• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khắp nơi trong thành Phong Đô đều có âm khí quẩn quanh, hầu hết người qua kẻ lại đều là âm linh tràn ngập âm khí, họ bước đi vội vàng, tay cầm móc câu hồn, hướng ra ngoài thành Phong Đô.

"Hầy Địa phủ chúng ta mấy năm nay xem như đổ rồi, trong ba giới thiên – địa – nhân, địa vị của Địa phủ là thấp nhất, ai cũng muốn đạp cho một đạp." Lúc này, có hai vị Quỷ tướng đang dạo bước trong thành Phong Đô.

"Chính xác rồi đó, từ sau khi bị Thiên Đình hợp nhất, Địa phủ chúng ta làm gì còn quyền tự chủ chứ? Hồn này không thể câu vì đó là người thân nhất của vị tiên nhân động phủ nào đó, hồn kia cũng không được dẫn đi, đó là bạn thân của thiên tử hoàng triệu, mẹ kiếp, thế thì uy nghiêm của Địa phủ vứt đi đâu đây?"

Hai vị Quỷ tướng vừa đi, vừa hùng hổ mắng.

"Phong thần, phong thần, sắc phong riết thì cả Hồng Hoang thành Phật hết mẹ nó rồi còn đâu, chỉ có dân Địa phủ chúng ta thành quỷ thôi." Một vị Quỷ tướng oán giận.

"Suỵt, nói nhỏ một chút, lỡ đâu lọt vào tai Thiên Đình thì chỉ sợ sẽ lại sai người tới trị tội Địa phủ chúng ta đấy?"

"Sợ cái mẹ gì? Chó má thật, nhớ tới năm đó tộc Vu ta cũng từng có một thời huy hoàng, giờ lại bị xem như quỷ ma."

"Hiện tại ngay cả chó mèo trên nhân gian cũng dám nhảy ra đòi giết quỷ sai của Địa phủ chúng ta, chết tiệt, đúng là ức quá mà?"

"Ngươi thấy uất ức hả? Nhưng có ai trong Thập Điện Diêm Vương lại không cảm thấy uất hận chứ? Vậy thì sao? Bất kể là Thiên Đình hay Phật môn thì người ta đều có thánh nhân đứng sau làm chỗ dựa cả, chỉ có Địa phủ chúng ta… Hầy!"

"Đúng thế! Từ sau khi Bình Tâm nương nương biến mất, bàn tay của Thiên Đình và Phật môn đã sắp với tới Địa phủ luôn rồi. Ta vẫn còn nhớ như in năm đó, lúc Địa Tạng mới tới, Tần Quảng Vương sầm mặt tặng cho con lừa ngốc Địa Tạng Vương kia mười nữ quỷ để thị tẩm. Ha ha, lúc ấy mặt Địa Tạng Vương tái xanh tái mét, giận đến độ đỉnh đầu bóng lưỡng bốc cả khói xanh đó, ha ha ha!"

"Xem ra Tần Quảng Vương cũng có một bụng lửa giận không biết tát đi đâu nhỉ?"

"Hầy, không nói, không nói nữa, quỷ sai của ty câu hồn chúng ta lại thất thoát kha khá rồi, Bát gia sai hai người chúng ta đi chọn quỷ sai mới đấy, vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thì hơn."

"Mẹ kiếp, quỷ sai dương gian thật sự không phải công việc tốt, hở chút là sẽ hồn phi phách tán ngay, trong Địa phủ này á hả, độ nguy hiểm của ty câu hồn chúng ta là cao nhất đó."

"Nhưng bổng lộc cũng hơn hẳn mấy ty khác mà, Quỷ binh bình thường cũng mới chỉ có 100 điểm công đức một tháng thôi đó."

"Ồ, phía trước không phải là quỷ sai của ty câu hồn chúng ta đó sao? Lần này họ dẫn theo không ít vong hồn trở về đấy, hay là qua đó xem thử coi có ai phù hợp không đi."

Dứt lời, hai vị Quỷ tướng nhanh chân tiến về phía trước.

Tô Doãn Sâm còn đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể trở thành quỷ sai câu hồn thì bỗng, đội ngũ vong hồn của họ dừng lại, vì không để ý nên Tô Doãn Sâm đã đâm sầm vào lưng người đằng trước. Cũng may giờ cả hai đều là quỷ hồn nên không thấy đau, bằng không sẽ khó tránh khỏi một trận cãi vã.

"Kính chào hai vị Quỷ tướng đại nhân!" Quỷ sai đi phía trước thi lễ với hai vị Quỷ tướng.

"Bản tướng là thuộc hạ của Bát gia - Quỷ tướng Lục Cương, nay phụng lệnh Bát gia tới chiêu vài quỷ hồn để bổ nhiệm vào ghế trống của ty câu hồn thứ ba mươi ba, bên ngươi có vong hồn nào phù hợp cũng như thực lực không tệ không?"

"Xin Lục tướng tùy ý chọn!" Quỷ sai kia cung kính đáp.

"Ừm!" Dứt lời, Lục Cương lập tức bước về phía hàng ngũ vong hồn dài dằng dặc đằng sau.

Lần này đến lượt Tô Doãn Sâm kích động, đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, chẳng lẽ đây chính là ánh hào quang trời sinh của nhân vật chính?

Có điều, quỷ hồn của hắn cực kỳ yếu, yếu từ tận trong xương, một luồng gió âm thổi qua cũng đủ khiến hắn tan biến, như vầy chắc chắn sẽ không được chọn làm quỷ sai.

Nghĩ đến đây, trong đầu Tô Doãn Sâm chợt lóe lên tia sáng, lặng lẽ buff thuộc tính cho bản thân.

"Đã dùng mười điểm tiến hóa, cảnh giới đột phá tới Quỷ binh!"

Một giọng nói vang lên trong đầu Tô Doãn Sâm, ngay sau đó là cảm giác hồn thể dần trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí trên người còn xuất hiện cả hồn lực, đây là sức mạnh mà chỉ sinh linh dưới Âm tào mới có, giống như linh lực trên dương gian vậy.

Địa phủ không có nhiều cảnh giới phức tạp, hỗn loạn như trên kia, sơ bộ thì có: U hồn, Quỷ binh, Quỷ sát, Quỷ tướng, Quỷ soái, Quỷ vương, Quỷ đế…

Thập Điện Diêm Vương là cảnh giới Quỷ vương, tương đương với Đại La Kim Tiên, Ngũ Phương Quỷ Đế thì ở cảnh giới Quỷ đế, tương ứng với Chuẩn Thánh.

Nhưng Ngũ Phương Quỷ Đế lại là cường giả được giao nhiệm vụ canh gác quỷ môn quan dưới Địa phủ nên cực kỳ quan trọng, dù có là Thập Điện Diêm Vương thì nếu không có việc gì quan trọng cũng chẳng thể sai bảo được họ, bọn họ chỉ vâng theo lệnh của mình Bình Tâm nương nương mà thôi.

Lúc này, nhờ sự đột phá cảnh giới mà hồn thể của Tô Doãn Sâm cường tráng hơn nhiều, vượt xa đám vong hồn xung quanh.

"Tên ngươi là gì?" Bấy giờ, Lục Cương nhìn về phía một vong hồn.

"Trần Khang!"

"Ừm! Không tệ, trên đầu có thần quang, lại được khí vận che phủ, xem như là người có công đức!" Dứt lời, hắn ta lôi ra một chiếc gương, soi về phía Trần Khang.

Lập tức, toàn bộ cuộc đời trên dương thế của Trần Khang được hiển hiện trong gương.

Sáu tuổi mất cha, mười hai tuổi mất mẹ, ăn cơm trăm nhà mà lớn.

Ngày nọ, một con dã thú thường sống trong núi bỗng chạy vào thôn, Trần Khang một mình chống lại dã thú, tuy cuối cùng cứu được toàn bộ thôn dân nhưng người cũng táng thân trong miệng thú.

"Ngươi có đồng ý ở lại Địa phủ làm quỷ sai, hay là muốn tiến vào luân hồi, chuyển sang kiếp khác?" Lục Cương hỏi.

"Dương thế quá cực khổ, ta không muốn trở lại đó nữa." Trần Khang đáp.

"Nếu đã vậy, sau này ngươi chính là quỷ sai của ty câu hồn ở Địa phủ chúng ta."

Dứt lời, Lục Cương lập tức kéo Trần Khang ra ngoài.

"Tên ngươi là gì?"

Sau đó, hắn ta lại đưa mắt về phía một người khác, rồi giơ gương báu hướng về phía vong hồn kia.

Lập tức, từng cảnh tượng lần lượt xuất hiện trên tấm gương, mặt mày Lục Cương cũng sa sầm.

Hình ảnh trên mặt gương như một thước phim quay nhanh, nhân vật chính là một tên đánh nam hiếp nữ, dụ dỗ phụ nữ trẻ em, sau khi hiếp dâm con gái nhà lành sẽ bán họ vào lầu xanh.

"Đồ chó chết, thật phí phạm khi cho mày làm người!" Lục Cương quát lớn, vung tay táng cho tên đó một cái.

"Không cần đưa tên này vào ty xét xử đâu, mau cầm lệnh bài của ta mà kéo thẳng hắn vào ty trị ác, nhúng hắn vào nồi dầu sôi một trăm lần trước, sau đó hẵng ném vào cửa súc sinh." Lục Cương quắc mắt về phía một vị quỷ sai, nói.

"Tuân mệnh!"

"Không được! Ngươi không thể làm vậy, cha ta đã sai người sắp xếp chu toàn hết rồi, ta không muốn vào cửa súc sinh…."

"Khốn nạn, nói nghe xem cha mày là ai?" Lục Cương gầm lên.

Tên vong hồn kia lập tức ngậm miệng.

"Hừ! Tất cả là tại đám rác rưởi như mày nên Địa phủ chúng ta mới bị ô nhiễm, mau kéo hắn đi chiên cho ta."

Hành động của Lục Cương nãy giờ đã khiến vài tên vong hồn sợ tới mức mặt mày tái mét, nhưng có mấy vong hồn lại vui vẻ tới độ giơ ngón cái cho hắn ta.

Họ đều là người thường, lúc còn sống đã chịu không ít khổ cực, nếu hôm nay những kẻ tội ác tày đình này lại không cần chịu phạt mà được tiến vào luân hồi luôn, có lẽ lòng họ sẽ như rớt xuống hầm băng mất.

"Cả cuộc đời sống ở trần thế, làm thiện hay làm ác đều là quyết định của các ngươi, từ xưa đến nay, Âm tào Địa phủ có tha cho ai bao giờ?" Tô Doãn Sâm lẩm bẩm trong miệng, vô cùng kính nể người tên Lục Cương này.

"Ấy thực lực của ngươi không tệ nhỉ, tên gì?" Đúng lúc này, Lục Cương bước tới bên cạnh Tô Doãn Sâm.

"Tô Doãn Sâm!" Tô Doãn Sâm có hơi căng thẳng, bản thân xuyên hồn tới một người đã chết, mới vừa đến nơi đã bị câu đi ngay nên không hề hay biết tính tình của "Tô Doãn Sâm" kia khi còn sống, chẳng biết có phạm phải tội nghiệt gì không nữa.

Lúc trước, quỷ sai kia khịa đối phương một đêm bảy lần, hẳn là chết trên người phụ nữ, xem chừng cũng không phải thứ tốt lành gì rồi, nhỉ?

Tô Doãn Sâm hơi lo, nhưng Lục Cương đã lôi gương soi nghiệp ra, giơ tới trước mặt Tô Doãn Sâm.

Cuối cùng Tô Doãn Sâm cũng biết được nguyên chủ là người thế nào.

"Tô gia à, cạn ly nhé? Xong ly này vẫn còn tận ba ly nữa đó." Chốn kỹ viện, khắp nơi toàn là người đẹp dịu dàng, vì hiện thực hóa tham vọng trong lòng, họ vây quanh một chàng trai trẻ mà cười nói lẳng lơ.

Cả biển hoa chỉ có một chấm xanh.

Một mình nguyên chủ thế mà lại bao cả lầu xanh.

"Mẹ kiếp, đúng là khiến người khác đố kỵ mà!" Tô Doãn Sâm mắng lớn trong lòng, cũng càng thêm hốt hoảng, lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK