Dù sao thì Nam Từ trước mười tám tuổi đã được hai người ra sức bảo vệ, chỉ lo "Nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan", Mộc Trường An rất hiểu cho tâm tình của hai người này.
Vì thế nàng kiên nhẫn nói: “Con chưa bao giờ ra khỏi Nam Việt. Con muốn theo tiểu thúc ra ngoài xem thử”.
Người bình tĩnh nhất ở đây chính là Nam Nông.
Nam Nông đặt đũa xuống, trong nụ cười có chút hứng thú: “Xem ra Tiểu Từ Nhi của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi.”
Mộc Trường An bình tĩnh, dù sao tiểu công chúa trước kia cũng có chút ngốc nghếch, nếu đại sư Khổ Hải khẳng định nàng thông minh, cho nên nàng hành động đặc biệt một chút cũng không sao.
Hai nam nhân cao quý nhất Nam Việt cau mày lo lắng, khiến Mộc Trường An cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Nàng nói nhỏ nhẹ cùng với giọng điệu tủi thân: “Đại lục Cửu Châu rộng lớn như vậy, nhưng kiến thức của con lại thiển cận như vậy…”
*Thiển cận: nông cạn, chỉ nhìn thấy việc gần.
Chẳng phải giờ đã là một người thông minh rồi sao, vì vậy cần phải được mở rộng tầm nhìn.
"Nếu đã như vậy..." Nam Việt vương sắc mặt nhất thời thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không bằng ngày mai ta sẽ ra chiếu chỉ truyền ngôi lại cho thái tử, phụ vương sẽ cùng con đi chu du Cửu Châu."
Mộc Trường An: "…"
Thái tử Nam Ly: "..."
Một giây tiếp theo, thái tử đứng dậy quỳ xuống: “Phụ vương còn trẻ, sức khỏe cường tráng, làm sao có thể thoái vị nhường lại ngai vàng? Nhi thần nên đích thân đi cùng muội muội thì tốt hơn. Phụ vương yên tâm, nhi thần nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội muội..."
Nhìn thấy hai cha con xô đẩy qua lại, nhất thời ngai vàng chẳng khác gì bó rau ngoài chợ, Mộc Trường An ngập ngừng nói.
Cuối cùng, Nam Nông sắc mặt tối sầm: "Nói nhảm!"
Hai người dừng lại, Nam Nông ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Tiểu Từ Nhi đi theo ta, các người lo lắng lắm sao?"
Mộc Trường An thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái lên, biểu hiện đồng tình với Nam Nông.
Người tiểu thúc này quả thực là người đáng tin cậy nhất trong gia đình này.
Hai người không nói chuyện, nhưng hiển nhiên hiểu ý của đối phương.
Hoàng thất Nam Việt không đông lắm, sau khi hoàng hậu qua đời, vua Nam Việt không lập thêm hậu, cũng không có thê thiếp nào khác và chỉ có hai người con là Nam Ly và Nam Từ.
Ngoại trừ có tước hiệu hoàng gia, gia đình này cũng hòa thuận như người bình thường, tuy chỉ ở bên nhau trong thời gian ngắn nhưng Mộc Trường An lại rất thích không khí nơi này.
Trong thâm tâm nàng cảm thấy như thể mình là người thân của họ từ khi sinh ra.
Nếu không phải vì Mộc Tĩnh, nàng sẽ không muốn rời khỏi đây.
Nam Nông dịu giọng nói: “Ít nhất phải ba đến năm tháng mới có thể chữa khỏi bệnh cho Sở hoàng, đến lúc đó bọn ta sẽ trở về.”
Nam Thành và Nam Ly càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe thấy con số này, thậm chí họ còn không thể tiếp tục ăn nữa.
Mộc Trường An cũng cảm thấy khó chịu, nàng ra sức làm nũng: “Phụ vương, ca ca…”
Cuối cùng, Nam Thành thở dài một hơi: “Nữ nhi lớn rồi không thể giữ được nữa, cứ đi đi! Chỉ cần nhớ rằng ở nhà còn có người cha già này, đừng bỏ đi luôn mà không trở về…”
Nam Ly với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng không kém cạnh: “Còn có ca ca nữa.”
Mộc Trường An ngơ ngác gật đầu.
Ngày hôm sau, tại dịch quán Nam Việt.
Chúc Cảnh Hoài nhìn văn thư trên bàn.
Đọc hồi lâu, hắn gấp văn thư trong tay lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Nam Từ, mười tám tuổi, tuổi thật đẹp!"
Im lặng hồi lâu, hắn lại cười khổ: “Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao.”
Họ trông rất giống nhau.
Sau buổi trưa, mật vệ truyền tin tức đến.
"Vương gia, Nam Việt vương họ đều đã đồng ý, yêu cầu của bọn họ đều được viết trong mật thư này."
Chúc Cảnh Hoài mở thư ra xem, lông mày thả lỏng có chút nhẹ nhõm.
"Ta hứa với họ và hỏi khi nào chúng ta có thể rời đi?"
Từ lâu đã nghe nói hoàng gia Nam Việt rất bí ẩn, tính cách phóng khoáng và tính tình hào sảng, đây chính là lý do Chúc Cảnh Hoài đến đây để tìm sự giúp đỡ.
Hóa ra mọi lời đồn thổi đều là sự thật.
Mật vệ trả lời: "Dược Thánh nói, chỉ cần ngài đồng ý, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Chúc Cảnh Hoài thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Vậy tối nay chuẩn bị sẵn sàng rời đi!"
Tình thế bên phía Hoàng đế Chúc Huyền rất cấp bách, phải chạy đua với thời gian.
Ngay khi Chúc Cảnh Hoài vừa nghĩ đến việc rời đi, khuôn mặt sáng như mặt trời trong bữa tiệc tối hôm đó lại hiện lên trong đầu hắn.
Chúc Cảnh Hoài ho mấy cái và lấy tay che miệng lại.
Buổi tối hôm đó, tại cổng thành Nam Việt.
Hai nhóm người hòa vào nhau.
Chúc Cảnh Hoài cưỡi ngựa tiến lên nói: "Thật xin lỗi, Dược Thánh tiền bối. Sáng mai đại quân sẽ xuất phát, mọi chuyện đã được sắp xếp cẩn thận, trên đường đi nếu có yêu cầu gì xin hãy nói cho ta biết."
Nam Nông xua tay: “Việc cứu người là quan trọng nhất.”
Chúc Cảnh Hoài đang định gật đầu, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt khi nhìn thấy những người xung quanh Nam Nông.
"Người này……"
Nam Nông nhìn thoáng qua Mộc Trường An đang ăn mặc như một công tử, gật đầu: "Vương gia, ngài không ngại nếu ta dẫn theo người nhà ra ngoài để học hỏi chứ?"
Trong lòng Chúc Cảnh Hoài khẽ động, mơ hồ trong lòng có thứ gì đó dâng trào, hắn dùng sức đè nén lại.
Hắn thản nhiên nói: “Không sao đâu!”
Mộc Trường An không nhìn hắn mà cứ vẫy tay về phía tháp.
Chúc Cảnh Hoài liếc mắt nhìn thì thấy đó là Nam Việt vương và thái tử!
Một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng đều tan biến, tiểu công chúa này quả nhiên được sủng ái như lời đồn!
Vậy thì... cũng không thể nào là Mộc Trường An!
(Wattpad@SuongSuong1123)
Vì thế nàng kiên nhẫn nói: “Con chưa bao giờ ra khỏi Nam Việt. Con muốn theo tiểu thúc ra ngoài xem thử”.
Người bình tĩnh nhất ở đây chính là Nam Nông.
Nam Nông đặt đũa xuống, trong nụ cười có chút hứng thú: “Xem ra Tiểu Từ Nhi của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi.”
Mộc Trường An bình tĩnh, dù sao tiểu công chúa trước kia cũng có chút ngốc nghếch, nếu đại sư Khổ Hải khẳng định nàng thông minh, cho nên nàng hành động đặc biệt một chút cũng không sao.
Hai nam nhân cao quý nhất Nam Việt cau mày lo lắng, khiến Mộc Trường An cảm thấy không thể chịu nổi nữa.
Nàng nói nhỏ nhẹ cùng với giọng điệu tủi thân: “Đại lục Cửu Châu rộng lớn như vậy, nhưng kiến thức của con lại thiển cận như vậy…”
*Thiển cận: nông cạn, chỉ nhìn thấy việc gần.
Chẳng phải giờ đã là một người thông minh rồi sao, vì vậy cần phải được mở rộng tầm nhìn.
"Nếu đã như vậy..." Nam Việt vương sắc mặt nhất thời thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không bằng ngày mai ta sẽ ra chiếu chỉ truyền ngôi lại cho thái tử, phụ vương sẽ cùng con đi chu du Cửu Châu."
Mộc Trường An: "…"
Thái tử Nam Ly: "..."
Một giây tiếp theo, thái tử đứng dậy quỳ xuống: “Phụ vương còn trẻ, sức khỏe cường tráng, làm sao có thể thoái vị nhường lại ngai vàng? Nhi thần nên đích thân đi cùng muội muội thì tốt hơn. Phụ vương yên tâm, nhi thần nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội muội..."
Nhìn thấy hai cha con xô đẩy qua lại, nhất thời ngai vàng chẳng khác gì bó rau ngoài chợ, Mộc Trường An ngập ngừng nói.
Cuối cùng, Nam Nông sắc mặt tối sầm: "Nói nhảm!"
Hai người dừng lại, Nam Nông ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Tiểu Từ Nhi đi theo ta, các người lo lắng lắm sao?"
Mộc Trường An thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái lên, biểu hiện đồng tình với Nam Nông.
Người tiểu thúc này quả thực là người đáng tin cậy nhất trong gia đình này.
Hai người không nói chuyện, nhưng hiển nhiên hiểu ý của đối phương.
Hoàng thất Nam Việt không đông lắm, sau khi hoàng hậu qua đời, vua Nam Việt không lập thêm hậu, cũng không có thê thiếp nào khác và chỉ có hai người con là Nam Ly và Nam Từ.
Ngoại trừ có tước hiệu hoàng gia, gia đình này cũng hòa thuận như người bình thường, tuy chỉ ở bên nhau trong thời gian ngắn nhưng Mộc Trường An lại rất thích không khí nơi này.
Trong thâm tâm nàng cảm thấy như thể mình là người thân của họ từ khi sinh ra.
Nếu không phải vì Mộc Tĩnh, nàng sẽ không muốn rời khỏi đây.
Nam Nông dịu giọng nói: “Ít nhất phải ba đến năm tháng mới có thể chữa khỏi bệnh cho Sở hoàng, đến lúc đó bọn ta sẽ trở về.”
Nam Thành và Nam Ly càng cảm thấy khó chịu hơn khi nghe thấy con số này, thậm chí họ còn không thể tiếp tục ăn nữa.
Mộc Trường An cũng cảm thấy khó chịu, nàng ra sức làm nũng: “Phụ vương, ca ca…”
Cuối cùng, Nam Thành thở dài một hơi: “Nữ nhi lớn rồi không thể giữ được nữa, cứ đi đi! Chỉ cần nhớ rằng ở nhà còn có người cha già này, đừng bỏ đi luôn mà không trở về…”
Nam Ly với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cũng không kém cạnh: “Còn có ca ca nữa.”
Mộc Trường An ngơ ngác gật đầu.
Ngày hôm sau, tại dịch quán Nam Việt.
Chúc Cảnh Hoài nhìn văn thư trên bàn.
Đọc hồi lâu, hắn gấp văn thư trong tay lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Nam Từ, mười tám tuổi, tuổi thật đẹp!"
Im lặng hồi lâu, hắn lại cười khổ: “Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao.”
Họ trông rất giống nhau.
Sau buổi trưa, mật vệ truyền tin tức đến.
"Vương gia, Nam Việt vương họ đều đã đồng ý, yêu cầu của bọn họ đều được viết trong mật thư này."
Chúc Cảnh Hoài mở thư ra xem, lông mày thả lỏng có chút nhẹ nhõm.
"Ta hứa với họ và hỏi khi nào chúng ta có thể rời đi?"
Từ lâu đã nghe nói hoàng gia Nam Việt rất bí ẩn, tính cách phóng khoáng và tính tình hào sảng, đây chính là lý do Chúc Cảnh Hoài đến đây để tìm sự giúp đỡ.
Hóa ra mọi lời đồn thổi đều là sự thật.
Mật vệ trả lời: "Dược Thánh nói, chỉ cần ngài đồng ý, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Chúc Cảnh Hoài thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Vậy tối nay chuẩn bị sẵn sàng rời đi!"
Tình thế bên phía Hoàng đế Chúc Huyền rất cấp bách, phải chạy đua với thời gian.
Ngay khi Chúc Cảnh Hoài vừa nghĩ đến việc rời đi, khuôn mặt sáng như mặt trời trong bữa tiệc tối hôm đó lại hiện lên trong đầu hắn.
Chúc Cảnh Hoài ho mấy cái và lấy tay che miệng lại.
Buổi tối hôm đó, tại cổng thành Nam Việt.
Hai nhóm người hòa vào nhau.
Chúc Cảnh Hoài cưỡi ngựa tiến lên nói: "Thật xin lỗi, Dược Thánh tiền bối. Sáng mai đại quân sẽ xuất phát, mọi chuyện đã được sắp xếp cẩn thận, trên đường đi nếu có yêu cầu gì xin hãy nói cho ta biết."
Nam Nông xua tay: “Việc cứu người là quan trọng nhất.”
Chúc Cảnh Hoài đang định gật đầu, nhưng ánh mắt hắn lại dán chặt khi nhìn thấy những người xung quanh Nam Nông.
"Người này……"
Nam Nông nhìn thoáng qua Mộc Trường An đang ăn mặc như một công tử, gật đầu: "Vương gia, ngài không ngại nếu ta dẫn theo người nhà ra ngoài để học hỏi chứ?"
Trong lòng Chúc Cảnh Hoài khẽ động, mơ hồ trong lòng có thứ gì đó dâng trào, hắn dùng sức đè nén lại.
Hắn thản nhiên nói: “Không sao đâu!”
Mộc Trường An không nhìn hắn mà cứ vẫy tay về phía tháp.
Chúc Cảnh Hoài liếc mắt nhìn thì thấy đó là Nam Việt vương và thái tử!
Một chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng đều tan biến, tiểu công chúa này quả nhiên được sủng ái như lời đồn!
Vậy thì... cũng không thể nào là Mộc Trường An!
(Wattpad@SuongSuong1123)