Mục lục
Đông Phong Bất Dữ - Phù Nhạn Trầm Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm xuống.

Kể từ khi Hoàng Ngự Vũ nói chuyện với hắn buổi trưa xong liền bỏ đi, hắn không thấy y cả một ngày. Bây giờ đã vào canh tuất, mặt trời cũng xuống núi, Mẫn Hi làm theo lời y căn dặn, ngồi trên giường đợi y.

Ban nãy người hầu dẫn hắn bước vào đây, hắn thực sự bị choáng váng bởi độ xa hoa của nó. Hắn cứ tưởng chỗ hắn đã quá lắm rồi, ai dè phòng y còn rộng hơn. Nhìn xung quanh nội thất chỗ này cũng phải hơn vài trăm lượng vàng. Cơ mà hôm nay sao mà giăng đèn kết hoa màu đỏ, ủa ngộ vậy?

Nè tên kia, ông đồng ý lên giường với ngươi chứ không có đồng ý cưới ngươi. Mắc gì cho giăng màn đỏ, trên bàn lại còn rượu với cái hộp dán chữ hỉ? Tính động phòng hả?

Hoàng Ngự Vũ đạp cửa bước vào, do mạnh chân quá mà tạo nên một âm thanh lớn. Y dường như nhận thức được hậu quả của việc làm ngu ngốc vừa rồi, quay lại nhẹ nhàng đóng cửa.

- Có chút hồi hộp, nhỉ?

Y cười khẩy, đoạn nắm tay hắn đưa lên hôn. Mẫn Hi nhìn hắn chằm chằm. Người nói câu đó phải là hắn, chính y bày ra trò này, còn hồi hộp cái gì?

- Còn đợi ta chủ động à?

Hắn bực dọc hỏi lại. Ai ngờ Hoàng Ngự Vũ nhún vai với rướn mày, ý bảo ừ đúng rồi đấy, tự xử đi. Thông thường thì đứa nào làm vậy với hắn, hắn không ngại quay ra mắng cho nó một trận, hôm nay vì đại sự nên thôi, nhịn xuống.

Mẫn Hi thở dài, dần dần rũ bỏ y phục xuống. Đến khi chỉ còn một lớp trong cùng, hắn có vẻ chần chừ, nhưng rồi cũng cởi bỏ. Suốt mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động làm loại chuyện này trước mặt người khác. Mặt đỏ còn hơn trái gấc, Mẫn Hi né tránh ánh nhìn từ người mà hắn sắp sửa cùng hành phòng đêm nay.

- Ưm....

Hoàng Ngự Vũ biết hắn ngại, thành ra quay sang hôn, kéo hắn chìm vào những đê mê không ngừng. Y đỡ đầu hắn, ngón tay nắm chặt tóc mềm, từ từ tận hưởng ngọt ngào trên môi. Hôm nay cũng đã khác lần trước, không có những bạo ngược chiếm hữu, chỉ còn ôn nhu triền miên. Áp chế nam nhân dưới thân, y nhìn qua một lượt, rồi lại liếm môi.

Canh hợi, trời đêm lạnh dần...

- Ê, nghe cũng mãnh liệt dữ dội lắm bây ạ. . Đam Mỹ H Văn

Bên ngoài cửa phòng, ba tên hầu thân cận với y thường ngày lấp ló hóng chuyện. Mấy người chen chút nhau, chúng ghé sát tai vào để nghe ngóng. Đứa thì cố gắng nhìn hình ảnh bên trong, song chỉ là thấy mờ mờ.

- Ép sát con người ta lên bàn rồi điên loan đảo phượng như vậy, như vậy cũng thật mạnh bạo quá đi.

- Nghe nói thân thể nam nhân làm chuyện đó còn yếu hơn nữ tử, sau vụ này chắc phu nhân phải nghỉ dưỡng nhiều.

Một tên tặc lưỡi. Bọn chúng cũng đã quen với sự xuất hiện của Mẫn Hi trong căn nhà này, cộng thêm với việc Hoàng Ngự Vũ luôn luôn bám dính với người kia khiến cho chúng tự suy đoán rằng hắn chắc chắn là chủ cả của cái nhà này. Nhìn đi, cần gì cũng cho, muốn gì cũng mua, nói chung thích gì được nấy, yêu thương như vậy, không phải phu nhân thì là gì?

- Vũ ca ca...Ưm... Không nổi nữa rồi.... Tha cho ta...

Bên trong truyền ra âm thanh khiến người nghe thôi cũng đủ phải đỏ mặt. Ba tên hầu ghé sát hơn lại cánh cửa, cố gắng nghe thêm tí nữa. Giờ thì chúng đã hiểu sao Hoàng Ngự Vũ lại hết mực chiều chuộng hắn như vậy rồi. Trời ơi, cái giọng đó, tụi nó nghe thôi còn muốn "lên" nữa là.

- Không nổi cũng phải nuốt hết cho ta.

Là giọng của Hoàng Ngự Vũ, kết hợp thêm tiếng "chát, chát". Nghe âm thanh giống như y đang đánh lên một cái gì đó, mà thứ đó rất mềm. Thế này thì cũng tình thú quá rồi, mấy tên hầu nghĩ. Mà thôi kệ đi, dù sao thì cũng hơn nửa năm rồi chủ nhân bọn chúng mới thịt được người ta, để y tận hứng vậy.

Trong gian phòng, hai thân ảnh nam nhân trần trụi dính chặt vào nhau, y đè hắn trên bàn, đoạn cúi xuống cắn lên vai. Ở dưới nơi hai người kết hợp đầy ẩm ướt, dương v*t nóng hổi chôn vùi trong cơ thể hắn, ban nãy vẫn đang động thì bây giờ lại đứng yên.

- Sĩ kiến nguy trí mệnh, kiến đắc tư nghĩa, tế tư kính, tang tư ai, kỳ khả dĩ hĩ có nghĩa như thế nào?

Đầu óc Mẫn Hi trống rỗng, hoàn toàn không nhớ được gì hết. Hắn chỉ quan tâm đến việc bên dưới đau quá, cái thứ kia vì sao lại to như vậy? Đâm hắn chết mất, đau như thể tất cả mọi thứ bên trong y đang được mổ ra xếp lại vậy.

- A... Đừng động

Hoàng Ngự Vũ thấy hắn lâu quá không trả lời được liền thúc mạnh một cái vào sâu bên trong. Mẫn Hi bật ra tiếng rên lớn, loại cảm giác này vừa đau vừa sướng, hắn không hiểu mình là làm sao. Rõ ràng đang bị người ta mạnh bạo chiếm tiện nghi, tại sao hắn lại thấy.... thích?

- Trả lời không được thì hai chân của ngươi đừng mơ khép lại.

Y bạo ngược xoa nắn hai đầu nhũ tiêm, vừa nắn vừa thúc. Động tác tựa hồ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Đánh mạnh lên hai cánh mông đến khi chúng sưng đỏ, y không có dấu hiệu về việc sẽ dừng lại.

- Đừng.... Đừng.... Ta nói! Là kẻ sĩ khi gặp việc nguy dám hi sinh tính mệnh.. Chậm chút.... Thấy mối lợi thì nghĩ đến nghĩa....a.... Cúng tế với lòng thành kính, để tang thì đau thương, làm được vậy mới là kẻ sĩ.

Mẫn Hi siết chặt lấy khăn trải bàn, thở dốc rên rỉ. Hắn chợt nghĩ có khi nào y muốn đi thi, nhưng vì gia đình gặp biến cố nào đó mà không thể tham dự, thành ra bây giờ y giúp hắn không? Cơ mà giúp thì giúp, cái lúc làm loại chuyện này rồi còn lôi bài ra trả thì thật là không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả. Hành xác thì thôi đi, còn hành cả não nữa chứ!

- Tiếp! Phân tích câu "Ngũ đức có gì hơn: Ngu thổ, Hạ mộc, Ân kim, Châu hỏa"

Y đâm mỗi lúc càng sâu, câu hỏi cũng dần trở nên hóc búa hơn. Bản thân Hoàng Ngự Vũ mặt mày đẫm mồ hôi, thoả mãn tận hưởng mĩ vị dưới thân. Kịch liệt đâm tới, tay xoa nắn vật nhỏ ở phía trước của đối phương. Y thấy phụ đạo kiểu này cũng không tồi, một công đôi việc nha.

- Bỏ tay... Ưm.... Theo thuyết Ngũ hành tương khắc... Thì... A.... Mộc khắc thổ....Kim khắc mộc, cho nên....Ngươi đừng mạnh vậy.... Â.... Chết mất.....


Hắn thấy một chân mình bị nhấc lên, y càng thuận thế thúc mạnh hơn nữa. Lần này không vào sâu, nhưng chạm đến một điểm nào đó bên trong khiến hắn mềm nhũn ra. Mẫn Hi tay chân vô lực, nhưng không vì thế mà phó mặc cho y muốn làm gì thì làm.


- Cho nên?


Dường như cảm nhận được hắn sắp đạt tới giới hạn, y chặn ngay đầu nhỏ hắn. Không phải là muốn hà khắc gì hắn, nhưng mà trả bài thì phải làm cho trót.


- Cho nên.... A... nhà Hạ thay nhà Ngu, nhà Ân thay nhà Hạ, nhà Châu thay nhà Ân...Nhưng thủy cũng khắc hỏa, thổ cũng khắc thủy, cho nên vận hành của Ngũ đức là hết rồi trở lại đầu, đó là luật Chung thủy Ngũ đức chi vận.... Ta nói xong rồi.... Ngươi buông ra đi!


Ai ngờ Hoàng Ngự Vũ bảo hắn đợi y cùng ra, rồi nhấp thêm mấy cái nữa mới chịu bắn. Mẫn Hi gục xuống bàn thở dốc, hắn không còn chút sức lực nào sau vụ này nữa. Dùng thân cứu người đúng là nguy hiểm mà.


Cũng không thể phủ nhận, nãy giờ y trả bài giúp hắn phần nào nhớ sâu hơn, cũng là khống chế được tâm trạng luôn luôn bình tĩnh làm bài. Nhân gian nói không sai, cái gì cũng có hai mặt, cơ mà mệt quá!


Hoàng Ngự Vũ bế hắn quay lại giường, dùng khăn lau đi những thứ không được sạch sẽ mấy trên người hắn. Phủ lớp chăn qua cả hai, rồi kéo lại hôn trán, y xem ra hôm nay khá vui rồi, ngồi ngắm hắn một chút rồi lại ngủ ngay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK