- Từ giờ cô ấy sẽ ở đây, trên danh nghĩa là Châu phu nhân hữu danh vô thực, thím sắp xếp cho cô ấy khu phía nam cùng mọi người, ngoài thời gian đi làm của cô ấy thím cứ tùy ý sử dụng nếu cần thiết.
Nói trắng ra chẳng phải đang nói cô cũng được coi không khác gì những người giúp việc ở nơi này sao. Nhưng cũng không sao, chỉ cần không giáp mặt anh một ngày, đó sẽ là một ngày cô vui vẻ. Đi đến khu nhà ở phía nam là nơi ở cho mọi người giúp việc ở đây, mỗi căn phòng mặc dù đều để giành cho người giúp việc, nhưng cũng gọi là hạnh phúc. Đối với người từng phải chui rúc những nơi gầm cần để tựa lưng vào chân cầu ngủ thì có một chiếc giường đã là hạnh phúc rồi, huống hồ nơi này quá đầy đủ tiện nghi rồi.
Còn về công việc của cô thì sao nữa chứ, trước khi ly hôn chẳng phải anh đã chuyển cô về làm nhân viên cho Châu thị rồi sao? Cả công ty ai ai chẳng biết cô là cô bị bị anh thất sủng nhất, đến cả đêm tân hôn cũng là phải ở khách sạn một mình, còn anh thì nghiễm nhiên cùng thư ký lân cận ư ư a a chính tại căn phòng của chính thất cơ chứ.
Những tin đồn của anh và nữ thư ký kia vốn dĩ lúc trước cũng đã được vài người nói nhỏ to cùng nhau, nhưng hiện tại dường như có người đằng sau cho phép, chính thức cho mọi người ngang nhiên bàn bạc tại nơi làm việc. Nhiều người nói thẳng trước mặt Mạc Cảnh Tường cô rằng, Châu tổng vì chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của thứ kí Nhiếp, nên cho phép cô ấy tự do đi lại, tự do hành sử tại công ty, không ít người mong muốn sống yên ổn bèn cúi đầu trước những hành vi của cô ấy.
Nhưng cũng không sao, dù sao cô ấy cùng với Châu tổng làm việc tận tầng cao nhất của tòa nhà này, vậy cô là một nhân viên phòng hành chính nhỏ bé, cần gì quản chuyện của mấy tầng cao đấy làm gì cho mất công ra, cô chỉ cần quan tâm đến việc, ngày đi làm đủ tám tiếng, tối về phụ việc nhà. Nhưng đau khổ vẫn là đau khổ, tiếng tăm, Châu phu nhân cũng chỉ là phục vụ cho người ta khiến cho cô cho dù đi làm hay ở nhà cũng vẫn là không được ai coi trọng hết.
Ở công ty cô được giao cho những công việc vất vả nhất, đôi lúc đến bữa cơm trưa cũng vội vàng ăn nhanh để tiếp tục công việc, về đến nhà người giúp việc cũng không coi trọng cô, nhiều hôm cô tăng ca về muộn cũng mặc định cô không cần báo cơm về nhà, điều này khiến cô chỉ có thể nhịn đói đi làm. Kể nói ra, phu nhân tổng tài đến tiền đi taxi cũng không nổi, quả là khiến người ta bật cười để chế nhạo.
Ngày hôm nay cô đi làm lại bị đám đồng nghiệp cậy mánh khóe bắt nạt. Bắt cô cùng Lam Hữu Hữu đến thẩm định khu nhà chợ phía đông, kiểm tra tình hình để mở trung tâm thương mại tại nơi này, nhưng vốn dĩ đây không phải việc của hai người, vốn dĩ là muốn hai người bị đi đầy giữa trời nắng gắt và chịu khổ ải nhân gian mà thôi. Lam Hữu Hữu kia vốn là người mới, chưa từng va vấp, chưa từng biết đến công việc, lại chỉ là nhân viên thực tập, ngoài đôi mắt kính giống người già thì không có gì đáng để chú ý. Nhưng Mạc Cảnh Tường thì lại khác. Cô biết cô ấy là người có học vấn. Ẩn giấu đằng sau là một thân hình chữ S gợi cảm, chỉ là không hiểu sao cô ấy lại giấu đi.
Nhưng khi hai người đi thẩm định xong một vòng, thời gian vẫn chưa hết một buổi chiều, huống hồ nếu giờ này quay về, chắc chắn những việc lặt vặt như lấy đồ chuyển phát nhanh hay phô tô tài liệu chắc chắn sẽ đến tay bọn họ. Mạc Cảnh Tường liền đưa Lam Hựu Hựu đến quán trà yêu thích của mình hay đến, cả hai ngồi vào một góc nhỉ trên lầu hai, vừa ăn bánh, uống trà, nhìn ra thành phố hưởng thụ thời gian nhà hạ cuối ngày.
Cho đến lúc này Lâm Hữu Hữu mới chịu bỏ cặp mắt kính đen kia xuống. Đôi mắt cô ấy linh động, nhìn về phía Mạc Cảnh Tường bắt đầu hỏi chuyện.
- Cậu không sợ ngồi đây đến lúc trở về sẽ bị la mắng sao?
- Cậu có biết tại sao hôm nay tôi với cậu phải đi khảo sát trong khi tất cả mọi người đều ăn vận đẹp không?
- Vì sao?
- Tại vì hôm nay có khách quý đến công ty, cơ hội chỉ có một, nếu hoàn thành được yêu cầu của đối tác chắc chắn sẽ được thăng chức thăng lương, con đường công danh rộng mở. Nhưng nếu tôi với cậu gây ra chuyện có lỗi, cả phòng sẽ chết lây.
- Vậy nên..
- Vậy nên chúng ta có ở đây đến tám giờ tối xong về công ty chấm công ra về cũng không ảnh hưởng đến nền văn minh nhân loại.
Lâm Hữu Hữu bật cười, cô nhìn cô gái trước mắt bởi cô biết cô ấy là vợ Châu tổng, cả công ty đều biết cô ấy bị ghẻ lạnh, nhưng cô ấy dường như không buồn vì điều đó, luôn luôn phấn đấu lỗ lực, giống như lúc này đây, mặc dù cô ấy nói vào nơi đây hưởng thụ, nhưng tay cô ấy không ngừng phân tích những thông tin mới thu thập được của buổi chiều, huống hồ, cô ấy chắc chán là một cao thủ kinh doanh ẩn danh.
Hai người chỉ trở về công ty khi cả phòng chỉ còn lại vài người lác đác, dọn dẹp lại bàn làm việc còn dang dở sau đó đi về cũng không ai quan tâm đến sự tồn tại của hai người họ, nhưng họ cũng hiểu được rằng, nếu sự án hôm nay không thành công thuận lợi, chắc chắn nơi này sẽ còn chật níc người tăng ca.
Mạc Cảnh Tường trở về đến biệt thự thì trời đã tối, mỗi ngày cô đi làm đều đi bộ ra ngoài khu đô thị mới có thể bắt được xe bus để đi làm, khi trở về liền được một lần đi bộ nữa, nhưng hôm nay khi cô trở về đã muộn, vậy mà ánh sáng trong căn nhà lớn vẫn chưa hề tắt, chính tỏ trên nhà lớn vẫn cần người phục vụ. Cô nhanh chóng thay đổi trang phục rồi nhẹ nhàng đi tìm Thím Vương xem có cần đến sự giúp đỡ. Nhưng khi cô đi qua phòng ăn chính đã bị một người phụ nữ nhìn thấy. Nhiếp Tinh Tinh nở nụ cười nguy hiểm gọi cô lại rồi yêu cầu cô đến rót rượu cho hai người dùng bữa.
Bình thường cô và Nhiếp Tinh Tinh rất ít khi gặp mặt, nhưng có quỷ mới biết Nhiếp Tinh Tinh kia ghét cô đến nhường nào, cô ta trèo được lên giường Châu tổng thì sao chứ, cô ta vẫn cho rằng mình chiếm được trái tim của anh cho đến ngày hôm đấy nửa đêm cô tỉnh dậy không thấy Châu Tuấn Dương ở trên giường, cô bất giác đi tìm anh lại thấy anh đang ngắm nhìn người phụ nữ kia ngủ.
Cô không biết ánh mắt của anh ta như vậy đối với người phụ nữ ấy là như nào, nhưng cô thì biết rằng, mặc dù cô cùng anh triền miên đến vậy nhưng anh chưa bao giờ ở cùng cô đến hết một đêm, hoặc là để cô ngủ lại căn phòng đó xong dời đi, hoặc là sẽ có lái xe riêng đưa cô trở về, nên cô cũng hiểu được thân phận của mình. Nhưng khi cô gọi người phụ nữ đấy ra rót rượu, khuôn mặt anh vẫn chưa hề thay đổi, anh dường như còn chẳng quan tâm đến sự hiện diện của cô tại nơi này.
Thời gian cứ vậy trôi qua, cô dường như cũng giành đường ánh mắt khác thường của Thím Vương, đa phần bà ấy chỉ bảo cô làm những việc chăm sóc hoa lặt vặt quanh vườn hoa sau biệt thự, nơi này là nơi cậu chủ ít đến nhất, ban đầu mọi người không hề coi cô là chủ, còn nghiễm nhiên sai việc cô, nhưng cô chẳng mấy để tâm, nhưng đến khi việc gì sai sót bị hỏng bị quát chắc chắn mọi người đều mang cô ra chịu trận, cô không cãi, cũng không cần chứng minh điều đó cô không làm, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, sau đó giúp đỡ lại mọi người sửa chữa.
Cô không cần làm chủ của nơi này, cô biết, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô dời đi, đã như vậy, mọi người có ghét bỏ hay không cũng không còn quan trọng nữa.