Hôm sau, Giang Niệm xuất hiện dưới ánh mắt bất thiện của chúng đoàn viên. Cuối cùng cậu đã gặp nữ chính xinh đẹp trong cốt truyện.
Nữ chính trong nội dung vở kịch tới rồi. Người thật còn đẹp hơn trí nhớ nguyên chủ, khiến Giang NIệm tới gần theo bản năng thẳng nam, cũng mỉm cười hiền lành.
Hệ thống: [Bật chế độ miễn dịch với vầng sáng của Mary Sue.]
Lúc trước Giang Niệm còn thấy nữ chính là tuyệt sắc nhân gian, xinh đẹp không gì sánh được. Nhưng thời điểm hệ thống phát ra âm thanh, giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.
Nhìn lại lần nữa, nữ chính vẫn là khuôn mặt cũ ấy, nhưng lại mất đi sức hút chết người, luôn cảm thấy thanh tú có thừa nhưng chưa đủ quyến rũ, cũng không bằng cái mặt của nguyên chủ...
Nguyên chủ cũng coi như thông minh. Cố ý rũ tóc dài che trán để giả xấu, nếu không đã sớm biến thành món đồ chơi dưới háng người khác rồi.
Ở tận thế, lòng người là thứ không đáng giá nhất. Nam hay nữ đều không quan trọng, miễn là không có dị năng để tự vệ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ chơi tình dục cho kẻ khác mà thôi.
Đây là ngày tận thế tàn nhẫn, người người đều cảm thấy bất an.
[Quầng sáng của Mary Sue là gì?] Giang Niệm không hiểu bèn hỏi lại.
Hệ thống: [Là hiệu ứng 'gặp phát thích luôn', nam nhìn thì si mê, nữ nhìn thì phát ghét.]
Giang Niệm: [...]
[Tao cũng muốn có hiệu ứng BUFF này! Có nó thì không phải chuyện ngủ với nam chính là cực dễ sao?]
Hệ thống: [Không có, câu hỏi tiếp theo.]
Giang Niệm héo, ủ rũ cụp đuôi. Ai ai cũng cho rằng là do nữ chính không để ý đến cậu nên mới chán nản như thế. Ánh mắt chán ghét khinh thường từ bốn phương tám hướng như dao nhỏ truyền tới.
May thay Giang Niệm đã quen vô tâm, như không thấy tầm mắt xung quanh, chạy đến cổng căn cứ làm chú em gác cửa thấy cậu như thấy ma, vội vàng nói: "Cậu đừng có nghĩ tới chuyên ra ngoài nữa!"
Giang Niệm xua tay: "Ai nói tôi muốn đi ra ngoài chứ. Tôi đang đợi người!"
Gặp được nữ chính nhất định sẽ gặp nam chính, nói ra ai cũng không tin chứ nam chính trong trí nhớ nguyên chủ là một đống gạch men... Thật đúng là một lời khá nói hết. Làm cậu khá tò mò, cục cưng của trời cao, hiếm lắm mới thấy một lần!
"Đợi ai vậy?" Chú em đang gác cửa cũng tùy ý hỏi.
"Chờ Lam Bạch." Giang Niệm kiễng chân nhìn về phía xa xăm: "Này, khi nào thì hắn về? Hôm qua bị thương nặng lắm hả?"
Hai mắt chú em gác cổng dại ra, thậm chí còn móc lỗ tai: "Chờ ai cơ?" Một lúc sau bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ! Tôi hiểu rồi, cậu lại định kiếm chuyện với đội trưởng à?"
Giang Niệm liếc xéo một cái, quàng tay lên vai cổ ông anh kia: "Chú bôi nhọ anh là không đúng rồi. Anh đối với đội trưởng thế nào, có lòng anh chứng giám."
"Điêu, ai tin." Chú em bĩu môi.
"Sao chú mày lì, anh còn phải rửa tay nấu canh cho Lam Bạch đấy, chú em đừng có mà không tin anh."
Nghĩ đến nhiệm vụ, da đầu Giang Niệm da đầu bắt đầu tê dại. Cậu thật sự không biết nấu ăn... Nhưng đây là nhiệm vụ đó.
Hệ thống nói, nếu xong nhiệm vụ sẽ đạt được 100 điểm! Cậu sẽ có đủ tư cách để lựa chọn một loại dị năng hộ thân!
Ở tận thế, loại khen thưởng này quá mê người rồi! Đừng nói nấu canh, nấu nước rửa chân cho Lam Bạch cậu cũng làm được!
Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được. Chờ ngày cậu hoàn thành nhiệm vụ, ngày nào đó phủi mông chạy lấy người, hừ hừ, rồi chế nhạo, lại trào phúng thằng nhãi ranh công cụ hình người Lam Bạch này.
"Phụt ——" Một tiếng cười quỷ dị vang lên từ phía sau Giang Niệm.
"Giang Niệm này, đầu mày con mẹ nó hôm qua bị xác sống hù cho sợ rồi hả? Tao có nghe lầm không thế, mày muốn nấu canh cho đội trưởng?"
Người đang cười to tên Trần Hạo Tử, người khác gọi bằng biệt danh Chuột. Nói nhiều, thích gái xinh, dị năng hệ hỏa.
Trần Hạo Tử dùng cùi chỏ chọc vào lưng Lam Bạch: "Đội trưởng, tôi hỏi cậu, tình địch đưa đồ, cậu có dám ăn không?" Nói xong còn nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt hề hề đê tiện.
Lúc này Giang Niêm mới đưa mắt nhìn về phía con cưng của giời trong truyền thuyết, cậu sững sờ một lúc.
Cậu ngu người ra không phải vì ngoại hình của nam chính có bao nhiêu xinh đẹp sắc xảo kinh động cả tiên nhân, mà là do có một từ trường kỳ lạ xung quanh nam chính.
Từ trường này thu hút cậu đến muốn thân cận nam chính, muốn thân cận hắn!
Giang Niệm hãi hùng khiếp vía. Cho dù muốn ngủ với nam chính vì mạng sống, cũng không đến nỗi phát ra tín hiệu muốn thân cận như thế!
"Tao nghi ngờ nam chính còn có cũng có hiệu ứng Mary Sue" - Giang Niệm phàn nàn hệ thống trong biển ý thức.
Hệ thống: [Đâu có đâu (≧ ▽ ≦), rõ ràng là do cậu xuân tình phơi phới đấy chứ.]
Giang Niệm: "Bố ỉa vào."
Hệ thống: [Hả? Tôi hiểu mà, trong quá trình nam chính thu thập tài nguyên, nhặt được một bảo bối thần kỳ. Thứ này lặng lẽ chọn cậu... cho cậu làm chủ hậu cung của nam chính, đang dụ dỗ cậu tới đấy.]
Giang Niệm: "Sao mi biết?"
Hệ thống: [Radar cảm biến của tôi kiểm tra đo lường rồi phát hiện ra mùi của bảo bối.]
Giang Niệm: ...
Hệ thống: [Nhưng không cần lo, linh hồn cậu không thuộc về thế giới này, không bị bảo bối ảnh hưởng. Nhiều nhất chỉ ảnh hưởng vài giây nhưng cậu sẽ tự kích hoạt khả năng miễn dịch. Rất nhanh thôi cậu sẽ không nói không rằng mà cắt đứt hậu cung của nam chính. Hãy không ngừng cố gắng!]
Lam Bạch là nhân vật trung tâm của cốt truyện, khuôn mặt hắn đương nhiên không tệ. Mắt phượng mày ngài đang mỉm cười, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất sạch sẽ không tưởng. Nhìn qua lập tức thấy không có khuyết điểm.
Khi cười với Giang Niệm, phô ra vẻ mặt hòa nhã.
Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả nữ chính có hiệu ứng Mary Sue cũng đắm chìm trong mị lực của Lam Bạch.
Nhìn khả năng tự kiềm chế của mọi người, đỉnh vl. Chẳng biết là Ninja rùa hay cậu ấm lắm tiền nhiều của hàng thật giá thật nữa.
Về lai lịch của nam chính, cốt truyện không đề cập quá nhiều. Chỉ nghe nói hắn là cô nhi, biến mất mấy năm, lúc xuất hiện lần nữa là ở tận thế ...
Giang Niệm muốn nấu canh cho Lam Bạch ăn thật. Ngày tận thế không có nguyên liệu tốt, cải trắng nấu nước ra bát canh. Nhưng cải trắng là tận thế đã là của hiếm rồi.
Điều này khiến Giang Niệm – kẻ quen ăn của ngon vật lạ – mặt ủ mày chau cả một ngày.
Cầm chén canh có một đống cải trắng, cậu gõ cửa phòng Lam Bạch, vừa gõ cửa đã mở ngay.
Trong phòng lạnh lẽo vắng lặng, Giang Niệm đặt canh trong tay xuống, chuẩn bị rời khỏi phòng. Cậu cũng không phải là cái loại người tùy tiện ở nhà người ta lúc chủ nhà vắng mặt.
Vừa xoay đầu lập tức đụng phải một vật rất cứng, nước mắt đau đớn chợt trào ra.
Vừa định phun ra mấy câu chửi thề lại thấy người trước mặt là người mình muốn ngủ, bèn ngậm miệng. Vẻ mặt bất bình nhưng không dám nói, khóe mắt còn có nước mắt tủi thân.
Chưa nói là hắn thật sự có vài phần điềm đạm đáng yêu, nhưng đáng tiếc bên kia lại là Lam Bạch, một tên có tâm tính khác người thường.
Cho dù có vô tình nhìn trộm gương mặt thật của Giang Niệm, trong lòng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, trên mặt nở nụ cười hiền lành: "Em không sao chứ?"
Giang Niệm đau đến mức chết đi sống lại, ngực của nam chính làm bằng đá đấy hả? Nhưng vì nhiệm vụ, cậu đành phải nuốt hận mà cười: "Không sao, không sao đâu" Không sao cái cục cứt.
"Đội trưởng, tôi rất xin lỗi về chuyện hôm qua. Để hối lỗi, tôi đã đặc biệt học cách nấu bát canh ngọc bích để xin lỗi anh. Xin anh nhất định đừng chấp nhặt tôi" - Giang Niệm nghẹn khuất mà chết. Vì ấn tượng tốt, vì nhiệm vụ trái lương tâm đã nói những từ có chuẩn bị từ trước.
Lam Bạch vẫn cười như gió xuân: "Không sao đâu, em không cần để ý."
Đối với phong thái ưu nhã của Lam Bạch, tâm tình Giang Niệm khá hơn một chút, xua tay chuẩn bị đi, dặn dò: "Nhất định phải uống đấy nhá." Nhận được câu trả lời từ nam chính, trên đường, Giang Niệm vui vẻ ngâm nga điệu nhạc, cho rằng nhiệm vụ cũng không quá khó.
Năm phút đã trôi qua ...
Hệ thống chưa nhắc nhở gì.
Giang Niệm tự an ủi mình, chắc là do Lam Bạch bận không có thời gian ăn cơm.
Mười phút ...
Hai mươi phút ...
Nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ, cái này là giả đúng không? Hệ thống có trục trặc rồi!
Hệ thống: [Cậu có thể bôi nhọ uy tín của tôi, nhưng cậu không thể vu khống phán đoán của tôi. Nhắc nhẹ cái là nam chính tàn nhẫn đổ canh cải của cậu rồi, đánh giá nhiệm vụ: thất bại, trừ năm điểm. Cậu đã thành kẻ mắc nợ rồi đấy. Giờ tuyên bố nhiệm vụ thứ hai, ngủ chung giường với nam chính một lần, nếu thất bại lần nữa, kí chủ sẽ được thưởng 'tràn đầy ham muốn' trong nửa tiếng. Con trai ơi, đến khi nào con mới ngủ nổi nam chính đây, chao ôi → _ →]
Giang Niệm: "..." Cậu có tiểu luận mười ngàn từ chửi người không biết có nên nói hay không.
Nữ chính trong nội dung vở kịch tới rồi. Người thật còn đẹp hơn trí nhớ nguyên chủ, khiến Giang NIệm tới gần theo bản năng thẳng nam, cũng mỉm cười hiền lành.
Hệ thống: [Bật chế độ miễn dịch với vầng sáng của Mary Sue.]
Lúc trước Giang Niệm còn thấy nữ chính là tuyệt sắc nhân gian, xinh đẹp không gì sánh được. Nhưng thời điểm hệ thống phát ra âm thanh, giống như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.
Nhìn lại lần nữa, nữ chính vẫn là khuôn mặt cũ ấy, nhưng lại mất đi sức hút chết người, luôn cảm thấy thanh tú có thừa nhưng chưa đủ quyến rũ, cũng không bằng cái mặt của nguyên chủ...
Nguyên chủ cũng coi như thông minh. Cố ý rũ tóc dài che trán để giả xấu, nếu không đã sớm biến thành món đồ chơi dưới háng người khác rồi.
Ở tận thế, lòng người là thứ không đáng giá nhất. Nam hay nữ đều không quan trọng, miễn là không có dị năng để tự vệ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đồ chơi tình dục cho kẻ khác mà thôi.
Đây là ngày tận thế tàn nhẫn, người người đều cảm thấy bất an.
[Quầng sáng của Mary Sue là gì?] Giang Niệm không hiểu bèn hỏi lại.
Hệ thống: [Là hiệu ứng 'gặp phát thích luôn', nam nhìn thì si mê, nữ nhìn thì phát ghét.]
Giang Niệm: [...]
[Tao cũng muốn có hiệu ứng BUFF này! Có nó thì không phải chuyện ngủ với nam chính là cực dễ sao?]
Hệ thống: [Không có, câu hỏi tiếp theo.]
Giang Niệm héo, ủ rũ cụp đuôi. Ai ai cũng cho rằng là do nữ chính không để ý đến cậu nên mới chán nản như thế. Ánh mắt chán ghét khinh thường từ bốn phương tám hướng như dao nhỏ truyền tới.
May thay Giang Niệm đã quen vô tâm, như không thấy tầm mắt xung quanh, chạy đến cổng căn cứ làm chú em gác cửa thấy cậu như thấy ma, vội vàng nói: "Cậu đừng có nghĩ tới chuyên ra ngoài nữa!"
Giang Niệm xua tay: "Ai nói tôi muốn đi ra ngoài chứ. Tôi đang đợi người!"
Gặp được nữ chính nhất định sẽ gặp nam chính, nói ra ai cũng không tin chứ nam chính trong trí nhớ nguyên chủ là một đống gạch men... Thật đúng là một lời khá nói hết. Làm cậu khá tò mò, cục cưng của trời cao, hiếm lắm mới thấy một lần!
"Đợi ai vậy?" Chú em đang gác cửa cũng tùy ý hỏi.
"Chờ Lam Bạch." Giang Niệm kiễng chân nhìn về phía xa xăm: "Này, khi nào thì hắn về? Hôm qua bị thương nặng lắm hả?"
Hai mắt chú em gác cổng dại ra, thậm chí còn móc lỗ tai: "Chờ ai cơ?" Một lúc sau bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ồ! Tôi hiểu rồi, cậu lại định kiếm chuyện với đội trưởng à?"
Giang Niệm liếc xéo một cái, quàng tay lên vai cổ ông anh kia: "Chú bôi nhọ anh là không đúng rồi. Anh đối với đội trưởng thế nào, có lòng anh chứng giám."
"Điêu, ai tin." Chú em bĩu môi.
"Sao chú mày lì, anh còn phải rửa tay nấu canh cho Lam Bạch đấy, chú em đừng có mà không tin anh."
Nghĩ đến nhiệm vụ, da đầu Giang Niệm da đầu bắt đầu tê dại. Cậu thật sự không biết nấu ăn... Nhưng đây là nhiệm vụ đó.
Hệ thống nói, nếu xong nhiệm vụ sẽ đạt được 100 điểm! Cậu sẽ có đủ tư cách để lựa chọn một loại dị năng hộ thân!
Ở tận thế, loại khen thưởng này quá mê người rồi! Đừng nói nấu canh, nấu nước rửa chân cho Lam Bạch cậu cũng làm được!
Nam tử hán đại trượng phu, co được duỗi được. Chờ ngày cậu hoàn thành nhiệm vụ, ngày nào đó phủi mông chạy lấy người, hừ hừ, rồi chế nhạo, lại trào phúng thằng nhãi ranh công cụ hình người Lam Bạch này.
"Phụt ——" Một tiếng cười quỷ dị vang lên từ phía sau Giang Niệm.
"Giang Niệm này, đầu mày con mẹ nó hôm qua bị xác sống hù cho sợ rồi hả? Tao có nghe lầm không thế, mày muốn nấu canh cho đội trưởng?"
Người đang cười to tên Trần Hạo Tử, người khác gọi bằng biệt danh Chuột. Nói nhiều, thích gái xinh, dị năng hệ hỏa.
Trần Hạo Tử dùng cùi chỏ chọc vào lưng Lam Bạch: "Đội trưởng, tôi hỏi cậu, tình địch đưa đồ, cậu có dám ăn không?" Nói xong còn nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt hề hề đê tiện.
Lúc này Giang Niêm mới đưa mắt nhìn về phía con cưng của giời trong truyền thuyết, cậu sững sờ một lúc.
Cậu ngu người ra không phải vì ngoại hình của nam chính có bao nhiêu xinh đẹp sắc xảo kinh động cả tiên nhân, mà là do có một từ trường kỳ lạ xung quanh nam chính.
Từ trường này thu hút cậu đến muốn thân cận nam chính, muốn thân cận hắn!
Giang Niệm hãi hùng khiếp vía. Cho dù muốn ngủ với nam chính vì mạng sống, cũng không đến nỗi phát ra tín hiệu muốn thân cận như thế!
"Tao nghi ngờ nam chính còn có cũng có hiệu ứng Mary Sue" - Giang Niệm phàn nàn hệ thống trong biển ý thức.
Hệ thống: [Đâu có đâu (≧ ▽ ≦), rõ ràng là do cậu xuân tình phơi phới đấy chứ.]
Giang Niệm: "Bố ỉa vào."
Hệ thống: [Hả? Tôi hiểu mà, trong quá trình nam chính thu thập tài nguyên, nhặt được một bảo bối thần kỳ. Thứ này lặng lẽ chọn cậu... cho cậu làm chủ hậu cung của nam chính, đang dụ dỗ cậu tới đấy.]
Giang Niệm: "Sao mi biết?"
Hệ thống: [Radar cảm biến của tôi kiểm tra đo lường rồi phát hiện ra mùi của bảo bối.]
Giang Niệm: ...
Hệ thống: [Nhưng không cần lo, linh hồn cậu không thuộc về thế giới này, không bị bảo bối ảnh hưởng. Nhiều nhất chỉ ảnh hưởng vài giây nhưng cậu sẽ tự kích hoạt khả năng miễn dịch. Rất nhanh thôi cậu sẽ không nói không rằng mà cắt đứt hậu cung của nam chính. Hãy không ngừng cố gắng!]
Lam Bạch là nhân vật trung tâm của cốt truyện, khuôn mặt hắn đương nhiên không tệ. Mắt phượng mày ngài đang mỉm cười, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, khí chất sạch sẽ không tưởng. Nhìn qua lập tức thấy không có khuyết điểm.
Khi cười với Giang Niệm, phô ra vẻ mặt hòa nhã.
Không có gì ngạc nhiên khi ngay cả nữ chính có hiệu ứng Mary Sue cũng đắm chìm trong mị lực của Lam Bạch.
Nhìn khả năng tự kiềm chế của mọi người, đỉnh vl. Chẳng biết là Ninja rùa hay cậu ấm lắm tiền nhiều của hàng thật giá thật nữa.
Về lai lịch của nam chính, cốt truyện không đề cập quá nhiều. Chỉ nghe nói hắn là cô nhi, biến mất mấy năm, lúc xuất hiện lần nữa là ở tận thế ...
Giang Niệm muốn nấu canh cho Lam Bạch ăn thật. Ngày tận thế không có nguyên liệu tốt, cải trắng nấu nước ra bát canh. Nhưng cải trắng là tận thế đã là của hiếm rồi.
Điều này khiến Giang Niệm – kẻ quen ăn của ngon vật lạ – mặt ủ mày chau cả một ngày.
Cầm chén canh có một đống cải trắng, cậu gõ cửa phòng Lam Bạch, vừa gõ cửa đã mở ngay.
Trong phòng lạnh lẽo vắng lặng, Giang Niệm đặt canh trong tay xuống, chuẩn bị rời khỏi phòng. Cậu cũng không phải là cái loại người tùy tiện ở nhà người ta lúc chủ nhà vắng mặt.
Vừa xoay đầu lập tức đụng phải một vật rất cứng, nước mắt đau đớn chợt trào ra.
Vừa định phun ra mấy câu chửi thề lại thấy người trước mặt là người mình muốn ngủ, bèn ngậm miệng. Vẻ mặt bất bình nhưng không dám nói, khóe mắt còn có nước mắt tủi thân.
Chưa nói là hắn thật sự có vài phần điềm đạm đáng yêu, nhưng đáng tiếc bên kia lại là Lam Bạch, một tên có tâm tính khác người thường.
Cho dù có vô tình nhìn trộm gương mặt thật của Giang Niệm, trong lòng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, trên mặt nở nụ cười hiền lành: "Em không sao chứ?"
Giang Niệm đau đến mức chết đi sống lại, ngực của nam chính làm bằng đá đấy hả? Nhưng vì nhiệm vụ, cậu đành phải nuốt hận mà cười: "Không sao, không sao đâu" Không sao cái cục cứt.
"Đội trưởng, tôi rất xin lỗi về chuyện hôm qua. Để hối lỗi, tôi đã đặc biệt học cách nấu bát canh ngọc bích để xin lỗi anh. Xin anh nhất định đừng chấp nhặt tôi" - Giang Niệm nghẹn khuất mà chết. Vì ấn tượng tốt, vì nhiệm vụ trái lương tâm đã nói những từ có chuẩn bị từ trước.
Lam Bạch vẫn cười như gió xuân: "Không sao đâu, em không cần để ý."
Đối với phong thái ưu nhã của Lam Bạch, tâm tình Giang Niệm khá hơn một chút, xua tay chuẩn bị đi, dặn dò: "Nhất định phải uống đấy nhá." Nhận được câu trả lời từ nam chính, trên đường, Giang Niệm vui vẻ ngâm nga điệu nhạc, cho rằng nhiệm vụ cũng không quá khó.
Năm phút đã trôi qua ...
Hệ thống chưa nhắc nhở gì.
Giang Niệm tự an ủi mình, chắc là do Lam Bạch bận không có thời gian ăn cơm.
Mười phút ...
Hai mươi phút ...
Nhìn chằm chằm vào bảng nhiệm vụ, cái này là giả đúng không? Hệ thống có trục trặc rồi!
Hệ thống: [Cậu có thể bôi nhọ uy tín của tôi, nhưng cậu không thể vu khống phán đoán của tôi. Nhắc nhẹ cái là nam chính tàn nhẫn đổ canh cải của cậu rồi, đánh giá nhiệm vụ: thất bại, trừ năm điểm. Cậu đã thành kẻ mắc nợ rồi đấy. Giờ tuyên bố nhiệm vụ thứ hai, ngủ chung giường với nam chính một lần, nếu thất bại lần nữa, kí chủ sẽ được thưởng 'tràn đầy ham muốn' trong nửa tiếng. Con trai ơi, đến khi nào con mới ngủ nổi nam chính đây, chao ôi → _ →]
Giang Niệm: "..." Cậu có tiểu luận mười ngàn từ chửi người không biết có nên nói hay không.