“Chủ nhân.” Diệp Liên cúi đầu cung kính nhìn Diệp Lạc Hy.
Xoẹt!
Ma Thú to lớn trước mắt bị Diệp Lạc Hy giết chết chỉ trong vòng một nốt nhạc, máu của nó bắn ra một cách tung tóe, cả người Diệp Lạc Hy đã nhuốm lấm tấm máu của ma thú. Nàng đã giết chúng một cách tàn bạo hết mức có thể. Theo như cách mà phụ thân đã âm thầm chỉ cho nàng, chỉ khi nàng đoạt sinh mạng của kẻ có ma khí trên người một cách tàn nhẫn nhất thì tỷ lệ thành công khi niết bàn càng cao hơn. Cho nên, Diệp Lạc Hy đã không hề nhân nhượng một chút nào.
“Ngươi đã chuẩn bị thứ ta nói chưa?” Diệp Lạc Hy ánh mắt vô cảm nhìn Diệp Liên.
Diệp Liên nhìn gương mặt hiện tại của Diệp Lạc Hy. Nàng thở dài một hơi. Nàng rút từ trong ống tay áo ra một chiếc khăn tay, bước đến bên cạnh nàng, lau đi vết máu của ma thú văng lên dính trên người của Diệp Lạc Hy mà nói rằng: “Ta đã chuẩn bị đủ rồi. Chủ nhân, ta sẽ đi theo người, từ từ đem mấy thứ người nói ta chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa. Nhưng người đừng để mình bị bẩn như vậy, thật khó coi. Quân chủ nhìn thấy sẽ đau lòng đấy.”
Hôm qua ngay khi Diệp Lạc Hy trở về đã ngay lập tức ra lệnh cho tứ tinh linh bọn họ làm việc ngay trong đêm. Nếu như không phải ngay từ đầu bọn họ đã biết được Diệp Lạc Hy đời này sống chỉ vì hận thù thì chắc đã không hiểu nổi mệnh lệnh khó hiểu hôm qua của Diệp Lạc Hy rồi.
Diệp Lạc Hy khẽ đưa lưỡi ra, nếm thử vị máu tanh nhàn nhạt còn vương trên khóe miệng mình. Ánh mắt vô hồn của Diệp Lạc Hy khẽ ánh lên một tia lạnh lẽo. Niết bàn là một việc vừa liều lĩnh vừa quan trọng. Nếu như nàng có một chút bất cẩn, sẽ mất mạng như chơi, cho dù nàng có tu vi cao đến đâu đi chăng nữa. Tất nhiên là, bọn hắn sẽ không cho phép nàng làm như vậy rồi. Có điều, nàng nhất định phải làm như vậy. Bởi vì sức mạnh của Tam Thanh, không phải là điều mà một kẻ chỉ mới sống hơn ngàn năm tuổi như nàng có thể đùa vào được.
“Chủ nhân, người nói thật đúng.” Diệp Liên mỉm cười: “Đế Quân kia đúng là đang dùng thần lực để xem xem, người đang giết hung thú như thế nào. Ta theo lệnh của người, đem chúng đệ tử của người biến thành ảo ảnh của người. Như vậy, dù Đế Quân kia có ngắm cả ngày cũng sẽ không thể nhìn ra sơ hở. Thần Quang Hộ thể ở núi Quang Minh quả nhiên lợi hại.”
Diệp Lạc Hy nhíu mày nhìn Diệp Liên, khiến nàng ấy sợ hãi mà vội vàng câm miệng. Diệp Lạc Hy dường như chỉ muốn giết chóc để giải tỏa chính mình. Diệp Liên nhìn ma khí đang dần dần tích tụ xung quanh người Diệp Lạc Hy, nàng cảm thấy phấn khích vô cùng. Muốn niết bàn thành công, Diệp Lạc Hy cần năm thứ. Một hạch ma của bất cứ linh thú hay ma thú nào đạt đến cảnh giới Đế hoàng. Một con phượng hoàng chưa thuần. Một cơ thể đã nhiễm đủ tiên khí, hoặc ma khí, hoặc oán niệm của những sinh linh bị nàng đoạt mạng và cuối cùng chính là Mộc Long quả làm tâm, vạn sự đại cát đan làm dẫn, luyện thành một viên tiên đan bảo trợ, giúp cho việc niết bàn thành công một cách tuyệt đối.
“Chủ nhân, Mộc Long mà người nói, đó là thứ gì?” Diệp Liên khó hiểu.
“Chính là phần thưởng của Minh giới giành cho kẻ đứng đầu cuộc tỷ kiếm lần này.” Nàng khẽ cười: “Mộc Long chính là thứ được hình thành nên từ Chân Long thượng cổ.” Có điều, Chân Long thượng cổ đã chết hàng vạn năm trước đây rồi. Mộc Long được mọc lên từ phần xương cốt của Chân Long, và nó đã phát triển thành một loài cây vừa xum xuê vừa to lớn, hưởng thụ đủ tinh hoa của trời đất mà phát triển mạnh mẽ. Thế nhưng, vào khoảng một vạn năm trước, Đế Quân đứng lên thống nhất lục địa thất hải đã dang tay chặt đứt từ gốc đến rễ của Mộc Long rồi. Một đoạn Mộc Long còn lại bây giờ chính là của Minh Đế trước đó đã chặt được một nhánh và trồng ở Minh giới. Quả của Mộc Long này đặc biệt ở chỗ nó không chỉ được hấp thụ đầy đủ linh lực và ma năng, mà còn chứa cả âm khí từ nơi âm ti như Minh giới. Cho nên, nó mới là thứ độc lạ và hiếm có.
Đáng tiếc, Mộc Long này là một thứ quả không có hạt, không thể gieo giống, không thể vun trồng, cho nên nó không thể trồng thêm được những cây khác bao nhiêu.
Xoẹt!
Diệp Lạc Hy xoay kiếm một cái, lại thêm một cái đầu quái nữa bị Diệp Lạc Hy nhanh tay cắt đứt. Ma khí từ cơ thể to lớn trước mắt bay tán loạn khắp nơi, lại bị chính ma năng của Diệp Lạc Hy kéo về bên người, nhập vào cơ thể..
“Chủ nhân…. Bây giờ người có muốn phá vỡ phong ấn của Ngạc Ngư không?” Diệp Liên cúi đầu cung kính. Đời trước, khi Diệp Liên chỉ là một tiểu tinh linh không tên không tuổi ở bên cạnh Ngọc Tỷ thần quân, nàng đã chứng kiến Ngọc Tỷ phong ấn bao nhiêu kẻ, đồng thời cũng không kẻ nào có thể phá vỡ được phong ấn của chủ nhân.
Ngày đó Diệp Liên cúi đầu đi theo Diệp Lạc Hy, chẳng qua là vì chứng kiến cảnh Diệp Lạc Hy có thể dễ dàng vượt qua kết giới mà không hề gặp phải trở ngại nào, cũng chứng kiến Diệp Lạc Hy đơn giản tiếp cận Ma Thần Kiếm, khiến nàng nổi lên ngẫu hứng với Diệp Lạc Hy.
Nếu như nói Viêm Cơ đối với Diệp Lạc Hy là vì tín ngưỡng của nàng ta, chỉ tôn thờ kẻ có thể liên kết cùng với Ma Thần Kiếm, Điêu Sư là kẻ mù quáng trong tình yêu thì đối với Diệp Liên mà nói, đó chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, trong mắt Diệp Liên, nàng ta có thể làm phản với Diệp Lạc Hy bất cứ lúc nào. Diệp Liên từng thề, bản thân chỉ theo thờ đúng một vị chủ nhân duy nhất là Ngọc Tỷ. Nhưng khi Diệp Liên biết được Diệp Lạc Hy là con gái của Ngọc Tỷ thần quân, Diệp Liên đã dừng ngay cái ý nghĩ làm phản này của mình.
Có điều, Diệp Liên chỉ là kẻ thuần, chứ không hề phục. Hiện tại, Diệp Lạc Hy theo đánh giá của Diệp Liên chính là: quá yếu đuối.
Đến trước phong ấn của Ngạc Ngư, Diệp Lạc Hy cười lạnh một tiếng. Giải phóng phong ấn chính là món quà mà cha mẹ đã ban tặng cho nàng. Mỗi một tầng phong ấn mà nàng mở ra, nó sẽ cho nàng được phép thụ hưởng ma lực bị phong ấn từ bên trong Ma Thần Kiếm – bản thể chân thân của phụ mẫu nàng.
Ngạc Ngư là một con quái vật kỳ dị và kinh tởm. Chính Diệp Liên cũng phải lùi lại vài bước trước cái mùi kinh khủng khiếp ở xung quanh nơi phong ấn nó. Thường thì sẽ chẳng có một sinh vật nào có thể sống nổi ở đây suốt chừng đấy năm. Dẫn đến, kể cả những kẻ tham gia trận huyết chiến này cũng không dám lại gần đây.
Diệp Lạc Hy cầm chắc Nhật Luân kiếm đẫm máu của Ma thú trong tay, ánh mắt Diệp Lạc Hy lại lạnh xuống thêm muôn phần nữa. Vung tay một cái, vết kiếm của Ma Thần Kiếm hoàn toàn có thể xuyên qua phong ấn của Ngọc Tỷ thần quân. Diệp Liên trợn cả mắt nhìn bóng dáng người trước mắt.
“Diệp Liên. Ta tôn trọng ngươi bởi vì ngươi từng là kẻ ở bên cạnh mẫu thân ta. Nhưng ta không hề ép ngươi đi theo ta chịu khổ.”
Diệp Liên giật mình quay lại nhìn Diệp Lạc Hy, khó hiểu.
“Nếu như ngươi đã có ý không thuần, bổn thượng thần cũng không giữ ngươi lại làm gì. Ta đồng ý trả cho ngươi sự tự do.” Ánh mắt của Diệp Lạc Hy nhìn Diệp Liên, giống như đang nhìn một con mồi.
Cái khoảnh khắc mà Diệp Lạc Hy chỉ cần một kiếm, có thể nhẹ bẫng chém vỡ kết giới của Ngọc Tỷ thần quân như vậy, dường như đã thay đổi cả tư duy của Ngọc Tỷ thần quân. Kết giới của chủ nhân là tuyệt đối. Phục vụ và tháp tùng chủ nhân là bổn phận cùng vinh hạnh. Diệp Liên đã sống như vậy suốt vài ngàn năm trong cái tư duy luẩn quẩn không có lối thoát. Nhưng chính cái khoảnh khắc mà Diệp Lạc Hy nói rằng sẽ trả cho nàng tự do, đột nhiên, Diệp Liên thấy có một cảm giác lâng lâng trong trí óc.
Diệp Liên bỗng dưng từ sợ hãi chuyển sang bật cười. Một nụ cười điên dại mà đầy phấn khích. Trước cái nhìn vô cảm như nhìn một con vật đang mất kiểm soát của Diệp Lạc Hy, Diệp Liên cúi đầu cung kính với vị chủ nhân mới trong lòng của nàng ta, giống như cái cách nàng đã cúi đầu và phục tùng Ngọc Tỷ trước đây, Diệp Liên nói: “Kẻ bề tôi trung thành này hôm nay đã tìm được vị vua mới của mình rồi. Nguyện một lòng phục vụ và tháp tùng chủ nhân đáng kính của ta.”
Diệp Lạc Hy thật ra hiểu rõ tâm tư của Diệp Liên ngay từ những ngày đầu nàng đã thu nhận Diệp Liên. Có điều, nàng vẫn không hề có động thái gì đối với Diệp Liên, bởi vì dù sao nàng ta cũng là “đứa trẻ” lớn lên bên cạnh a nương nàng. Diệp Lạc Hy có phần tôn trọng Diệp Liên. Tuy nhiên, khi được Viêm Cơ cảnh cáo về tính điên loạn ngầm của Diệp Liên, Diệp Lạc Hy đã sớm nhận ra được bản chất của Diệp Liên là như thế nào. Có lẽ do bản thể của nàng ta là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cho nên nàng ta mới là một kẻ như vậy sao?
Diệp Lạc Hy cầm lấy cổ trùng trong tay, nàng đưa cái bình đến trước mặt Diệp Liên, nói: “Vậy thì ngươi hãy chứng minh lòng trung thành của mình đi.”
“Đây là thứ gì?”
“Trong này có một loại cổ trùng. Nó được nuôi lớn nhờ máu của ta, độ trung thành của nó là tuyệt đối. Nếu như người nuốt cổ trùng này dám làm phản ta, cổ độc bạo phát, chết trong đau đớn và hoang tàn. Ngươi, dám thử hay không?”
Diệp Liên ngạc nhiên nhìn Diệp Lạc Hy, đoạn, nàng ta không hề nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức há miệng ra, nuốt cái thứ ở trong bình đó xuống bụng. Ánh mắt của Diệp Lạc Hy nhìn Diệp Liên càng thêm lạnh lẽo. Nàng ta, quả nhiên là khác người. Diệp Liên nở nụ cười thỏa mãn, gương mặt khẽ phiếm hồng lên vì phấn khích, bằng cái giọng đê mê như kẻ nghiện thuốc, Diệp Liên đã cúi đầu trước Diệp Lạc Hy, quỳ xuống và nâng đôi bàn tay vẫn còn nhuốm đỏ máu của nàng lên, nói: “Chủ nhân, kẻ bề tôi này nguyện trung thành với người đến chết. Tuyệt đối sẽ không còn ý định làm phản với người nữa. Chủ nhân, đây là lời thề độc của Diệp Liên này, mà ta chưa bao giờ nói với Ngọc Tỷ thần quân. Chủ nhân, bây giờ, người chính là hoàng đế của riêng ta mà thôi.”
Một đoạn kim quang đỏ rực chiếu sáng cả một góc rừng.
Khế ước trói buộc vĩnh hằng được hình thành.