Mục lục
Con thiên tài và bố tổng tài – Đường Thi – Đường Duy – Truyện Full tác giả: Tiểu Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195

 

Thái độ này chính là trực tiếp vả mặt, người phụ trách chương trình ngồi bên cạnh Giang Tuệ Ngọc, vừa thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút không đúng, chỉ có thể nhanh chóng ra tới giải hoà:

“Xin chào xin chào, tôi là người phụ trách chương trình, hôm nay đến đây là muốn xin một chút thông tin nội bộ độc quyền của game “Hình thành tình yêu” đang rất hot trong thời gian gần đây.”

Theo như lời thoại trong kịch bản viết, lúc này là đến lượt Tùng Sam trả lời, anh ta liền kiềm chế sự không kiên nhẫn của mình mà nói:

“Các bạn hy vọng tiết lộ mấy tình tiết nhỉ?”

Anh ta đáp lại rất kịp thời, sau đó cảm xúc của mọi người từ từ thả lỏng, rồi thỉnh thoảng lại xen lẫn vào một ít đề tài của mình, thời gian của cuộc phỏng vấn kéo dài suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng thời lượng cũng chỉ còn khoảng hai mươi phút.

Trong khoảng thời gian này Giang Tuệ Ngọc hoàn toàn không thèm để ý đến Đường Thi, lúc cô ta được người khác hỏi đến cô ta đều mỉm cười trả lời, chỉ khi Đường Thi đặt câu hỏi, mặt cô ta mới không có biểu cảm gì, ngoảnh mặt ngó lơ.

Loại chuyện nhằm vào thế này nhanh chóng bị mọi người phát hiện, nhưng mà xuất phát từ bầu không khí trong tập thể nên không có công khai chỉ ra, lúc đã kết thúc người quản lý mở nắp một chai nước đưa cho Giang Tuệ Ngọc: “Tuệ Ngọc à, hôm nay em làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe à.”

Giang Tuệ Ngọc trực tiếp cười một cái: “Thấy một con khốn ở đây, nên không thoải mái mà thôi.”

Con khốn này ám chỉ là ai, mọi người đều biết rõ. Giang Tuệ Ngọc và Bạc Dạ có mối quan hệ vô cùng thân thiết, cô ta muốn nhằm vào ai, cũng không có người nào dám ra tay ngăn cản.

Loại dung túng này làm cho cô ta càng trở nên làm việc bất chấp hậu quả, uống nước xong, Giang Tuệ Ngọc nhướng mày cười: “Đường Thi, tôi nói sao cô càng lăn lộn lại càng thụt lùi, không nghĩ tới ở một nơi như thế này lại gặp được cô, sao vậy, là bị Tô Kỳ và cậu Mộ Chung vứt bỏ rồi sao?”

Chết tiệt! Khủng bố như thế à?

Nhưng mà vẻ mặt của Đường Thi lạnh nhạt, giống như hoàn toàn không xem Giang Tuệ Ngọc ra gì, cô chỉ hững hờ hỏi một câu: “Kết thúc cuộc phỏng vấn rồi sao?”

Anh quay phim vội vàng gật đầu: “Không có việc gì không còn việc gì đâu, các cô cứ đi trước đi.”

“Làm gì sợ cô ta dữ vậy?” Giang Tuệ Ngọc đứng dậy: “Nếu như là NG thì nói thẳng đi, dù sao cái thứ người như cô ta, có quá nhiều thời gian để quyến rũ đàn ông, thỉnh thoảng xuất hiện trong vài chương trình cũng khá tốt mà.”

Lời khiêu khích nồng nặc mùi thuốc súng thế này, cho dù là ai đều không thể chịu nổi sự sỉ nhục như vậy, đáng tiếc Đường Thi chỉ hơi mỉm cười, sắc mặt hoàn toàn không thay đổi.

Bộ dạng này, tựa như cô chính là nữ thần không thể lay động vững chắc như núi, mà Giang Tuệ Ngọc chính là cái người không ngừng chọc tức cô không ngừng ăn vạ một tên hề mà thôi.

Tùng Sam nói một câu: “Đi đây, nếu đã kết thúc rồi vậy tôi đi trước nha.”

Giang Tuệ Ngọc thấy Tùng Sam muốn đi, đột nhiên vươn tay kéo Tùng Sam lại, nhìn anh ta chớp chớp mắt:

“Sam Sam, buổi tối rảnh không, em muốn tâm sự với anh.”

Thu người đàn ông này về làm của riêng mình, rồi lại phơi bày bộ mặt xấu xí nhất của Đường Thi cho anh ta thấy!

Trở trêu thay Tùng Sam lạnh lùng nói: “Tôi thân với cô lắm hả?” Có nghĩa là không thân thì đừng gọi anh ta bằng cái biệt danh Sam Sam này.

Bất quá Đường Thi ở bên cạnh lại cười tủm tỉm nói: “Sam Sam, đừng tức giận mà, tâm trạng phải vui vẻ một chút chứ.”

Tùng Sam ừm một tiếng, đại ý là đáp lại lời của cô, sau đó hai người liền rời khỏi, cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Dựa vào cái gì, Đường Thi gọi anh ta là Sam Sam thì bình yên như không có việc gì, mà Giang Tuệ Ngọc cố tình gọi một cái, ánh mắt của Tùng Sam lại cực kỳ lạnh lẽo?

Giang Tuệ Ngọc có chút không cam lòng, cô ta kém Đường Thi ở chỗ nào cơ chứ? Nhưng mà tại sao Tùng Sam lại thiên vị con đàn bà đó?

Nghe mấy lời đồn đãi via hè, Đường Thi quyến rũ cậu Mộ Chung, cũng không biết là thật hay giả, bây giờ đến cả ánh mắt của Bạc Dạ nhìn con đàn bà đó cũng không giống như lúc trước, quả nhiên tâm tư của con khốn đó không đơn giản một chút nào!

Giả vờ thanh cao! Sớm muộn gì cũng có một ngày mặt nạ ngụy trang của con khốn này sẽ bị xé rách! Cô ta thật sự muốn nhìn thử xem ai mới là người cười đến cuối cùng!

Không hổ danh là đồ đê tiện, mới có một chút mà đã hớp xong hồn của một tên đàn ông rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK