Bản thân tôi không thể tưởng tượng được Hoàng Thiên sẽ làm gì mình khi biết anh đã chung đụng xác thịt với một đứa giúp việc quèn. Những cô bạn gái trước đây của anh nếu không là hoa hậu thì cũng là siêu mẫu, diễn viên hoặc có vị trí khá cao trong các công ty hàng đầu đất nước.
Cách đây một tuần, anh vừa chia tay cô bạn gái quen trong một tháng, vốn là trưởng phòng kinh doanh của công ty mỹ phẩm nổi tiếng.
Có điều, sau gần ba năm sống chung nhà với anh, tôi chẳng thấy anh thất tình hay buồn vì tình yêu tan vỡ bao giờ. Nếu tôi đoán không lầm thì tuần sau anh sẽ có bạn gái mới, xinh đẹp và tài năng hơn người cũ.
- Vậy.. có cần anh sưởi ấm em không? Có cần anh ôm em không?
Anh vừa cất giọng dịu dàng vừa từng bước tiến về phía tôi. Theo phản xạ, tôi run rẩy lùi dần nhưng khổ nỗi chẳng còn đường nào cho tôi lùi nữa vì cái kệ bếp đã chắn ngay sau lưng.
Người đàn ông này cũng không phải ngày một, ngày hai buông lời trêu ghẹo tôi. Điều này tôi đã quá quen thuộc, quen đến mức hơn mười lần anh cầm tay nói yêu tôi thì tôi cũng biết đó là trò đùa và chỉ mỉm cười, sau đó hất anh ra và tiếp tục công việc.
Hoàng Thiên luôn luôn tìm mọi cơ hội chọc tôi sợ, chọc tôi điên lên và chọc tôi chửi anh. Càng nghe tôi chửi thì anh càng cười khoái trá.
Nếu không phải vì tiền lương ở đây cao ngất ngưỡng, gấp đôi công việc ngồi trong văn phòng máy lạnh thì tôi đã sớm bỏ chạy rồi, chẳng nán lại làm gì cho thêm bực bội.
- Anh.. anh có cần canh giải rượu không? Anh.. anh còn say hả? – Tôi khó khăn lên tiếng, mặt quay lệch sang một bên, tránh cái nhìn đắm đuối và hơi thở thơm hương bạc hà trộn lẫn với hương rượu vang đắt tiền từ anh.
- Không cần đâu. Mỹ Trân à, chỉ cần em hôn anh thì anh sẽ tỉnh táo lại ngay, nào..
Gương mặt anh càng lúc càng áp sát khiến tim tôi nhảy nhót lung tung trong lồng ngực. Nếu như đêm qua tôi đừng bò lên giường anh thì phản xạ của tôi không bị động đến mức này, tôi sẽ xô anh ra và thoát thân ngay.
Còn bây giờ, tay chân tôi gần như chẳng thuộc về tôi nữa, cứ đơ ra, bỏ mặc chủ nhân khốn khổ của nó. Cả người tôi cứ ngửa dần ra sau và rồi suýt chút nữa thì tôi nằm luôn trên sàn bếp.
- Hôm qua.. chúng ta đã..
- Đã không có chuyện gì cả. – Tôi nhanh miệng lên tiếng cắt ngang lời anh.
- Gì chứ? Em tưởng anh là thằng đần hay sao? Mỹ Trân yêu dấu, em cào nát hết người anh rồi đó, em có muốn xem lại bằng chứng không?
Vừa nói, Hoàng Thiên vừa đưa tay tháo dần cúc áo sơ mi. Tôi hốt hoảng nhắm mắt lại, không dám nhìn vào tấm kính ốp trên tường bếp đang phản chiếu vết tích của cuộc ái ân kịch liệt in hằn trên khuôn ngực săn chắc của anh.
Anh sẽ không chấp nhất với một đứa con gái đấy chứ? Dù gì anh cũng hôn muốn nát tươm người tôi rồi. Hơn nữa, đây là lần đầu của tôi, còn anh chắc là lần thứ mấy trăm rồi, anh có lỗ lã gì đâu nào.
- Không.. không muốn.. tôi không muốn.
Đầu tôi lắc lia lịa, nếu có thể, tôi ước mình có phép thuật, phẩy tay một cái sẽ ngay lập tức thoát khỏi hai cánh tay đang khóa chặt mình.
Bếp đã tắt từ lâu nhưng hơi nóng từ mặt tôi tỏa ra dường như còn hơn cả lửa. Đây là tình huống oái ăm và xấu hổ nhất trong cuộc đời khốn khổ của tôi suốt hai mươi mấy năm qua.
- À, vậy thì đổi lại nhé, để anh xem trên cơ thể của em còn lưu lại dấu tích không.
- Đừng, tránh ra.
Lúc này, chẳng biết vị thần sức mạnh nào nhập vào mà tôi hất Hoàng Thiên ra xa chỉ bằng một cú đẩy tay. Anh chới với ngã ngửa xuống sàn, còn tôi thì rụt tay lại, tròn mắt nhìn đầy sợ hãi.
Thấy anh chau mày, nhăn mặt, tôi nửa muốn sà xuống hỏi xem anh có làm sao không nhưng nửa thì lại lo anh tóm lấy mình nên tôi chọn cách đứng im, chờ đợi trận phong ba tiếp theo.
- Người phụ nữ độc ác này, sao em mạnh tay thế hả? Ở trên giường cũng mạnh mà xuống giường cũng mạnh là sao? – Anh chống tay đứng dậy, tiếp tục dùng ánh mắt đa tình nhìn tôi đầy châm chọc.
Thật tình, tôi ước sao chân mình biến thành mũi khoan để khoan thủng sàn nhà rồi chui xuống đó, theo đường ống thoát nước ra ngoài. Tôi thật sự không nhớ gì cả, nếu như còn một chút lý trí để nhớ thì chắc chắn đã không trèo lên giường anh đâu. Ngôn Tình Cổ Đại
- Bà.. bà chủ về thì phải.
Tiếng chuông cửa vang lên từng hồi khiến tôi mừng như bắt được vàng. Ngay lập tức, tôi co giò phóng nhanh ra ngoài.
Nếu hôm qua mẹ anh có nhà, mọi chuyện chắc chắn không xảy ra. Mong rằng anh đừng bép xép mách bà vì hợp đồng lao động vẫn chưa hết hạn, tôi đã nhận lương trong mười năm nhưng chỉ mới cày cuốc được có gần ba năm thôi, trên vai tôi là khối nợ khổng lồ.
Trong mắt bà chủ, tôi luôn là đứa con gái hiểu chuyện, giữ phép tắc, không phải kẻ cơ hội, muốn trèo cao bằng cách đê tiện này.