Tô Nhiễm Nhiễm nghe thấy những lời này quá đáng này thì vừa tức vừa sợ, nhưng căn bản không có cách nào chứng minh bản thân trong sạch.
Chuyện như vậy, người nào sẽ tin cô không sao?
Ngay khi càng ngày càng nhiều người nhìn cô với ánh mắt khác thường, Thẩm Hạ mời bà mối tới cửa cầu hôn.
Lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm cũng không biết mình có tư vị gì.
Ở nơi giống như nông thôn, người phụ nữ không còn thanh danh chẳng khác nào không còn đường sống.
Nước bọt của người khác còn có thể khiến bạn chết đuối!
Tô Nhiễm Nhiễm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gả cho người đàn ông cô không quen biết kia!
Một quân nhân trầm mặc ít lời còn hơi nghiêm túc.
Mà ấn tượng của cô đối với anh, là nghe mấy thím trong đại đội đánh giá.
Sức lực mạnh, không thích nói chuyện, một mình có thể đánh chết một con heo rừng!
Nhưng sao một người đàn ông như vậy, lại ở trong đêm tân hôn làm chuyện như tên du thủ du thực.
Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng sợ hãi!
Cô mười bảy mười tám tuổi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, căn bản không có ai nói với cô đêm tân hôn nên làm gì bây giờ.
Thời điểm đó rất bảo thủ, chuyện như vậy hình như chỉ có lưu manh mới làm.
Mà người đàn ông cũng không có kinh nghiệm, cộng thêm không phù hợp, cho dù chỉ có mấy lần ít ỏi, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn đau muốn chết.
Sợ hãi khiến cô xem nhẹ người đàn ông chiếu cố cô tốt thế nào, ước gì cách anh thật xa.
Gả cho Thẩm Hạ nửa tháng, Tô Nhiễm Nhiễm gầy đi rất nhiều.
Mọi người trong đội lại lan truyền, chắc chắn là cô từng bị tên du thủ du thực kia chà đạp, Thẩm Hạ ghét bỏ cô rồi!
Mà đúng lúc này bộ đội triệu tập gấp, Thẩm Hạ không thể không về đơn vị trước.
Trước khi rời đi không phải là Thẩm Hạ chưa từng hỏi cô có muốn tùy quân hay không, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm rất sợ anh, đâu có khả năng nguyện ý?
Cứ thế, đôi vợ chồng mới cưới một tháng tách ra.
Đối với việc anh về bộ đội, Tô Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh rời đi xong, lời đồn trong đại đội càng quá hơn.
Không có Thẩm Hạ che chở, ánh mắt người Thẩm gia nhìn cô cũng không đúng lắm.
Cứ như vậy trôi qua một năm khiến người ta hít thở không thông, mẹ cô gửi một lá thư tới nói bà ấy đã trở về thành phố, bảo cô nhanh đi về.
Lúc đó Thẩm Hạ vừa vặn nghỉ trở về.
Lại là một buổi tối đau đớn không phù hợp, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được đưa ra yêu cầu trở về thành phố!
Có lẽ cô vĩnh viễn không quên được biểu cảm của Thẩm Hạ khi biết cô muốn về thành phố.
Ánh mắt hung ác đó, giống y như muốn ăn cô!
Tô Nhiễm Nhiễm càng sợ hãi!
Sợ hãi đến mức mấy ngày này không ăn ngon!
Mãi đến khi anh nhả ra đồng ý ly hôn với cô, cho cô trở về thành phố.
Nhưng anh đồng ý, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm đã có chút mờ mịt.
Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình đã sai.
Chẳng qua sợ hãi chiếm thượng phong, cô vẫn quyết định rời đi!
Nhưng mà ông trời giống như không nguyện ý để cô rời đi, sau khi hoàn thành các loại thủ tục thì trong đội đột nhiên có mưa to!
Cơn mưa to này là một tuần.
Tiếp theo là lũ bất ngờ và đất đá trôi!
Trong hỗn loạn, người đàn ông kia vì cứu cô, cứ biến mất khỏi tầm mắt cô, bị hồng thủy cuốn đi như vậy!
Lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa ý thức được mình đã mất đi thứ gì, nhưng trái tim cô lại như có ý thức tự chủ, trống rỗng một mảng.
Mãi đến đêm khuya nằm mơ, khi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông vẫn luôn bồi hồi không đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới đau thấu tim gan!
Cuối cùng cô cũng biết những hành động thân mật cô khó có thể mở miệng, chỉ là yêu thương bình thường của chồng đối với vợ, Tô Nhiễm Nhiễm suýt nữa điên mất.
Hơn nữa cô cũng hiểu rõ, mình mất đi người đàn ông mình đặt trên đầu quả tim, mà cô cũng yêu.
Nghĩ tới đây Tô Nhiễm Nhiễm không đợi được nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa.
Nhưng cô xem nhẹ cơ thể mình hiện giờ suy yếu cỡ nào, vừa mới đi tới cửa chân không chống đỡ nổi lảo đảo một cái!
Chuyện như vậy, người nào sẽ tin cô không sao?
Ngay khi càng ngày càng nhiều người nhìn cô với ánh mắt khác thường, Thẩm Hạ mời bà mối tới cửa cầu hôn.
Lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm cũng không biết mình có tư vị gì.
Ở nơi giống như nông thôn, người phụ nữ không còn thanh danh chẳng khác nào không còn đường sống.
Nước bọt của người khác còn có thể khiến bạn chết đuối!
Tô Nhiễm Nhiễm không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gả cho người đàn ông cô không quen biết kia!
Một quân nhân trầm mặc ít lời còn hơi nghiêm túc.
Mà ấn tượng của cô đối với anh, là nghe mấy thím trong đại đội đánh giá.
Sức lực mạnh, không thích nói chuyện, một mình có thể đánh chết một con heo rừng!
Nhưng sao một người đàn ông như vậy, lại ở trong đêm tân hôn làm chuyện như tên du thủ du thực.
Tô Nhiễm Nhiễm vô cùng sợ hãi!
Cô mười bảy mười tám tuổi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, căn bản không có ai nói với cô đêm tân hôn nên làm gì bây giờ.
Thời điểm đó rất bảo thủ, chuyện như vậy hình như chỉ có lưu manh mới làm.
Mà người đàn ông cũng không có kinh nghiệm, cộng thêm không phù hợp, cho dù chỉ có mấy lần ít ỏi, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn đau muốn chết.
Sợ hãi khiến cô xem nhẹ người đàn ông chiếu cố cô tốt thế nào, ước gì cách anh thật xa.
Gả cho Thẩm Hạ nửa tháng, Tô Nhiễm Nhiễm gầy đi rất nhiều.
Mọi người trong đội lại lan truyền, chắc chắn là cô từng bị tên du thủ du thực kia chà đạp, Thẩm Hạ ghét bỏ cô rồi!
Mà đúng lúc này bộ đội triệu tập gấp, Thẩm Hạ không thể không về đơn vị trước.
Trước khi rời đi không phải là Thẩm Hạ chưa từng hỏi cô có muốn tùy quân hay không, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm rất sợ anh, đâu có khả năng nguyện ý?
Cứ thế, đôi vợ chồng mới cưới một tháng tách ra.
Đối với việc anh về bộ đội, Tô Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh rời đi xong, lời đồn trong đại đội càng quá hơn.
Không có Thẩm Hạ che chở, ánh mắt người Thẩm gia nhìn cô cũng không đúng lắm.
Cứ như vậy trôi qua một năm khiến người ta hít thở không thông, mẹ cô gửi một lá thư tới nói bà ấy đã trở về thành phố, bảo cô nhanh đi về.
Lúc đó Thẩm Hạ vừa vặn nghỉ trở về.
Lại là một buổi tối đau đớn không phù hợp, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được đưa ra yêu cầu trở về thành phố!
Có lẽ cô vĩnh viễn không quên được biểu cảm của Thẩm Hạ khi biết cô muốn về thành phố.
Ánh mắt hung ác đó, giống y như muốn ăn cô!
Tô Nhiễm Nhiễm càng sợ hãi!
Sợ hãi đến mức mấy ngày này không ăn ngon!
Mãi đến khi anh nhả ra đồng ý ly hôn với cô, cho cô trở về thành phố.
Nhưng anh đồng ý, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm đã có chút mờ mịt.
Cô mơ hồ cảm thấy, có lẽ mình đã sai.
Chẳng qua sợ hãi chiếm thượng phong, cô vẫn quyết định rời đi!
Nhưng mà ông trời giống như không nguyện ý để cô rời đi, sau khi hoàn thành các loại thủ tục thì trong đội đột nhiên có mưa to!
Cơn mưa to này là một tuần.
Tiếp theo là lũ bất ngờ và đất đá trôi!
Trong hỗn loạn, người đàn ông kia vì cứu cô, cứ biến mất khỏi tầm mắt cô, bị hồng thủy cuốn đi như vậy!
Lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa ý thức được mình đã mất đi thứ gì, nhưng trái tim cô lại như có ý thức tự chủ, trống rỗng một mảng.
Mãi đến đêm khuya nằm mơ, khi ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông vẫn luôn bồi hồi không đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới đau thấu tim gan!
Cuối cùng cô cũng biết những hành động thân mật cô khó có thể mở miệng, chỉ là yêu thương bình thường của chồng đối với vợ, Tô Nhiễm Nhiễm suýt nữa điên mất.
Hơn nữa cô cũng hiểu rõ, mình mất đi người đàn ông mình đặt trên đầu quả tim, mà cô cũng yêu.
Nghĩ tới đây Tô Nhiễm Nhiễm không đợi được nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa.
Nhưng cô xem nhẹ cơ thể mình hiện giờ suy yếu cỡ nào, vừa mới đi tới cửa chân không chống đỡ nổi lảo đảo một cái!