Lộ Kiêu Dương nhìn cô một cái, biết Vương Thi Dương đối với Quý Hải Dương cảm thấy rất thích thú.
Từ hôm qua vẫn luôn lôi kéo làm quen với Quý Hải Dương, dù sao tuổi cô ấy không lớn lắm, kém Diệp Mạn gần hai mươi tuổi, nên thật không có đề tài chung gì.
Quý Hải Dương hỏi: "Sao chỉ có một mình cô?"
Vương Thi Dương nói: "Mạn tỷ đi lạc em rồi, không biết đi đâu. Em lạc đường."
"Ồ." Quý Hải Dương nhìn cô ấy một cái, nói với Lộ Kiêu Dương: "Chúng ta đi làm nhiệm vụ trước đi!"
Vương Thi Dương đi theo sau hai người, cô sợ mình lại đi lạc nữa.
Lộ Kiêu Dương và Quý Hải Dương đi mua đồ, mãi cho đến khi mua xong, nhìn thấy Diệp Mạn, cô ta cầm thẻ nhiệm vụ, đang đứng câu thông ở đó.
Vương Thi Dương vừa nhìn thấy cô ta, đi tới, "Mạn tỷ, nhiệm vụ làm xong chưa?"
"Cô đã đi đâu?" Diệp Mạn nhìn cô ấy một cái.
Hiện tại có ống kính đi theo, nên cô ta xem như đã kiềm chế tính tình.
Vương Thi Dương ủy khuất nói: "Em đi lạc mất. Đúng rồi, em đi cùng hai người chị Kiêu Dương."
Cô nói xong, chỉ chỉ Quý Hải Dương và Lộ Kiêu Dương.
Diệp Mạn liếc mắt nhìn hai người, hướng về phía Quý Hải Dương hỏi: "Nhiệm vụ của các người đã hoàn thành chưa?"
Quý Hải Dương nói: "Gần như vậy. Còn chị thì sao!"
Diệp Mạn nói: "Hoàn toàn xem không hiểu."
Đáng lẽ có điện thoại di động, còn có thể mượn điện thoại phiên dịch chút, hiện tại quả thực là...cho cô một vấn đề nan giải rất lớn, "Tôi chỉ mua một thứ, còn đang tìm."
"Chúng tôi tới giúp một tay." Quý Hải Dương nói.
Lộ Kiêu Dương đi tới, nhìn thoáng qua thẻ nhiệm vụ của hai người, dùng ngôn ngữ lưu loát giao tiếp với chủ quầy hàng xong, sau đó mang theo mọi người đi mua đồ.
Rõ ràng đối với người khác là một chuyện rất khó, cô ngược lại một chút áp lực cũng không có, nói tiếng Nhật rất trôi chảy.
Có một số người rất có thiên phú về ngôn ngữ, Lộ Kiêu Dương chính là kiểu người đó.
Trước kia lúc cô còn chưa xuất ngoại, cũng có thể dạy Thẩm Trường Hà các loại ngôn ngữ một cách thông thạo. Đương nhiên, những điều này, cũng không thể thiếu sự dạy dỗ hết lòng của thầy Lộ và mẹ Lộ.
...
Trên đường trở về, vừa lúc gặp nhóm Chu Nhứ, Chu Nhứ nhìn Diệp Mạn, hỏi: "Mấy người đã mua đủ đồ rồi sao?"
Diệp Mạn nói: "Chắc thế?"
"Đều mua rồi?" Chu Nhứ có chút không tin, "Chúng tôi đều chưa mua đủ."
Ngoại ngữ của Cố Kiều coi như là tốt, nhưng mà cũng chỉ có thế, thực sự không giao tiếp được, không biết từ đó, nên cũng không biết món ăn đó là gì, căn bản không mua được, vì thế bọn họ đã quay về.
......
Sau khi mua đồ trở về, chính là đến lúc đánh giá, ban giám khảo sẽ phán định đồ của bọn họ mua có đúng hay không.
Nhóm Diệp Mạn bọn họ đều mua đúng toàn bộ.
Quý Hải Dương ở cùng một chỗ với Lộ Kiêu Dương, cậu nói với cô: "Cô Lộ, em cảm giác ở cùng một chỗ với chị, em rất yên tâm."
Họ là nhóm gặp ít khó khăn nhất, tất cả nhiệm vụ đều hoàn thành rất thuận lợi.
Trước đây chính là như vậy, cô Lộ của cậu, từ trước đến này đã là một người ưu tú đến mức không thể ưu tú hơn.
Diệp Mạn cũng không nhịn được nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương.
Cho dù bạn ghét một người nào đó đi nữa, khi thực sự được đối phương giúp đỡ, vẫn sẽ không nhịn được muốn cảm ơn đối phương.
Trong tập này của chương trình, nhóm Diệp Mạn bọn họ giành được giải nhất, bởi vì mua tất cả đều đúng.
Đội Lộ Kiêu Dương cũng mua, nhưng...có một món mua rồi nhưng quên lấy đi, liền bị bỏ quên ở chợ.
Chỉ giành được thứ hai...
Trên xe, Quý Hải Dương nói: "Sớm biết thế chúng ta sẽ không mua giúp nhóm Mạn tỷ."
Lộ Kiêu Dương nhìn cậu, cũng là vẻ mặt tiếc nuối nói: "Lần sau nhớ đừng bỏ quên đồ."
Cô cũng rất cạn lời.
Đội của cô và Quý Hải Dương cái gì cũng tốt, chỉ là sơ ý.
....
( Hết chương)