Triệu Hạm Hi cũng không có nói dối, Giản Bảo Hoa nằm nghiên trên giường bệnh, nàng tuy rằng đã già, còn bị bệnh lâu ngày, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, nhưng nàng chỉ cần nở nụ cười yếu ớt, cũng khiến cho người ta cảm thấy trong con ngươi đen như mực kia là vòng xoáy hút họ vào trong đó. Chân mày lá liễu được cắt tỉa gọn gàng, mắt hạnh ôn nhuận, chiếc mũi khéo léo thẳng tắp.
Nhớ đến nàng lúc còn trẻ, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười, nhìn thế nào cũng giống như hoa nở vào mùa xuân. Hoàng tổ mẫu xuất thân tốt, tu dưỡng cũng tốt, dáng đi yểu điệu thướt tha như lướt trên sóng, sống lưng luôn luôn thẳng, bất kỳ việc gì cũng không thể khiến cho nàng khom lưng, y phục của nàng lấy thanh nhã làm chủ đạo, giống như là mỹ nhân đồ vậy, tóc mai lúc nào cũng được chải rất cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không có bất kỳ sợi tóc nào bị rối, y phục luôn luôn chỉnh tề không mất trật tự. Nàng thong dong, lịch sự tao nhã, là nữ tử đẹp nhất mà Triệu Hạm Hi gặp được trong cuộc đời này.
"Cái miệng nhỏ này của con thật ngọt." Giản Bảo Hoa cười nhéo nhéo hai gò má Cửu công chúa, "Ta không ra khỏi cửa, giữ lại mà dùng cho mặt của con, đây là đồ dùng của tiểu cô nương."
Giản Bảo Hoa lại trầm ngâm nói, "Vài ngày trước đầu óc không tỉnh táo, bỏ lỡ lễ cập kê của con."
"Thân thể hoàng tổ mẫu quan trọng hơn, cập kê lễ thì tính là cái gì?" Triệu Hạm Hi nói: "Hoàng tổ mẫu, thân thể của người có khá hơn chút nào không?"
Thấy rõ sự quan tâm trong mắt Triệu Hạm Hi, trong lòng Giản Bảo Hoa rất ấm áp, từ ngày đi theo tiên đế, có rất ít khi vừa ý, hao tâm cả một đời, tuy rằng có được kết quả tốt, người bị liên lụy vào lại hiếm khi cảm kích nàng, có rất ít người thật lòng quan tâm nàng, vậy mà Cửu công chúa nàng nuôi bên người có mấy ngày, lại thật tâm quan tâm đến thân thể của nàng.
"Khá hơn nhiều rồi." Nàng nói dối.
"Ta chuẩn bị làm trâm cài tóc cho con, con xem một chút có thích hay không. Oanh Nhi."
Oanh Nhi lập tức bưng tới một cái trường hạp, Triệu Hạm Hi mở hộp gỗ ra, liền không nhịn được kinh hô thành tiếng, cái trâm cài tóc thật sự là cực kỳ xinh đẹp, toàn thân làm bằng ngọc bích, trong suốt làm cho người ta không dám lấy ra khỏi hộp gỗ, rất sợ khi lấy ra, cái trâm ngọc bích này sẽ bị gãy.
Giản Bảo Hoa vươn tay cầm lấy cây trâm, "Con nhìn xem một chút."
Triệu Hạm Hi lúc này mới nhận lấy, cẩn thận từng li từng tý cầm trâm cài tóc, cầm lấy mới phát hiện, cái trâm cài tóc không chỉ có thân trong suốt, mà trâm bên trong đầu trâm có hoa văn, được khắc thành nhiều đóa hoa, những cánh hoa được khắc như có ánh sáng tỏa ra, thú vị nhất là một đóa hoa đã nở được một nửa, còn có một con côn trùng nhỏ đang nằm trên cánh hoa như đang bò đến nhụy hoa.
"Điêu công này điêu khắc thật tỉ mỉ, thực sự khó có được." Triệu Hạm Hi thở dài nói.
"Con thích là tốt rồi." Giản Bảo Hoa rút cây trâm ngọc bích từ trên tay của Triệu Hạm Hi, tự mình mang trâm lên cho nàng.
Khí chất của Triệu Hạm Hi thiên về lạnh lùng, khuôn mặt lạnh nhạt, đồ trang sức vàng ngọc đẹp thì đẹp, nhưng không hợp với nàng, vậy mà khi mang cái ngọc bích trâm này lại toát ra hương vị thanh nhã.
"Con cài lên rất đẹp." Giản Bảo Hoa sờ tóc mai áp sát khuôn mặt Triệu Hạm Hi, dáng vẻ của tiểu cô nương sau khi mang lên giống y như dáng vẻ nàng đã hình dung.
"Đây là thái hậu nương nương tự tay điêu khắc." Oanh Nhi thấy Giản Bảo Hoa không có mở miệng nói lai lịch cái cây trâm ngọc này, nhịn không được nói chen vào, thấy được biểu tình khiếp sợ của Cửu công chúa, liền nói tiếp:
"Thái hậu nương nương tốn thời gian nửa năm, lúc rãnh rỗi sẽ điêu khắc cây trâm này, còn nói sẽ tặng cho người vào buổi lễ cập kê, tự mình mang lên cho công chúa."
"Lắm miệng." Giản Bảo Hoa sẵng giọng, quay lại nói với Triệu Hạm Hi, "Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đầu óc mê man, liền ngủ qua buổi lễ cập kê của con."
Triệu Hạm Hi nhìn vẻ mặt từ ái của Giản Bảo Hoa, viền mắt đỏ lên, tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu lòng bàn tay tạo thành năm cái dấu hình trăng lưỡi liềm.
"Hoàng tổ mẫu hiểu con nhất." Nàng ngẩng đầu, tình cảm yêu thương từ trong mắt của nàng lan tràn.
Giản Bảo Hoa chỉ cười cười, tóc của thiếu nữ vừa đen nhánh vừa suôn mượt, búi tóc thành kiểu phi tiên kế, kiểu búi tóc này lúc nàng còn là khuê nữ cũng đã từng búi qua.
"Cũng không biết, có nhìn đến con thành thân hay không." Nàng than thở.
"Hoàng tổ mẫu nhất định sống lâu trăm tuổi." Triệu Hạm Hi nghe Giản Bảo Hoa nói đến hôn sự của mình, không có xấu hổ mà ngược lại là gấp gáp chúc nàng thân thể an khang, cầm tay của Giản Bảo Hoa, giọng nói cực kỳ thành khẩn:
"Hoàng tổ mẫu muốn xem tiểu Hi xuất giá, khi đó nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt."
Giản Bảo Hoa hoảng hốt như nhìn thấy được hôn lễ hỉ khí dương dương, trạng nguyên lang cưỡi con ngựa cao to cưới vợ - là tôn nữ mà nàng thương yêu, tiếng chiêng tiếng trống và tiếng pháo vang động trời cao, mà sẽ không đơn sơ giống như nàng, chỉ có một cỗ kiệu nhỏ màu xanh đưa đến trong phủ.
"Hoàng tổ mẫu." Triệu Hạm Hi dựa đầu vào đầu gối của Giản Bảo Hoa, nàng nhìn ra được sức khỏe của thái hậu hôm nay không tốt, trong lòng nàng nghĩ, sau khi trở về nhất định phải sao kinh Phật khẩn cầu thân thể thái hậu khỏe mạnh.