khắp nơi bằng hai cẳng chân gầy gò này mới kiếm được ngôi miếu hoang, kiếm được rồi cũng phải phủi bụi tí, bụi ở miếu này chất thành nhiều lớp, miếu cũng không có một cái chổi miễn cưỡng lắm mới lấy vạt áo lau qua lau lại để mà nằm ngủ.
Mà phim cũng không thực tế lắm, thường thì trong mấy phim cổ trang truyền hình nhân vật trong phim tìm một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi thì trong ngôi miếu đó nhất định chắc chắn là có rơm rạ hoặc quanh ngôi miếu đó phải có. Thế mà từ hôm qua kể từ khi y bước vào ngôi miếu này chưa kể mạng nhện dính đầy đầu, bụi nhiều khiến y hách xì liên tục, chiếu rơm rạ gì không thấy đâu, củi cũng không có, nhờ có ánh trăng sư huynh y mới lần mò mà mò mẫm khắp mọi ngóc ngách trong ngôi miếu này.
Không có gối cũng không có rơm thì thôi đi, nhưng mà thứ khiến y bực mình nhất là lũ muỗi vô phép tắc kia, đã là y nói không cho chúng nó chích mà chúng nó cẫn cứ chích y làm y bực hết cả mình, đã vậy lại còn tự nhiên lấy máu y không xin phép lại còn kêu o e o e khó nghe muốn chết, y thực sự bị chúng nó hành không có đường lui.
Thôi bực tức lỡ đâu lại phát bệnh tim lại phải làm sao đây? Vậy nên y quyết định tha cho chúng nó, tha không chửi chúng nó, chửi mệt hơi lên cơn đau tim thì sao? Mặc dù y biết thân thể hiện tại không có bệnh tim nhưng bóng ma tâm lý vẫn không thể sửa được trong ngày một ngày hai, nên y tha không chửi không mắng, không quạo với chúng nó nữa, y chỉ đập thôi.
Trời lúc này cũng có nghe lác đác tiếng vài người xì xào nói chuyện, người đi chợ đi ngang qua miếu y còn tán chuyện với nhau.
Người kia: "Nay ta bắt mấy con gà này đi bán bớt, trong chuồng nuôi nhiều không còn chỗ chứa với lại mập thế này bán cũng không ít tiền."
Người kế bên người kia: "Đúng là béo thịt thấy đấy chứ, thẩm đem mấy con gà nay ra bán tí thôi bảo đảm là có người nhòm ngó tranh nhau mua liền."
Không khí nơi đây quả thật là nơi lí tưởng cho cuộc sống an nhàn Mộc Yến Đông không khỏi cảm khái, mau giận cũng mau quên đi mấy con muỗi kia khiến y không an nhàn nổi.
Mộc Yến Đông giờ mới nghe thấy mùi gì thối thối, lại đưa mũi hít hít ngửi ngửi rồi tự đem tay áo mình để lên mũi, trong nháy mắt, mặt mũi xanh lè.
Mộc Yến Đông: "Thân thể bao lâu chưa tắm đây?"
Nói xong rồi tự trả lời luôn.
Mộc Đông Đông: "Đừng nói là một tháng nha."
Mộc Yến Yến: "Ta dám cá cược một năm."
Tiểu Yến Đông: "Không chừng từ lúc hành nghề đến nay vẫn chưa tắm lấy một lần." ( Tác giả: hành nghề ăn mày, ăn xin đó =)))
Mộc Yến Đông: "Cả thân thể đều khó chịu.''
Mộc 's Yến Don't: "I want to take a shower, shower, shower.'' [ Tui muốn tắm, tắm, tắm. ]
Mộc Yến Đông tự biên tự diễn xong liền chạy đi tìm nguồn suối, ao hồ nào đó để làm vơi đi sự khó chịu nơi đáy lòng.
Không phải y chê cỗ thân thể này dơ bẩn hay ghét bỏ gì mà y chỉ cảm thấy thân thể nhớp nháp, rít khắp người, không tắm sẽ sinh ra vi khuẩn dễ gây bệnh mà y lại sợ bệnh.
Y bình thường sống một mình trong một căn hộ được nhà họ Mộc vứt cho, sống cứ lủi thủi một mình rất là chán nản nên mới lấy việc tự nói chuyện một mình như thế làm niềm vui. Cái niềm vui này làm khi ở một mình thì được, làm mà ở chỗ có nhiều người thì có lẽ cả thế giới đều biết Mộc Yến Đông y không chỉ bệnh tim mà còn kiêm luôn bệnh tâm thần phân liệt hoặc còn có thể là bệnh đa nhân cách nữa, khổ không kể xiết.
Bước đi cả quãng đường dài muốn gãy chân thì cuối cùng y cũng tìm được suối nguồn của hạnh phúc.
Mộc Yến Đông: "Oa, sông này thật là trong."
Đúng chính xác là con sông không phải suối đâu. Suối chỉ là hiện vật chỉ ra kết quả thuận lợi êm xui cho việc y nỗ lực tìm rồi cũng tìm được mà thôi, quá ư là mỹ mãn.
Mộc's Yến Don't: "Perfect."
Sông này rất chi là rộng, mà nơi Mộc Yến Đông tìm thấy chỉ là góc khuất của sông, góc này có tảng đá có cây lá xum xuê che đậy kín mít.
Mộc Yến Đông: "Mặc dù ta thân thể trẻ con, ta cũng không muốn cho ai thấy thân thể."
Mộc Đông Đông: "Tấm thân này phải giữ không thể mất được."
Mộc Yến Yến: "Ta còn chưa khai trai đâu, thân này thà chết không thể nói mất liền mất."
Tiểu Yến Đông: "Thật là, trí suy diễn cũng quá phong phú rồi."
Mộc 's Yến Don't: "Take off clothes, oh boy, so small~." ( tác giả: Tự hiểu đi =)))
Đến khi cởi chỉ còn lại cái khố nhỏ Mộc Yến Đông mới không yên tâm sợ ai lén nhòm ngó thân thể mình mà vẫn để đó, xuống nước tính sau.
Lại gần mặt nước, Mộc Yến Đông lại một lần nữa giật nãy mình, hai tay nhỏ bé ôm ngực theo bản năng, điều làm cho Mộc Yến Đông hoảng hốt như thế chính là vì diện mạo của thân thể này lại giống lúc nhỏ y như đúc cứ như đây chính là bản thân y vậy. Chỉ có điều dáng người này gầy hơn y một vòng.
Tiểu Yến Đông: "Haizz, chắc con đường hành nghề gặp trắc trở."
Mộc's, Yến Don't: "Why?"
Tiểu Yến Đông: "Trắc trở nên không có cơm ăn nên mới mang dáng vẻ trơ xương thế này."
Mộc Yến Đông cảm khái: "Đứa nhỏ tội nghiệp, nhưng còn chưa đáng thương bằng ta."
Bản thân diễn xong cũng thấy thoả mãn mà bước chân xuống sông trút đi mấy lớp bụi bẩn trên thân thể.
Mộc Đông Đông: "Ối, nước đục ngầu luôn kìa."
Lại nhảy qua chỗ khác kỳ cọ thân mình, nhảy qua nhảy lại nước chỗ nào cũng đục nhưng cũng bớt dần từ từ.
Mộc Yến Đông: "Tiểu Yến Đông ngươi nói không sai, nhóc con này hành nghề tới nay vẫn chưa tắm lần nào, bẩn tới đục ngầu mấy lớp nước."
Tiểu Yến Đông: "Tiểu tử này khả năng chịu đựng ghê gớm thật, đổi lại là ta một ngày không tắm thôi ta liền chịu không nổi mà đập đầu thật mạnh vào gối mà tự bạo." Nói xong mặt nhăn hết cả lại.
"Dòng sông này nước xanh xanh xanh~~~, dòng sông này nước trong trong trong~~~ ánh mặt trời treo lên ta tắm ta~~~ tắm ta~~~mát thơm mỗi ngày." Mộc Yến Đông vừa ngâm nga vừa kỳ cọ tắm đến cực kỳ vui sướng.
"Con cá nó bơi quanh ta~~~ "
"Aaa" Mộc Yến Đông đang hát hết sức say xưa bỗng nhiên tay đụng tới một cái gì đó mềm mềm cứ như da tay người vậy.
Y hoảng hốt lùi về sau theo bản năng rồi mở to mắt nhìn vật thể chìm chìm kế bên mình.
Hình như là một con người.
Mộc Yến Đông cả kinh trong lòng thầm nghĩ là người sống hay tử thi?
Y cũng quên mất mình đã từng chết.
Có nên vớt lên hay không đây?
Lỡ còn sống thì sao?
Xác vẫn chưa có dấu hiệu phình lên mà?
Mộc Yến Đông thở dài thầm nghĩ mình được các vị thần tiên cứu giúp sống lại thì mình cũng nên làm việc thiện tích đức như vật mới đáng với cuộc sống được ban cho.
Nghĩ rồi liền làm liền, Mộc Yến Đông đưa hai tay nhỏ gầy của mình lại gần người đang chìm mà mò mẫm, hai tay hơi run run nhưng cuối cùng vẫn kéo lên được cái người kia.
Người đuối nước này vậy lại là một hài tử.
Nhìn tổng quan thì hài tử này khoảng chừng bốn, năm tuổi.
Ngoài lề:
Đam Bất Diệt: " Những vai diễn mà Yến Đông diễn không chỉ để làm tăng mức đồ hài của truyện mà cũng là chi tiết hiện thực. Yến Đông là một người rất cô độc, không ai bầu bạn, cứ như bị cô lập rồi Yến Đông mới tự tạo nên những vai diễn chính bản thân y diễn bởi y tin chính mình, tin rằng y không bỏ rơi bản thân, y chỉ tin mỗi bản thân mình, y tự lắng nghe chính mình cũng tự bầu bạn với bản thân chứ không phải điên điên hay đa nhân cách đâu".
Mộc Yến Đông: "Đúng như Đam nói đó chư vị, Yến Đông ta thật là đáng "thương" nên chư vị hãy mau thương thương ta đi.(っ˘̩╭╮˘̩)っ"
Mà chư vị có hát theo cái bài hát mà Yến Đông hát không. Nó có giai điệu hát được đó.( ꈍᴗꈍ)
Cái thứ mà khiến y khó lòng ngủ được là nền gạch này, không có gối, cũng không có chăn, nằm kiểu này không quen được. Đêm qua y phải lặn lội tìm kiếm khắp nơi bằng hai cẳng chân gầy gò này mới kiếm được ngôi miếu hoang, kiếm được rồi cũng phải phủi bụi tí, bụi ở miếu này chất thành nhiều lớp, miếu cũng không có một cái chổi miễn cưỡng lắm mới lấy vạt áo lau qua lau lại để mà nằm ngủ.
Mà phim cũng không thực tế lắm, thường thì trong mấy phim cổ trang truyền hình nhân vật trong phim tìm một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi thì trong ngôi miếu đó nhất định chắc chắn là có rơm rạ hoặc quanh ngôi miếu đó phải có. Thế mà từ hôm qua kể từ khi y bước vào ngôi miếu này chưa kể mạng nhện dính đầy đầu, bụi nhiều khiến y hách xì liên tục, chiếu rơm rạ gì không thấy đâu, củi cũng không có, nhờ có ánh trăng sư huynh y mới lần mò mà mò mẫm khắp mọi ngóc ngách trong ngôi miếu này.
Không có gối cũng không có rơm thì thôi đi, nhưng mà thứ khiến y bực mình nhất là lũ muỗi vô phép tắc kia, đã là y nói không cho chúng nó chích mà chúng nó cẫn cứ chích y làm y bực hết cả mình, đã vậy lại còn tự nhiên lấy máu y không xin phép lại còn kêu o e o e khó nghe muốn chết, y thực sự bị chúng nó hành không có đường lui.
Thôi bực tức lỡ đâu lại phát bệnh tim lại phải làm sao đây? Vậy nên y quyết định tha cho chúng nó, tha không chửi chúng nó, chửi mệt hơi lên cơn đau tim thì sao? Mặc dù y biết thân thể hiện tại không có bệnh tim nhưng bóng ma tâm lý vẫn không thể sửa được trong ngày một ngày hai, nên y tha không chửi không mắng, không quạo với chúng nó nữa, y chỉ đập thôi.
Trời lúc này cũng có nghe lác đác tiếng vài người xì xào nói chuyện, người đi chợ đi ngang qua miếu y còn tán chuyện với nhau.
Người kia: "Nay ta bắt mấy con gà này đi bán bớt, trong chuồng nuôi nhiều không còn chỗ chứa với lại mập thế này bán cũng không ít tiền."
Người kế bên người kia: "Đúng là béo thịt thấy đấy chứ, thẩm đem mấy con gà nay ra bán tí thôi bảo đảm là có người nhòm ngó tranh nhau mua liền."
Không khí nơi đây quả thật là nơi lí tưởng cho cuộc sống an nhàn Mộc Yến Đông không khỏi cảm khái, mau giận cũng mau quên đi mấy con muỗi kia khiến y không an nhàn nổi.
Mộc Yến Đông giờ mới nghe thấy mùi gì thối thối, lại đưa mũi hít hít ngửi ngửi rồi tự đem tay áo mình để lên mũi, trong nháy mắt, mặt mũi xanh lè.
Mộc Yến Đông: "Thân thể bao lâu chưa tắm đây?"
Nói xong rồi tự trả lời luôn.
Mộc Đông Đông: "Đừng nói là một tháng nha."
Mộc Yến Yến: "Ta dám cá cược một năm."
Tiểu Yến Đông: "Không chừng từ lúc hành nghề đến nay vẫn chưa tắm lấy một lần." ( Tác giả: hành nghề ăn mày, ăn xin đó =)))
Mộc Yến Đông: "Cả thân thể đều khó chịu.''
Mộc 's Yến Don't: "I want to take a shower, shower, shower.'' [ Tui muốn tắm, tắm, tắm. ]
Mộc Yến Đông tự biên tự diễn xong liền chạy đi tìm nguồn suối, ao hồ nào đó để làm vơi đi sự khó chịu nơi đáy lòng.
Không phải y chê cỗ thân thể này dơ bẩn hay ghét bỏ gì mà y chỉ cảm thấy thân thể nhớp nháp, rít khắp người, không tắm sẽ sinh ra vi khuẩn dễ gây bệnh mà y lại sợ bệnh.
Y bình thường sống một mình trong một căn hộ được nhà họ Mộc vứt cho, sống cứ lủi thủi một mình rất là chán nản nên mới lấy việc tự nói chuyện một mình như thế làm niềm vui. Cái niềm vui này làm khi ở một mình thì được, làm mà ở chỗ có nhiều người thì có lẽ cả thế giới đều biết Mộc Yến Đông y không chỉ bệnh tim mà còn kiêm luôn bệnh tâm thần phân liệt hoặc còn có thể là bệnh đa nhân cách nữa, khổ không kể xiết.
Bước đi cả quãng đường dài muốn gãy chân thì cuối cùng y cũng tìm được suối nguồn của hạnh phúc.
Mộc Yến Đông: "Oa, sông này thật là trong."
Đúng chính xác là con sông không phải suối đâu. Suối chỉ là hiện vật chỉ ra kết quả thuận lợi êm xui cho việc y nỗ lực tìm rồi cũng tìm được mà thôi, quá ư là mỹ mãn.
Mộc's Yến Don't: "Perfect."
Sông này rất chi là rộng, mà nơi Mộc Yến Đông tìm thấy chỉ là góc khuất của sông, góc này có tảng đá có cây lá xum xuê che đậy kín mít.
Mộc Yến Đông: "Mặc dù ta thân thể trẻ con, ta cũng không muốn cho ai thấy thân thể."
Mộc Đông Đông: "Tấm thân này phải giữ không thể mất được."
Mộc Yến Yến: "Ta còn chưa khai trai đâu, thân này thà chết không thể nói mất liền mất."
Tiểu Yến Đông: "Thật là, trí suy diễn cũng quá phong phú rồi."
Mộc 's Yến Don't: "Take off clothes, oh boy, so small~." ( tác giả: Tự hiểu đi =)))
Đến khi cởi chỉ còn lại cái khố nhỏ Mộc Yến Đông mới không yên tâm sợ ai lén nhòm ngó thân thể mình mà vẫn để đó, xuống nước tính sau.
Lại gần mặt nước, Mộc Yến Đông lại một lần nữa giật nãy mình, hai tay nhỏ bé ôm ngực theo bản năng, điều làm cho Mộc Yến Đông hoảng hốt như thế chính là vì diện mạo của thân thể này lại giống lúc nhỏ y như đúc cứ như đây chính là bản thân y vậy. Chỉ có điều dáng người này gầy hơn y một vòng.
Tiểu Yến Đông: "Haizz, chắc con đường hành nghề gặp trắc trở."
Mộc's, Yến Don't: "Why?"
Tiểu Yến Đông: "Trắc trở nên không có cơm ăn nên mới mang dáng vẻ trơ xương thế này."
Mộc Yến Đông cảm khái: "Đứa nhỏ tội nghiệp, nhưng còn chưa đáng thương bằng ta."
Bản thân diễn xong cũng thấy thoả mãn mà bước chân xuống sông trút đi mấy lớp bụi bẩn trên thân thể.
Mộc Đông Đông: "Ối, nước đục ngầu luôn kìa."
Lại nhảy qua chỗ khác kỳ cọ thân mình, nhảy qua nhảy lại nước chỗ nào cũng đục nhưng cũng bớt dần từ từ.
Mộc Yến Đông: "Tiểu Yến Đông ngươi nói không sai, nhóc con này hành nghề tới nay vẫn chưa tắm lần nào, bẩn tới đục ngầu mấy lớp nước."
Tiểu Yến Đông: "Tiểu tử này khả năng chịu đựng ghê gớm thật, đổi lại là ta một ngày không tắm thôi ta liền chịu không nổi mà đập đầu thật mạnh vào gối mà tự bạo." Nói xong mặt nhăn hết cả lại.
"Dòng sông này nước xanh xanh xanh~~~, dòng sông này nước trong trong trong~~~ ánh mặt trời treo lên ta tắm ta~~~ tắm ta~~~mát thơm mỗi ngày." Mộc Yến Đông vừa ngâm nga vừa kỳ cọ tắm đến cực kỳ vui sướng.
"Con cá nó bơi quanh ta~~~ "
"Aaa" Mộc Yến Đông đang hát hết sức say xưa bỗng nhiên tay đụng tới một cái gì đó mềm mềm cứ như da tay người vậy.
Y hoảng hốt lùi về sau theo bản năng rồi mở to mắt nhìn vật thể chìm chìm kế bên mình.
Hình như là một con người.
Mộc Yến Đông cả kinh trong lòng thầm nghĩ là người sống hay tử thi?
Y cũng quên mất mình đã từng chết.
Có nên vớt lên hay không đây?
Lỡ còn sống thì sao?
Xác vẫn chưa có dấu hiệu phình lên mà?
Mộc Yến Đông thở dài thầm nghĩ mình được các vị thần tiên cứu giúp sống lại thì mình cũng nên làm việc thiện tích đức như vật mới đáng với cuộc sống được ban cho.
Nghĩ rồi liền làm liền, Mộc Yến Đông đưa hai tay nhỏ gầy của mình lại gần người đang chìm mà mò mẫm, hai tay hơi run run nhưng cuối cùng vẫn kéo lên được cái người kia.
Người đuối nước này vậy lại là một hài tử.
Nhìn tổng quan thì hài tử này khoảng chừng bốn, năm tuổi.
_________________________________
Ngoài lề:
Đam Bất Diệt: " Những vai diễn mà Yến Đông diễn không chỉ để làm tăng mức đồ hài của truyện mà cũng là chi tiết hiện thực. Yến Đông là một người rất cô độc, không ai bầu bạn, cứ như bị cô lập rồi Yến Đông mới tự tạo nên những vai diễn chính bản thân y diễn bởi y tin chính mình, tin rằng y không bỏ rơi bản thân, y chỉ tin mỗi bản thân mình, y tự lắng nghe chính mình cũng tự bầu bạn với bản thân chứ không phải điên điên hay đa nhân cách đâu".
Mộc Yến Đông: "Đúng như Đam nói đó chư vị, Yến Đông ta thật là đáng "thương" nên chư vị hãy mau thương thương ta đi.(っ˘̩╭╮˘̩)っ"
Mà chư vị có hát theo cái bài hát mà Yến Đông hát không. Nó có giai điệu hát được đó.( ꈍᴗꈍ)