Vô Danh sau khi quay người rời đi liền sử dụng thuấn di, chỉ trong chốc lát hắn đã xuất hiện ở phía xa trăm dặm. Bây giờ hắn vẫn chưa muốn trở về vội, hắn muốn tìm một chỗ để nghiên cứu tấm bản đồ kia.
Sau hai, ba lần thuấn di nữa Vô Danh đã tìm được một chỗ thích hợp để dừng chân. Bây giờ hắn đang đứng ở phía trên một tảng đá lớn, phía trên tảng đá lớn này đều là bám đầy những dây leo cùng với rêu phong. Sau khi thần thức phóng ra quan sát khắp một vòng thấy không có điều gì bất thường thì Vô Danh mới ngồi xuống sau đó lấy cuộn vải màu nâu ra quan sát một chút.
Vô Danh có chút chăm chú nhìn vào cuộn vải màu nâu này, nó được làm từ một loại vật liệu khá chắc chắn, nhìn lướt qua cũng có thể thấy được nó đã trải qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng mà vẫn không bị mục nát. Cầm trên tay cuộn vải này khiến cho Vô Danh cảm thấy một loại khí tức tang thương đi cùng năm tháng, một cỗ khí tức cổ xưa.
Theo như đám người kia nói thì đây chính là một tấm bản đồ, nhưng tấm bản đồ này vẽ gì bên trong thì cũng không ai biết được. Nhưng từ trên cuộn vải này Vô Danh có thể đoán được thứ được vẽ bên trong tấm bản đồ này chắc chắn không tầm thường, nó hẳn là sẽ dẫn tới một cái kho báu hay di tích nào đó đi.
Vô Danh chầm chậm mở cuốn vải màu nâu này ra, sau khi vừa mới mở ra một phần nhỏ thì hắn liền nhìn thấy một đồ án nhỏ phía góc trên của cuốn vải, nó giống như một cái ký hiệu, trông hết sức đẹp mắt. Vô Danh trong lòng lúc này lại càng cảm thấy hứng thú, hắn tiếp tục mở tiếp cuộn vải này ra.
Một màu nâu, phần tiếp theo vẫn chỉ là màu nâu của cuộn vải, Vô Danh mặt không biểu tình tiếp tục mở ra thế nhưng hắn vẫn chỉ thấy một màu nâu. Vô Danh lập tức mở phanh ra một cái, toàn bộ tấm vải màu nâu đều trần trụi dưới con mắt của hắn. Vô Danh nhíu mày, ngoài ký hiệu nhỏ trông hết sức đẹp mắt phía trên góc của cuộn vải ra thì bên trong nó chẳng có gì cả.
Nếu đây là một tấm bản đồ thì bên trong chắc chắn là phải vẽ vị trí của một nơi nào đó chứ, làm sao lại có thể trống không như vậy được. Vô Danh đặt tấm vải xuống phía trên mặt tảng đá sau đó vuốt cằm suy nghĩ, sau một lúc ánh mắt của hắn liền sáng lên.
Vô Danh đưa ngón tay trỏ của mình lên sau đó cắn nhẹ một cái, một giọt máu lập tức chảy ra. Vô Danh hướng giọt máu này nhỏ vào phía trên tấm bản đồ. Ngay lập tức khi máu của Vô Danh vừa mới rơi vào trên tấm bản đồ thì dị biến lập tức xảy ra.
Từ chỗ giọt máu nhỏ xuống lập tức lan tràn ra xung quanh tấm bản đồ, lớp màu nâu của tấm vải từ từ tróc ra sau đó hóa thành bụi phấn bay đi, cứ như thế để lộ ra một loạt các hình vẽ phía trên tấm vải. Màu sắc của tấm vải bây giờ không phải là màu nâu nữa mà là một màu trắng, các hình vẽ phía trên tấm vải đều là màu đỏ giống như máu vậy.
Vô Danh ánh mắt vui vẻ nhìn vào trên mặt của tấm bản đồ, hắn thấy phía trên tấm bản đồ là một loạt các hình vẽ về sông núi, đường đi, và còn có một số vị trí được vẽ hình những tòa nhà lớn, nhìn qua có vẻ giống như đây là ký hiệu của một số môn phái nào đó. Bên cạnh đó còn có ký hiệu khác như ngọn lửa, dây leo, vân vân, rất là nhiều các ký hiệu.
Vô Danh sau khi quan sát tấm bản đồ này một vòng thì ngay lập tức nhận ra đây chính là bản đồ vẽ lại một số khu vực trọng yếu bên trong chiến trường cổ. Ánh mắt của hắn vừa mới đảo qua một cái thì đã có thể nhìn thấy vị trí của mình rồi, hiện tại hắn đang ở phía ngoài rìa của một khu rừng rậm, mà cách chỗ hắn đang ngồi khoảng một tháng thời gian di chuyển về phía bắc thì chính là một tông môn lớn, nó được ký hiệu bằng một đóa sen hình thành từ rất nhiều thanh thái đao.
Vô Danh lúc này cảm thấy có chút háo hức, hắn hy vọng rằng đến đây có thể có một chút thu hoạch ngoài ý muốn đi, mong là đừng để cho hắn thất vọng. Vô Danh tâm trạng hết sức vui vẻ cuộn tròn lại tấm bản đồ sau đó cất vào bên trong nhẫn trữ vật của mình.
Chỉ mất gần một buổi Vô Danh đã đi tới gần tòa thành lần trước hắn mới chiếm được, từ xa quét thần thức tới Vô Danh có thể thấy được Vũ Thủy Yên vẫn đang miệt mài luyện kiếm.
Sau mấy lần thuấn di thì Vô Danh đã đi vào bên trong thành, đúng lúc này hắn thấy Vũ Thủy Yên lại đánh ra một kiếm, một kiếm này chính là một kiếm lần trước mà hắn thấy nàng thi triển ra cách đây hơn một tháng.
Nhưng một kiếm này không còn giống như một tháng trước đây chỉ để múa cho đẹp nữa, lần này nó đã có thể mơ hồ ngưng tụ ra tới một tia ý cảnh, nếu như cho Vũ Thủy Yên thêm một tháng thời gian nữa thì chắc chắn là nàng có thể bước vào cảnh giới “nhập môn”. Với khả năng sử dụng kiếm bây giờ của Vũ Thủy Yên thì có lẽ cũng có thể tàn sát được một số tu sĩ tầng dưới chót, nếu như muốn đem ra so sánh với mấy cái gọi là thiên tài ngoài kia thì còn thua kém nhiều lắm.
Thế nhưng mà Vô Danh lại cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn, nàng bây giờ cũng chỉ mới có tu vi Trúc Cơ tầng hai, đạt đến loại này cảnh giới kiếm ý cũng không phải là quá kém, nếu như để cho nàng tu vi tẳng trưởng thêm thì mấy cái gọi là thiên tài kia cũng không phải là không xử lý được, dù sao thì mới hơn mười bốn tuổi mà đã đạt tới Trúc Cơ tầng hai cũng không phải kẻ nào cũng có thể làm được.
Mà lúc này Vô Danh nghĩ lại cảm thấy với độ tuổi này của Vũ Thủy Yên mà đã có tu vi Trúc Cơ tầng hai thì có phải là quá nhanh rồi hay không. Hắn lúc trước chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đạt tới Trúc Cơ cảnh giới chính là phải sử dụng cực phẩm tiên tinh cùng với cực phẩm tiên linh mạch và linh tủy trì, sau đó còn phải mất tới một thời gian dài bên trong thế giới hỗn độn mới có thể Trúc Cơ thành công. Vậy mà Vũ Thủy Yên đâu có được như hắn a, nàng cũng chỉ là sử dụng một thùng linh tủy trì của hắn mà chỉ trong vài tháng đã tới Tụ Khí tầng tám, sau đó cùng hắn lăn lộn bốn tháng bên trong chiến trường cổ đã là tu vi Trúc Cơ tầng hai. Vô Danh sau khi nghĩ lại thì liền cảm thấy tốc độ tu luyện của cô bé này cũng quá nhanh đi.
Vô Danh sau khi đi vào bên trong thành thì Vũ Thủy Yên cũng đã nhìn thấy hắn rồi, nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán sau đó liền chạy qua chào Vô Danh một tiếng:
- Vô Danh đại ca.
Vô Danh mỉm cười gật đầu đáp lại, hắn vừa đi gần về phía Vũ Thủy Yên vừa nói:
- Một kiếm vừa rồi của muội cũng không tệ, chỉ mới hơn một tháng mà đã có thể gần đạt tới cảnh giới “nhập môn”, như vậy coi như cũng không phụ sự kỳ vọng của ta.
Vũ Thủy Yên cười một cách vui vẻ, nhưng trong mắt nàng lại hiện lên một chút khó hiểu, suy nghĩ một lúc nàng mới nhìn Vô Danh nói:
- Vô Danh đại ca, có phải lần trước huynh rời đi chính là cần phải độ lôi kiếp đúng không ??
- Ừm
Vô Danh gật đầu “ừm” một tiếng. Vũ Thủy Yên nghe vậy thì hết sức ngạc nhiên, nàng có chút kích động nhìn Vô Danh rồi nói:
- Muội nghe cha muội nói, chỉ có những bậc tiền bối tu luyện sắp đột phá vào Nguyên Anh kỳ thì mới phải độ lôi kiếp. Vậy chẳng lẽ bây giờ tu vi của huynh đã là Nguyên Anh kỳ rồi sao?
- Đúng vậy, tu vi của ta bây giờ chính là Nguyên Anh kỳ. Muội có vẻ biết rất nhiều thứ a.
Vô Danh gật đầu cười nói. Vũ Thủy Yên nghe vậy thì gật đầu một cái sau đó lại tiếp tục nói:
- Đương nhiên rồi, từ lúc muội còn nhỏ đã được phụ thân kể cho nghe rất nhiều chuyện. Muội nhớ có lần phụ thân còn nói mẫu thân của muội chính là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thế nhưng muội không tin, bởi vì nếu như mẫu thân muội là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì làm sao có thể để mắt tới phụ thân muội được chứ.
Vô Danh nghe vậy cũng không nói gì, chỉ tiếp tục lắng nghe cô nàng kia:
- Với lại, phụ thân muội nói mấy người mà tu luyện tới Nguyên Anh đều là tu luyện mấy trăm năm mới có thể đạt tới cảnh giới đó, mà mẫu thân của muội nhìn rất trẻ a, đâu có chỗ nào giống như là lão bà mấy trăm tuổi chứ, làm sao có thể là tu sĩ Nguyên Anh được.
Vũ Thủy Yên nói tới đây thì hai mắt đột nhiên mở to rồi đưa tay che miệng, một lúc sau nàng mới chỉ tay về phía Vô Danh rồi nói:
- Vô Danh đại ca, chẳng lẽ huynh đúng là giống như cha muội nói, chính là cái kia lão đầu tu luyện mấy trăm năm mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Nói tới đây, khuân mặt của Vũ Thủy Yên bỗng chốc lại đỏ lên, trong đầu chắc hẳn là đang suy nghĩ cái gì đó. Còn Vô Danh nghe vậy thì tí nữa là ngã lăn ra đất, trông hắn rất giống cái người mấy trăm tuổi lắm hay sao chứ, hắn còn chưa có mười tám. Vô Danh suýt nữa thì cười ra tiếng, hắn từ từ nói:
- Trông ta rất giống lão quái vật tu luyện mấy trăm năm sao. Tu luyện tới Nguyên Anh kỳ không nhất thiết phải là tu luyện mấy trăm năm, chỉ cần cơ duyên lớn cộng với thiên tư trác tuyệt thì chỉ trong vòng vài năm có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh kỳ cũng không phải là điều không thể. Với thiên phú của muội bây giờ thì có lẽ chỉ trong vòng chưa tới mười năm nữa cũng có thể đạt tới cảnh giới giống như ta bây giờ.
Vũ Thủy Yên nghe vậy thì hai mắt chợt sáng lên, nàng mở to mắt nhìn Vô Danh hỏi:
- Thật sao?? Muội thực sự có thể chưa tới mười năm tu luyện liền có thể đạt tới cảnh giới giống như huynh bây giờ ??
- Đúng vậy.
Vô Danh gật đầu đáp. Hắn nhìn về mốc thời gian phía trên bầu trời rồi hơi suy nghĩ một chút, một lúc sau Vô Danh mới lên tiếng:
- Bây giờ muội hãy đi thu dọn đồ đạc, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải tiếp tục di chuyển.
- Được, muội sẽ đi làm ngay, huynh chờ muội một chút.
Vũ Thủy Yên gật đầu một cái sau đó liền chạy thật nhanh đi thu dọn lại tất cả đồ đạc cho vào trong nhẫn trữ vật của mình. Còn Vô Danh thì chẳng có gì để thu dọn cả, toàn bộ những thứ quan trọng hắn đều cất trong nhẫn trữ vật rồi. Vô Danh nhìn về phía đám sĩ binh cổ đang đứng yên bất động ở một góc, hắn khua tay một cái liền đưa toàn bộ vào trong Bạch Đế Ấn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK