Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lăng Tâm nằm mơ.

Trong giấc mơ, mẹ cô khỏe mạnh, ba cô cũng có dáng vẻ khỏe mạnh. Còn cô là học sinh tiểu học, lưng đeo cặp sách, trên người mặc đồng phục áo sơ mi trắng cùng váy carô, mang giày da nhỏ màu đen bóng loáng.

Bước tung tăng về nhà, ba cô đang ngồi uống trà chiều cùng người mẹ mảnh mai xinh đẹp. Cô bỏ cặp táp xuống, chạy vội vào trong lòng thơm ngát của mẹ, chờ mẹ ôm ấp cô.

"Mẹ thương con nhất, con là bảo bối của mẹ." Mẹ dường như luôn ca hát như vậy.

"Em thật là, cưng chiều con bé thành như vậy." Ba cười nói đầy yêu thương, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn hai người phụ nữ quan trọng như chính sinh mệnh của mình.

"Ba ơi, khi nào gia đình mình mới được ngồi máy bay tới nhà bác Tống chơi vậy?" Tiếng nói thanh thúy đáng yêu của trẻ thơ vang lên.

"Con thích đến nhà bác Tống đến vậy sao? Sau này làm con gái nhà bác ấy được không?" Ba cô luôn cố ý giễu cợt, hỏi cô như vậy.

"Không được!" Cái đầu tròn vo cột tóc đuôi ngựa lắc lia lịa.

Cô chỉ thích cùng ba mẹ đi ra ngoài chơi. Đến thăm nhà họ Tống là chuyến du lịch thường lệ hàng năm của gia đình cô. Cô không cần đến trường, ba không phải đi làm, cả gia đình đều cười vui vẻ, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon...Đấy mới là điều cô mong đợi nhất lúc còn bé.

Đột nhiên, cảnh trong mơ bị thay đổi, hình ảnh mẹ ôm chặt cô dần dần biến mất, nụ cười mỉm đầy yêu thương của ba cũng tan biến, chỉ còn lại mỗi cô, vẫn mặc đồng phục, lưng đeo cặp như cũ, lẻ loi đứng ở sân bay xa lạ, vừa lạnh vừa đói, đưa mắt nhìn lại không thấy người quen, trong lòng không ngừng hoang mang vì sao mình không cao lớn lên được.

Nếu lớn lên, có phải mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn không? Có phải sẽ không cảm thấy bất lực như vậy không? Có thể hay không.

"Shh, shhh." Giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai cô, cô lập tức bị ôm vào lồng ngực cứng rắn mà ấm áp.

Hai má của cô áp vào khuôn ngực trần của người đàn ông, hai tay cũng vòng qua ôm lấy thắt lưng thon. Mọi thứ đều quen thuộc như vậy, hơi thở quen thuộc, sự ôm ấp quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cho người ta cảm thấy yên lòng.

Từ từ tỉnh lại, Tống Lăng Tâm mới phát hiện không hiểu sao lại rơi nước mắt, hơn nữa còn phát run.

"Lại nằm mơ à?" Nụ hôn trấn an cô. "Shh, không có gì, ngoan nào. Nói anh biết em mơ thấy gì đi."

"Mẹ em, còn có ba..."

"Không có anh sao?" Tống Khải cúi đầu hỏi. Bàn tay to ấm áp xoa lên gương mặt cô, dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi môi mỏng nam tính vươn tới, khẽ hôn lên hai bên má non mềm láng mịn kia.

Thời tiết giá rét, đêm đông lạnh lẽo, mọi nơi đều tĩnh lặng tối đen, ngoại trừ tiếng gió, cơ hồ như chẳng còn âm thanh nào khác. Cô ẩn mình trong chăn đệm ấm áp, được ôm siết đầy dịu dàng, ngửa mặt lên, đón nhận nụ hôn yêu thương.

Phòng cô ở lầu hai, là một căn gác nhỏ được mở rộng thêm, dưới lầu là phòng tập thể dục của Tống Khải, cách một khoảng với nhà chính, lối ra vào cũng không giống nhau. Đợi sau khi mọi người đi ngủ, bóng dáng thon dài to lớn của Tống Khải mới lặng lẽ xuất hiện.

Cũng may là có anh, chứ nếu không, trong đêm dài khóc mà giật mình tỉnh dậy, cô không biết nên làm thế nào.

Thân người mềm mại mặc áo ngủ bằng vải bông thoải mái càng tựa vào anh hơn, quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn chủ động tìm đến đôi môi mỏng, nụ hôn an ủi ngay lập tức biến đổi thành nụ hôn dài vừa nóng bỏng vừa ngọt ngào.

Ngón tay của anh trên cằm cô thoáng dùng sức, làm cô hé miệng ra, đầu lưỡi lập tức bị anh mút, quấn lấy cọ xát, từng luồng điện theo đó mà nổi lên. Cô nhắm nghiền hai mắt, tận hưởng tình cảm mãnh liệt bốc cháy như lửa.

"Không muốn ngủ à? Hửm?" Vất vả lắm mới buông ra, anh tiến sát đến đôi môi đỏ mọng đang thở dốc của cô, một mặt khẽ hỏi.

"Ôm em đi..." Cô nỉ non ngọt ngào yêu cầu.

Tay anh hạ xuống trước ngực cô, bắt đầu cởi nút áo ngủ. Bởi vì cô ngủ không mặc áo lót, cho nên chỉ trong vài giây ngắn ngủi, áo ngủ đã được cởi ra, cô khỏa thân được ôm vào trong lòng anh.

"Lúc anh ở nhà, em không cần phải mặc áo này, vướng víu quá." Tống Khải thở dốc, thấp giọng nói vào bên tai cô, một mặt ném áo ngủ vừa mới cởi ra qua bên giường.

Dù sao mỗi đêm anh hầu như đều ngủ bên cạnh cô, hai người trẻ tuổi khỏe mạnh, căn bản không thể ngăn được khát vọng quyến luyến lẫn nhau, mặc kệ cô mặc cái gì trên giường, rốt cuộc đều bị anh cởi sạch.

"Vâng..." Là tiếng ngân khẽ cũng là lời đáp ứng; đôi môi nam tính đã tìm được nụ hoa trên bầu ngực đầy đặn trần trụi, hôn hít mút lấy trêu đùa nó với tất cả yêu thương, khiến nó trở nên đỏ ửng se cứng đáng yêu như quả anh đào.

Cô trở nên mẫn cảm run rẩy, nhíu mi tiếp nhận đầy thoải mái, một mặt co chặt lấy tay mình, cố đèn nén cảm xúc ngượng ngùng, không nhịn nổi mà thở dài.

Kế tiếp, sẽ lại có một cuộc triền miên vừa nóng bỏng vừa nồng nhiệt, khiến cô mệt đến mức toàn thân vô lực, anh chắc cũng sẽ không dừng tay. Nhưng sau đó, cô có thể ngủ thật say, đến cả giấc mộng cũng không có.

Anh luôn... không cần cô gợi ý, có nằm mơ cũng không thể tưởng được tình cảm mãnh liệt đến thế, từ tư thế, đến cách thức, đều có thể vắt kiệt toàn bộ thể lực cùng khả năng tư duy của cô. Tựa như giờ phút này, anh tạm thời buông tha bầu ngực to của cô, nụ hôn nồng nàn một đường kéo dài từ trên xuống, thẳng xuống... thẳng xuống...

"Ưm!" Hai chân của cô bị tách mạnh ra, nơi nhạy cảm thầm kín nhất, khẽ run lên, cái lưỡi nam tính ngang tàng chiếm trọn nơi ấy, không hề thương hương tiếc ngọc dùng sức hôn liếm, khiến cô lập tức khó có thể chống đỡ nổi.

Anh rất hiểu cô. Trong tình dục, anh là người dẫn dạy cô; mang lại cảm giác cho cô, dựa vào toàn bộ những phản ứng, thích thú của cô mà anh biết phải khiêu khích hay làm gì tiếp theo... tất cả anh đều biết rõ.

"Ưm..." Bởi vì không dám thốt thành tiếng, cô nắm lấy một góc chăn, cắn chặt hai hàm răng, đè nén tiếng thét chói tai khó cưỡng.

Vẫn còn dư âm của từng cơn sóng hoan ái trôi bồng bềnh, anh dịu dàng nhưng vẫn kiên trì chiếm đoạt cô. Vật nam tính nóng rực còn quá cương cứng, chứng minh anh vẫn rất hưng phấn. Thúc thật mạnh thật sâu vào cấm địa trơn ướt của cô, Tống Khải ngẩng đầu lên, cắn răng cố nén lại suy nghĩ, muốn dòng dục vọng bắn ra thật mạnh.

Bàn tay nhỏ bé trắng muốt xoa lấy khuôn mặt tuấn tú đầy nam tính đã thấm mệt vì dùng sức. Trong bóng đêm, cô cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ dáng vẻ đầy xúc cảm của anh. Cô thích nhìn biểu cảm không khống chế được của anh, hơn nữa người làm anh không khống chế được, chính là cô...

"Ôm chặt anh đi." Anh kéo tay cô qua, in dấu hôn nóng bỏng như lửa vào lòng bàn tay cô, sau đó vòng cánh tay ngọc của cô qua vai, và đòi hỏi.

Cô ngoan ngoãn ôm chặt lấy thân thể cường tráng của anh, khẽ mơn trớn tấm lưng cuồn cuộn săn chắc, rồi đón lấy sự xâm lược ở thân dưới của anh, phải gọi là dịu dàng đến đau lòng người, lại càng khiến người bên trên muốn hung hăng giày vò.

"Ưm..." Sự tấn công mãnh liệt làm cô khó chịu nhíu mày, hàm răng cắn vào vai anh. Cảm giác đau đớn khi bị vật đàn ông hung mãnh đoạt lấy, hơi thở hổn hển, cơ thể mẫn cảm cực độ của cô lại bị ném lên rất cao, trên tầng mây phiêu đãng, co thắt trở nên nhanh mạnh hơn, làm cho cơn dục vọng đang cháy hừng hực của anh bị dồn đến cực hạn.

Trong phòng, vẫn tối đen tĩnh mịch như cũ. Giống như ngọn lửa tình, đều bị bóng đêm che phủ, mặc sức bốc cháy ngùn ngụt.

Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch tận đến khi mặt trời trời lên cao, gần đến giữa trưa mới thức dậy.

***

"Lăng Tâm vẫn chưa thức dậy à?" Trên bàn ăn, chỉ có ba phần điểm tâm, ông Tống nghiêm mặt hỏi.

"Tội nghiệp con bé, học đến năm thứ 4, bài vở nặng như vậy, còn phải giúp giáo sư tiến hành kế hoạch nghiên cứu cái gì đó, mỗi ngày đều bận đến tối khuya, vất vả lắm mới được nghỉ, ông cho con bé ngủ lâu một chút, thì có sao đâu?" Bà Tống bất mãn hỏi lại.

"Tôi không phải không cho con nó ngủ, nhưng ngủ đến tận giữa trưa như vậy, sẽ không ăn sáng được." Ông Tống lạnh lùng nói.

Hóa ra là như vậy. Không phải là trách tội con gái ngủ quá muộn, mà là đau lòng vì con chưa ăn sáng. Tống Khải ngồi một bên vùi đầu uống canh nóng hôi hổi, trong lòng nhịn không được muốn cười.

"Cứ để cho bảo bối ngủ đi! Nhưng còn con đó, làm anh trai, khó được về nhà một chuyến, cũng không lên tiếng là sao?" Người làm mẹ bắt đầu tìm con mình truy vấn. "Sao không nói chuyện với ba mẹ? Ít nhất cũng nói một chút về chuyện luyện bóng gần đây nhất chứ?"

"Cũng khá tốt." Chuyện công việc, lúc ở nhà anh hiếm khi nhắc đến.

Nghề nghiệp của anh là vận động viên. Cho dù luôn là ngôi sao đẳng cấp, chơi bóng là một phần quan trọng đối với sinh mệnh của anh, dù sao anh vẫn rất ít khi đem chuyện hơn thua được mất này về nhà.

"Già cả như ba mẹ đây không phản đối con, nhưng con đừng có lạnh nhạt với bảo bối được không? Mẹ thấy tình cảm anh em mấy đứa càng ngày càng xa cách, con trở về lần này, phải nói chuyện mấy câu với nó đi?"

Lạnh nhạt? Xa cách?

Anh thầm nghĩ đến bộ dáng kiều mị của cô, mới đêm qua hai người còn chia sẻ tình cảm cháy bỏng mãnh liệt... Tống Khải giật giật khóe môi, nhớ tới nhịn không được mà cười khổ.

Trước mặt người khác, họ luôn duy trì khoảng cách cử chỉ khách sáo, Tống Lăng Tâm căn bản ngay cả nhìn thẳng vào anh cũng rất hiếm, cho nên trong mắt của ông bà Tống, họ cư xử với nhau thực sự rất khô khan.

Bóng người xinh đẹp lẳng lặng đi vào nhà ăn, khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ dường như đỏ ửng lên. Dưới ánh mặt trời mùa đông, vẻ xinh đẹp của cô làm cho người khác ngừng thở.

Đôi mắt sáng long lanh nhìn anh một cái, thoáng nhìn rung động, liền dời đi rất nhanh, không dám nhìn nữa.

Bởi vì, chỉ cần đối diện tia nhìn chăm chú nồng nhiệt của anh, không cần đến vài giây, Tống Lăng Tâm cũng biết, mặt mình nhất định sẽ nóng dần lên, ửng đỏ, rất có khả năng bị phát hiện.

"Mau đến ăn cơm đi con, ba con đang nói, con ngủ đến trưa như vậy, điểm tâm cũng không ăn!" Bà Tống vừa nhìn thấy cô, lập tức cất giọng quan tâm. "Dạo gần đây con gầy đi phải không? Trên người con chẳng có mấy lạng thịt, con ăn nhiều vào một chút! Kỳ nghỉ đông này, nhất định phải nuôi cho con mập lên một chút, tránh bị người ta nói mẹ bỏ đói con!"

"Không được giống những đứa con gái khác đi học để giảm béo." Đôi mắt sáng ngời của ông Tống nhìn con gái chăm chú, vẻ mặt không đồng ý, "Ốm yếu như thế thì giảm cái gì? Hôm nay, đi theo anh trai vận động, chạy bộ mỗi ngày, sắc mặt mới có thể tốt lên một chút."

Sắc mặt cô còn muốn tốt như thế nào nữa? Hiện tại làn da cũng hồng hào, mắt ngọc mày ngài, người khác còn không dứt mắt ra được, vậy là xinh đẹp rồi!

"Con thấy hoàn hảo mà." Tống Khải thản nhiên đáp lại, tỉnh bơ ngắm nhìn cô một cái.

Thật ra cô chẳng hề ốm yếu chút nào, tuy vòng eo có nhỏ, nhưng đường cong cực kỳ mê người, hơn nữa còn bộ ngực căng tròn kia, đang có khuynh hướng to thêm.

Đêm qua lúc nằm trong lòng anh, anh say mê âu yếm tỉ mỉ, còn cúi đầu xuống nói ra cảm nghĩ vào tai cô, "Hình như càng lúc càng to thêm thì phải?"

Cô cười như không cười, liếc xéo anh một cái đầy quyến rũ, "Đúng rồi, áo lót hơi chậc một chút. Không phải tại..."

Không phải tại anh hết sao! Thường xuyên xoa nắn vuốt ve mạnh như vậy, hôn môi nút dưới, làm sao có thể duy trì được hình dáng ban đầu?

Nghĩ đến đây, hoàn toàn không nói lời nào, ánh mắt hai người đồng thời giao nhau, tâm tư cùng nghĩ về một hướng; mặt Tống Lăng Tâm thật sự đỏ, trái tim cô chợt giật thót lên, như thể che giấu cô vội vã cúi đầu xuống xới cơm, phát hiện này đã khơi dậy phản ứng sinh lý của Tống Khải, anh liền ho khan một tiếng, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

Đi đến ngoài cửa, bị cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cơ thể nóng hừng hực của anh mới nguội lại.

Đúng là càng ngày càng khó... Ở chung với người mình yêu dưới cùng một mái nhà, bên ngoài còn phải giả bộ làm ra vẻ hình tượng "Anh em" như thường... Bao nhiêu khó khăn, anh không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.

Rảo bước ra khoảng sân nhỏ, thùng thư đã bị nhét đầy tràn cả ra ngoài, ngoài cửa có chút tạp âm rất nhỏ, không giống tiếng âm thanh xe cộ bình thường chạy qua, giống như có người ở ngoài thơ thẩn lanh quanh, dường như nói chuyện thì thầm với nhau.

Tống Khải quen tay, mở thùng thư lấy thư. Cả một chồng thư, tất cả đều là thư của người hâm mộ gởi tới, thậm chí còn có những món quà nhỏ. Ngoài cửa, nhất định là fan hâm hộ, thậm chí là những phóng viên tận tụy của các tờ báo đến đợi để chụp cảnh sinh hoạt của danh thủ.

Anh vẫn là ngôi sao bóng rổ, là thần tượng trong cảm nhận của hàng vạn người mê bóng. Theo đội Thanh niên chinh chiến suốt một chặng đường dài đến nay, trúng cử vào đội tuyển quốc gia vô số lần, từng làm đội trưởng rất nhiều lần. Sau đó bước vào con đường chuyên nghiệp, dẫn đầu đội bóng đánh tới đâu thì đoạt giải quán quân tới đó, khí thế mọi người trên dưới hào hùng, người bị cuốn hút ngưỡng mộ ngoại hình cùng kỹ năng chuyên môn của anh, nhiều như sao trên trời, như cát ở biển.

Ai có thể nghĩ đến, trên sân bóng anh nổi tiếng bình tĩnh, thậm chí gần như là người máu lạnh, đã phải đè nén tình cảm nồng nhiệt đang dâng trào vào lòng, chỉ vì một người.

Mà người ấy, lại là người anh không thể yêu một cách quang minh chính đại.

Hoặc giả nên nói là, anh không thể yêu một cách tùy tiện.

Mặc dù ánh mặt trời nhìn thấy ấm, nhưng thực chất không hề ấm chút nào. Tuyết trắng phản chiếu ánh nắng phát ra thứ ánh sáng chói mắt, khiến anh phải híp đôi mắt nhỏ lại.

Còn phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn đây? Anh biết mọi chuyện tuyệt đối sẽ không dễ dàng chút nào. Nói ví dụ, bắt đầu từ chiều, sẽ có bạn thân đến chúc tết nườm nượp không dứt, thậm chí, sẽ có bà con thân thích ngủ lại. Hai người muốn sống một mình, thời gian càng ngày càng ít, càng ngày càng khó khăn.

Mà anh càng ngày càng không thể chịu đựng đêm lạnh cô đơn một mình.

***

Quả nhiên, từng tốp họ hàng bạn bè nối tiếp nhau tới chơi, từ xế chiều cho đến tối, hoàn toàn không gián đoạn.

Trong cái xã hội vẫn còn trọng nam khinh nữ này, đàn ông chỉ cần ngồi nói chuyện phiếm, còn việc bếp núc là việc của đàn bà phụ nữ. Theo lẽ tự nhiên Tống Lăng Tâm cũng không ngoại lệ, cùng bà Tống bận bịu từ trong ra ngoài, nào là đồ uống, nào là thức ăn vặt, rồi tới lúc khách muốn ở lại ăn tối, phải thêm đồ ăn là điều khó trách khỏi, hai mẹ con lại càng bận rộn tối mày tối mặt.

Cô trước sau vẫn luôn nở nụ cười ngọt mê người, khôn khéo đi theo giúp đỡ, chẳng có lấy một câu oán trách, cũng không hề than mệt. Cho dù sau khi rửa sạch vô số bát đĩa, bàn tay bị lạnh cóng đỏ ửng lên, hay ra vào phòng khách ngập tràn khói thuốc để giúp khách khứa, mà chính mình bị sặc cũng cố nhịn ho, cô đều không lộ ra một chút biểu hiện không chịu nổi.

Chỉ có điều, ngay cả như vậy, bọn họ rất ít khi khen cô một hai câu, bởi vì mọi người đều biết, Tống Lăng Tâm căn bản không phải là con gái mà nhà họ Tống sinh ra.

Thậm chí, khi có người uống say, lại giở giọng trưởng bối, giọng nói lớn như chuông gióng: "Nó không chỉ là người khác họ, mà còn là người nước ngoài, nhận nuôi loại con như thế để làm gì?"

"Gia sản nhiều như vậy, chẳng lẽ cũng muốn chia cho nó? Đối xử với Tống Khải như vậy quá không công bằng!" Các cô dì họ hàng không ngồi chung bàn với đàn ông, trong lúc ăn cơm, cũng lén lút kề tai nói nhỏ với bà Tống như vậy, tuyệt không băn khoăn Tống Lăng Tâm đang đứng bưng bát canh trên cạnh, phục vụ các bà. Không phải trong dòng họ mình, thì tất nhiên sẽ khác. Từ xưa đến nay, bất luận ở nước nào, đều có cùng quan niệm như vậy.

Tống Lăng Tâm thật biết điều, không hề tức giận hay phản bác lại, bà con họ hàng cũng vui vẻ đắc ý khi thấy cô nghe không hiểu, tùy tiện mà phê bình trước mặt cô.

Cô có thể hiểu được, hiểu được từng lời, ngoại ngữ đối với cô không phải là vấn đề, cô đã được học từ khi còn nhỏ, năm cuối cùng của trung học cô còn học ở nước ngoài, khi lên đại học vẫn tiếp tục ở chỗ này học tập, làm sao có thể nghe không hiểu chứ?

Không việc gì phải tức giận, so với việc nhà họ Tống cho cô mọi thứ, lời ra tiếng vào đó thì có đáng là gì.

Cho nên cứ một tốp này đi lại một tốp khác đến, cô vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào nhiệt tình chưa bao giờ phai nhạt, dường như loay hoay bận rộn như con ong mật, có họ hàng thân thích ở chơi muộn ngủ lại qua đêm, mọi thứ trong phòng khách cũng đều do một tay cô chuẩn bị, bận bịu suốt đến tận đêm khuya. Ngày hôm sau, khi mặt trời sáng sớm vẫn chưa tỏa nắng, cô phải rời giường chuẩn bị bữa ăn sáng.

Một ngày nữa lại trôi qua, tình trạng trên vẫn tái diễn.

Ngày thứ ba...

Rốt cuộc, có người chịu không nổi.

"Đừng làm vậy...Đừng..." Âm thanh cãi nhau khe khẽ vừa thốt lên đã bị ngăn lại.

Bưng một chồng khay, đi vào nhà bếp trên sàn bếp bày đầy chén dĩa đang chờ rửa, vừa mới bỏ vào chậu nước, cánh tay của Tống Lăng Tâm đã bị bàn tay cứng như sắt thép nắm chặt, chặn ngang ôm một cái, nhẹ nhàng lôi vào hành lang tầng hầm bên cạnh thông với nhà bếp.

Sau đó, môi mỏng hăng say phủ chụp lên cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên vì kinh ngạc của cô.

Truyện đề cử: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu

Hôn mút say sưa cuồng nhiệt, cắn cắn cánh môi dưới căng mọng, hôn đến mức cô thở không nổi, khuôn mặt trắng ngần trở nên đỏ ửng.

Cô bị ép vào vách tường ở hành lang nhỏ hẹp, chỉ có hai người, thân hình săn chắc dán chặt vào cơ thể mềm mại uyển chuyển kia.

Trán đụng trán, anh thở dốc phun ra lời chất vấn: "Em còn muốn bận rộn đến bao lâu đây? Bận tới mức nào mới chịu thôi? Em muốn mình mệt đến chết mới chịu phải không?"

"Em còn khỏe lắm..."

Mấy ngày này, ban ngày Tống Khải đều bận làm việc của mình, không phải nhốt mình trong phòng tập thể dục đế luyện tập, thì cũng là trong phòng làm việc liên lạc với người đại diện, huấn luyện viên, thảo luận lộ trình cùng trận đấu kế tiếp. Đến buổi tối, sau khi bận rộn suốt đêm cô mới trở về phòng mình, vì kiêng nể trong nhà có người ngoài, cô tuyệt đối không chịu cho anh vào phòng mình ban đêm, cho nên từ mấy ngày qua tới nay, mặc dù họ ở chung dưới một mái nhà, nhưng căn bản không có cơ hội ở riêng với nhau. Người trong lòng gần ngay trước mắt, nhưng lại nhìn không được, ôm cũng không xong, trên đời này còn có loại hình phạt nào tàn khốc hơn không?

"Em hoàn toàn không khỏe, mắt thâm quầng hết rồi." Anh vuốt ve nhìn khuôn mặt cô, lời nói ẩn chứa trách cứ, "Cằm cũng thóp lại, như vậy mà kêu là khỏe à? Em cũng không phải người giúp việc, việc gì phải khiến mình mệt đến thế."

"Cũng không sao, nếu em không làm, chẳng lẽ giao hết cho mẹ sao?" Cô thở dài, dịu dàng rút vào trong lòng ngực anh, lén lút tận hưởng vòng ôm ấp vuốt ve một chút.

"Bạn bè thân thuộc này, mỗi năm gặp có một lần, làm gì phải đối với bọn họ..."

Anh sinh ra giống như ông trời con, đương nhiên sẽ không hiểu cảm giác đón tiếp bạn thân là thế nào, không cần phải tính toán. Tống Lăng Tâm chỉ cười cười.

"Mình nên đi thôi." Cô kiễng ngón chân, đặt lên môi anh nụ hôn đầy ngọt ngào khi anh đang khó chịu, cốt ý vỗ về tâm tình tồi tệ của anh, "Đừng nhíu mày, trông anh như thế thật hung dữ."

"Anh..."

Trơ mắt nhìn người đẹp giằng người ra khỏi ngực mình, vội vã rời đi, trong lúc đó Tống Khải thật sự muốn đấm ngực rống to; giống như con King Kong, rống ra hết toàn bộ buồn bực trong lòng.

Chỉ là, anh đương nhiên không thể rống to ở chỗ này, nhiều lắm cũng chỉ có thể hậm hực trở lại phòng tập, vận động vượt quá sức lực cho phép của một người nhằm tống khứ hết tất cả áp lực cùng buồn bực ra ngoài, ngay cả đến huấn luyện viên của anh cứ lập đi lập lại: "Tống Khải điên rồi!Anh ta không phải người! Anh ta là cái máy!"

Nếu anh là cái máy thì tốt rồi! Nếu thực sự là một cái máy, ban đêm anh cũng không cần không cách nào nghỉ ngơi, cứ trằn trọc, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được, làm thế nào cũng không thoải mái.

Chính là anh từ nhỏ đều ngủ trên giường lớn, vì sao bây giờ hoàn toàn không thể quen được? Thời gian ở bên ngoài luyện bóng, ngủ một mình chẳng có vấn đề gì, nhưng trái lại khi về tới nhà, thì cứ khó ngủ như vậy?

Anh đương nhiên biết nguyên nhân vì sao. Bởi vì trong lòng không có cơ thể nũng nịu, mềm mại, thơm ngào ngạt kia. Biết rõ đến từng đường cong của cô, khoảng cách gần trong tầm với, càng làm cho anh không cách nào nhịn nổi.

Vẻ mặt lạnh lùng đi qua nhà bếp, Tống Khải chuẩn bị băng qua bên kia, lên lầu đến phòng mình, không để cho họ hàng quây quần trong phòng khách thấy.

Nếu như bị bắt lại, khó tránh khỏi một cuộc hàn huyên xã giao, tất cả mọi người muốn chụp hình chung cùng anh, muốn anh kí tên, muốn nghe ngóng chuyện ngồi lê đôi mách... Mỗi người cũng đều giống mấy phóng viên bà tám, khiến người khác bận rộn đến mức không chịu nổi. Anh cũng không có tính nhẫn nại tốt như Tống Lăng Tâm!

Kết quả, người tính không bằng trời tính, anh đi lên nữa chừng cầu thang thì bị ngăn lại.

Người kia không biết nên xưng hô là mợ hay dì, hiển nhiên như đã chờ từ lâu, vừa nhìn thấy Tống Khải xuất hiện, lập tức phấn khởi tiến lại, thậm chí đưa tay nắm lấy cánh tay anh, sợ anh bỏ chạy.

"Tống Khải! Khó nhìn thấy được con, con ở nhà mà cũng không đi ra chào hỏi họ hàng thân thích sao?" Bà dì này cười híp cả mắt, trên mặt trang điểm thật đậm, cười tươi rói. Sau đó lập tức hạ giọng, còn nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai, bà mới thần bí nói: "Dì có chút việc muốn nói với con, con có rảnh không?"

Người cũng đã bị dì tóm lại, chẳng lẽ anh lại độn thổ chạy trốn được sao? Tống Khải khẽ cười. "Dì có chuyện gì?!"

"Lần trước dì có đề cập qua với mẹ con, con gái của chị dì, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm việc ở xí nghiệp lớn, thực sự tài giỏi, cũng rất hiền thục, dáng vẻ lại xinh đẹp, rất biết làm việc nhà, sau khi kết hôn sẽ từ chức! Mẹ con nghe xong rất hài lòng, không biết ý con thế nào? À! Hồi trước tụi con còn thường chơi đùa cùng nhau, ở gần nhà, con có ấn tượng không?"

Lại tới nữa. Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi? Tống Khải cau đôi mày rậm.

"Con chơi bóng bận rộn như vậy, thi đấu suốt ngày, thật sự cần một cô vợ hiền thục biết nội trợ giúp con chu toàn mọi thứ, hơn nữa sau khi cưới về có thể giúp đỡ mẹ con, để cho bà ấy được hưởng phúc an nhàn.." Dì tiếp tục thuyết phục, nước miếng văng tung tóe.

"Em gái con cũng đã giúp đỡ rất nhiều." Đây là sự thật.

Vừa nói đến Tống Lăng, nụ cười tươi rói của bà dì này đột nhiên biến mất nhanh chóng, làm người khác trở tay không kịp.


"Đó là người ngoài, làm sao con có thể coi nó là người trong nhà được?" Cặp lông mày được cắt tỉa gọn gàng kỹ lưỡng dựng thẳng lên, thoạt nhìn trông thật đáng sợ, bà bất mãn nói: "Ba người nhà con phải cẩn thận một chút, đừng có lơ là không cảnh giác với người ngoài như vậy!"


"Em gái con mang họ Tống, con bé không phải người ngoài." Tống Khải đã sắp hết kiễn nhẫn, anh nén giận, chậm rãi trả lời.


"Nó hả?" Dì cười nhạt, "Nó mang họ Tống khi nào vậy?"


"Con bé hiện tại mang họ Tống, sau này cũng sẽ luôn mang họ Tống." Tống Khải kiên trì nhưng một mực giằng tay mình ra khỏi cái nắm tay của dì, nói một cách rõ ràng. "Thật xin lỗi dì, cám ơn dì đã nhiệt tình giới thiệu, có điều con không có hứng thú."


"Còn chưa gặp qua, làm sao biết không có hứng thú?"


Anh biết chứ! Anh chỉ có hứng thú với một người, mà giờ khắc này, người kia đang bận rộn rửa ly chén cho mấy bà cô nhiều chuyện, chuẩn bị phục vụ bữa tối!


Âm trầm mở to mi mắt, Tống Khải vứt lại người dì còn đang kêu gào, bỏ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK