Xoạch! Cánh cửa kéo sang một bên. Kiều Mẫn Nhi nhìn quanh phòng một lượt. Hội phó vẫn quanh quẩn bên hội trưởng như thường lệ, các thành viên khác tụm lại một chỗ nói chuyện rôm rả, hoàn toàn không giống đang bận bù đầu vì công việc. Một cảm giác bất an len lỏi, nhưng rất nhanh Kiều Mẫn Nhi đã trấn tĩnh, cất giọng nói trong trẻo:
- Chào mọi người, em quay lại rồi đây!
Lâm Mộc Sơn rời mắt khỏi tài liệu, cười thân thiện đáp lại:
- Ồ, em Kiều! Chào mừng em trở lại hội học sinh. Ai cũng nhớ em lắm đấy!
Mọi người đồng loạt chúc mừng, bấy giờ Kiều Mẫn Nhi mới cảm thấy an tâm hơn. Vương Thành Hân bá vai hội trưởng, hỏi han ân cần:
- Tay đã hồi phục chưa? Nếu xương hãy còn yếu thì cứ nghỉ ngơi thêm. Bọn anh đều lo cho sức khỏe của em!
Kiều Mẫn Nhi cười không nói gì, cô không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt thâm ý của hội phó liền nhanh chân về chỗ ngồi. Mọi người xúm tới hỏi thăm:
- Cậu sao rồi? Khỏe hẳn chưa? Lúc nghe tin cậu bị gãy tay, bọn tôi hết hồn luôn.
- Mình khỏe hẳn rồi! Cảm ơn cậu.
- Tôi còn tưởng thiếu một người thì công việc dồn lại nhiều lắm chứ, nào ngờ!... Vậy cũng tiện cho cậu dưỡng thương.
Câu nói lấp lửng của cậu nam sinh làm Kiều Mẫn Nhi thấp thỏm.
- Đúng! Đúng! - Nam sinh khác hớn hở kể ra, bày rõ niềm vui không giấu nổi lên mặt - Tối biết chuyện tôi hốt hoảng luôn, sáng đến đã nghe hội trưởng thông báo công việc tồn đọng nửa tháng đã được giải quyết xong hết rồi. Mấy người không biết hôm ấy tôi vui tới mức nào đâu!
Đầu ngón tay hơi run rẩy, nụ cười đã mất mấy phần tự nhiên, Kiều Mẫn Nhi làm vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, là ai vậy?
- Thư kí tạm thời đấy chứ ai! Nghe nói bạn học đó do đích thân giáo viên Hà lựa chọn. Cậu không biết đâu, khả năng làm việc áp lực cao của bạn ấy thần sầu lắm, hội phó bảo chỉ cần ba ngày thôi là bạn ấy xử lí gọn lẹ công việc nửa tháng. Từ đó tới nay cũng chưa khiến công việc tồn đọng bao giờ. Tôi là tôi ngưỡng mộ lắm, muốn làm quen mà gặng hỏi hội trưởng, hội phó mãi mà không ai chịu nói. Các anh bảo đó là bạn học nữ, không tiện tiết lộ thông tin cá nhân. Bằng không tôi đã đi xin chữ kí rồi!
- Thật thế á? - Kiều Mẫn Nhi cười gượng.
Có bạn nữ vào ngày Lục Hàn Anh nộp báo cáo cho giáo viên Hà tới sớm, đột nhiên hỏi:
- Cậu biết bạn thư kí ấy đúng không Mẫn Nhi? Tui thấy mấy tuần trước bạn ấy vào phòng y tế thăm cậu.
- Cái gì? Kiều Mẫn Nhi biết á? Sao không nói cho bọn tôi?
Mấy bạn học hỏi dồn làm Kiều Mẫn Nhi bối rối:
- Tôi cũng có muốn giấu mọi người đâu. Nhưng mà bạn ấy không muốn để lộ danh tính, mình phải tôn trọng quyết định của họ chứ!
- Nói cũng đúng! Thư kí tạm thời này quá bí ẩn, khiêu khích trí tò mò của tôi rồi đấy!
- Người ta tài giỏi như thế, giỏi hơn cả thư kí Kiều của chúng ta rồi kìa!
- Này! Cậu ta nói nhảm thôi, Mẫn Nhi đừng để ý.
Mấy câu nói đùa của bạn học vốn không có ác ý nhưng Kiều Mẫn Nhi nghe xong cười không nổi nữa. Cô chẳng muốn nghe thêm gì nữa, thế nhưng hết tin tức này đến tin tức kia đều liên quan đến thư kí tài giỏi trong miệng mọi người - Lục Hàn Anh.
- Biết gì không? Bạn học bí ẩn được cô Hà đề cử làm thư kí đó!
ĐÙNG! Kiều Mẫn Nhi lặng người, mím chặt môi kìm lại câu nói: "Không thể nào!" nghẹn ở cổ họng. Tin này chấn động cả đám. Có người không tin:
- Bà nghe ở đâu? Đã chứng thực chưa?
- Tôi nghe lén hội trưởng với hội phó nói chuyện, chắc không sai đâu.
- He he, là thật đấy! - Vương Du Hân bất ngờ lên tiếng.
Em trai hội phó đã khẳng định vậy thì tin tức phải đúng tới 80%. Cả bọn bu quanh cậu ta đòi cậu kể rõ hơn đi. Không còn ai để ý đến cô thư kí đang thất thần.
Cốp!
- Hội phó, đau em!
Vương Du Hân ôm đầu, xoa xoa chỗ bị anh trai dùng gáy sách gõ vào. Vương Thành Hân híp mắt cảnh cáo:
- Giỏi lắm! Dám nghe lén anh với hội trưởng nói chuyện, lại còn tụ tập ở đây buôn chuyện. Mấy đứa rảnh rỗi lắm nhỉ, chê kế hoạch tuần sau ít quá hay sao mà còn lơ là, bỏ bê công việc? Hay để anh bảo hội trưởng thêm việc cho mấy đứa?
- Ấy ấy, hội phó đừng làm vậy mà! Bây giờ không còn bạn thư kí gánh team, anh làm vậy thực ác quá!
Nam sinh vừa nói xong ai nấy đều đồng tình. Cậu ta liền trở thành nạn nhân thứ hai bị gõ sách vào đầu.
- Lười biếng! - Vương Thành Hân nghiêm khắc - Đàn ông con trai đi dựa dẫm vào người khác không thấy mất mặt? Còn giữ suy nghĩ đó anh mày cho cả bọn làm lao động vệ sinh tình nguyện.
- Hội phó khó tính! - Cả đám thì thầm với nhau.
Bước tới bên Kiều Mẫn Nhi, hội phó nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Lần sau nhớ phải cẩn thận hơn nhé!
Kiều Mẫn Nhi giật mình chột dạ, làm vẻ không hiểu:
- Vâng?
- Chuyện thời hạn ấy. Em biết mà, hoàn thành dung lượng công việc nửa tháng trong ba ngày không phải ai cũng làm được đâu. Sự bất cẩn của em làm khó Hàn Anh đấy. Cố lên nhé!
Vương Thành Hân vỗ vai đối phương rồi rời đi. Mẫn Nhi thấy miệng lưỡi khô khốc, không thể trả lời. Đằng xa, Lâm Mộc Sơn vẫn luôn để ý chuyện bên này, không khỏi thở dài. Chẳng thể phủ nhận, trong lòng Kiều Nhi hiện rất loạn, tâm không an: "Lộ rồi! Hội phó biết rồi! Hẳn là hội trưởng đã biết!... Lục. Hàn. Anh!" Cô lặp lại ba tiếng này trong đầu, cố hết sức vực dậy tinh thần mở máy tính ra. Dù biết trước nhưng khi nhìn thấy các chỉ tiêu thống kê đã hoàn thành, cô vẫn kinh hoàng, lo lắng không thôi.
Lục Hàn Anh nhờ Ngôn Tử Minh giảng bài, đến quá nửa bài học thì nhìn thấy Lý Chương quay về chỗ ngồi, vẻ mặt còn rất đắc chí. Cậu ta liếc mắt với Ngôn Tử Minh, Tử Minh liền khẽ nhíu mày. Hàn Anh chẳng hiểu gì chỉ có thể cảm thán: "Đúng là anh em tốt! Giao lưu ánh mắt cũng có thể hiểu ý đối phương." Cô hỏi:
- Không phải cậu vừa đi làm chuyện mờ ám đấy chứ?
- Trực giác không tồi! - Ngôn Tử Minh thuận miệng khen một câu.
Lý Chương ghé sát Lục Hàn Anh, hiếm khi không tính toán muốn đấu khẩu với cô. Nụ cười càng đắc ý, cậu nâng giọng:
- Liên quan gì tới cậu!
Lục Hàn Anh nâng mày, đang định nói gì đó nhưng giây tiếp theo đã bị Tử Minh kéo sang. Cậu hướng tầm mắt cô vào trang vở, bảo:
- Kệ cậu ta. Tập trung nghe giảng.
- Ồ! Cậu nói tiếp đi.
~*~*~*~