Hắn chậm rãi đi đến gần anh, phòng bệnh quá mức yên tĩnh, tiếng giày da đạp lên sàn nhà phát ra tiếng vang rất rõ.
Lục Tảo Thu không có phản ứng gì cả, tái nhợt mà yên tĩnh nằm trên giường bệnh tựa như một bức tượng người tuyết được khắc bằng rìu trên đồng tuyết mênh mang.
Chung Quan Bạch đứng bên cạnh giường nhìn Lục Tảo Thu một lúc lâu, sau đó mới cẩn thận vươn một ngón tay ra nhẹ nhàng chạm lên lông mi anh, sau đó áp mặt mình đến gần mặt anh một khoảng không đến hai centimet.
Lục Tảo Thu mở mắt ra, lông mi quét nhẹ lên gọng mắt kính của Chung Quan Bạch.
Hai người nhìn nhau một hồi, tự nhiên có chút ngượng ngùng.
Hắn bị cận thị nặng, bây giờ ngày đêm chăm sóc Lục Tảo Thu, thời gian phải dùng mắt nhiều hơn trước, đeo kính áp tròng không chịu nổi, chỉ có thể mang kính cận.
Chung Quan Bạch rất ít khi đeo mắt kính vì ngại mình không đủ đẹp trai. Mà theo cách nói của Đường Tiểu Ly, mấy đứa mang mắt kính đều là hội con nhà lành, bọn họ vốn không phải người đàng hoàng đứng đắn, đeo vào vẫn chỉ là phường mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại mà thôi.
Chung Quan Bạch cầm sổ ký họa lên viết: "Master Lục, có phải em hết đẹp trai rồi không?"
Lời này phần lớn là nói để làm nũng chờ người ta phản bác, Lục Tảo Thu gỡ mắt kính của Chung Quan Bạch xuống, nhìn đôi mắt đang kèm nhèm của hắn, lại đeo kính lên lại.
Chung Quan Bạch chớp chớp mắt.
"Mang vào đi." Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch cực kỳ chờ mong viết: "Vẫn đẹp trai đúng không?"
Lục Tảo Thu nhìn Chung Quan Bạch nửa ngày mới nói: "Như vậy người đến tìm tôi so tài thi kéo đàn chắc sẽ ít hơn một chút."
Kỳ thật Lục Tảo Thu chưa bao giờ đánh giá dung mạo người khác, dù là khen hay chê. Chung Quan Bạch nghe qua ban đầu còn thấy lạ, qua hai giây mới phản ứng được anh đang có ý gì. Hắn giống như một thanh niên đẹp trai đặc biệt chăm chút nhan sắc đến tuổi trung niên không cẩn thận mập ra, còn bị bà xã xinh đẹp nhà mình ghét bỏ, hậm hực vẽ lên sổ ký họa một Chung Quan Bạch chibi mang mắt kính xấu hổ khóc huhu, còn viết: "Thật sự không đẹp à?"
"Nói thế mà em cũng tin?" Lục Tảo Thu bật cười, nhưng khi ánh mắt rơi xuống hộp đàn violin hắn mang tới, ý cười nhạt đi một ít, "Bây giờ nếu có người muốn tới tìm tôi so tài, đại khái tôi không dám tiếp đâu, lỡ đàn không bằng người lại phải nhìn em đi theo người khác thì biết làm thế nào? Đưa đàn cho tôi."
Trong lòng Chung Quan Bạch tê tái, không kịp viết chữ đã vội mở hộp đàn ra trước.
Lục Tảo Thu nhận đàn violin, nghiêng đầu kẹp lấy, ngón tay trái di động trên dây đàn. Anh không cầm vĩ lên, chỉ có ngón tay biến hóa ra những động tác phức tạp, không phát ra bất kỳ âm thanh gì, tựa như một người đang diễn kịch câm.
Hình ảnh này mang đến một loại bi thương hoang đường, Chung Quan Bạch không dám nhìn quá kỹ.
Lục Tảo Thu nhắm mắt, chân mày nhíu lại, hàm dưới vẫn kẹp vào đàn, hai tay lại không cử động như đang suy nghĩ chuyện gì. Một lát sau, tay phải anh ấn ấn lên đốt thứ hai ngón út tay trái, khóe môi dần dần hiện ra một nụ cười, băng tuyết trong phòng bệnh nháy mắt tan chảy.
Chung Quan Bạch nhìn nụ cười kia, trong lòng cũng yên bình đi ít nhiều.
Lục Tảo Thu yêu cầu hộ lý mang đến một cuộn băng vải. Anh vẫn giữ tư thế kẹp đàn, cúi đầu, quấn băng vải lần lượt lên từng ngón tay.
Chung Quan Bạch đột nhiên hiểu được ý nghĩa của động tác này.
Lục Tảo Thu cũng đồng thời nhìn hắn, nhẹ giọng giải thích: "Làm lại từ đầu."
Một tuần sau, thương tích trên người Lục Tảo Thu đã không còn gì đáng ngại, có thể xuất viện, chỉ cần định kỳ đến bệnh viện điều trị oxy cao áp và đều đặn uống thuốc là được.
Trước khi Chung Quan Bạch đến bệnh viện đón Lục Tảo Thu về nhà thì ghé qua cửa hàng hoa một chuyến.
Elisa đang ngồi đọc sách trước cửa tiệm hoa, Chung Quan Bạch chào: "Buổi sáng tốt lành, thục nữ."
Elisa ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: "Quý ngài."
Chung Quan Bạch hỏi: "Hôm nay chỗ em có loại hoa lần trước đưa cho anh không?"
Elisa chui vào trong tiệm, giọng nói trong trẻo của nhóc con nhanh chóng từ bên trong truyền ra: "Có, hơn nữa chúng đã nở rộ hết rồi."
Chung Quan Bạch theo vào, trông thấy một mảng lớn hoa màu lam nhạt năm cánh.
Hắn mỉm cười: "Em nói không sai, chúng vô cùng kiên cường."
Vào lúc Chung Quan Bạch từ đằng xa nhìn thấy Lục Tảo Thu đi ra khỏi bệnh viện, thời gian giống như quay về sáu năm trước, cũng là băng vải trắng quấn quanh ngón tay, xách theo đàn violin như vậy. Bởi vì nóng lòng không chờ nổi, Lục Tảo Thu vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục kẻ sọc của bệnh viện.
Anh đi từng bước về phía trước, Chung Quan Bạch nhìn thấy anh giơ cây vĩ.
Tiếng đàn cất lên, truyền đến tai Chung Quan Bạch.
Đến khi anh đứng trước mặt Chung Quan Bạch, cây vĩ kéo ra một âm rung thật dài, hắn cảm giác toàn bộ phần da lộ ra ngoài không khí của mình đều phải nổi gai ốc lên.
"Tôi không chờ nổi." Lục Tảo Thu nhìn vào mắt Chung Quan Bạch, hỏi, "Em có nghe được không?"
Chung Quan Bạch nhìn bàn tay trái đang ấn dây đàn của Lục Tảo Thu, chậm chạp gật nhẹ đầu.
Nhưng tiếng đàn kia thật sự vô cùng kỳ quái, tựa như một ca sĩ có giọng hát trời cho lại cố tình hát lên những bài ca lạc điệu, mỗi một nốt nhạc phát ra đều đẹp đẽ, nhưng chuẩn âm của toàn bộ bản nhạc đều lệch tông.
Lục Tảo Thu cúi đầu nhìn vào tay trái của mình một lúc, "Tôi cũng nghe được rồi." Trên gương mặt anh lại lần nữa hiện ra nụ cười giống hệt ngày được sờ lên đàn violin, "Giống với ngày hôm đó, còn có tiếng dương cầm nữa."
Trong đáy mắt Chung Quan Bạch tràn đầy đau thương, sống mũi đột nhiên chua xót, căn bản không dám nhìn mặt Lục Tảo Thu, chỉ có thể dùng sức lực lớn nhất ôm anh.
"Em nghe được, chúng rất đẹp......" Hắn lặp lại những lời vô nghĩa bên tai Lục Tảo Thu.
Lục tảo Thu cảm giác có hơi thở phả bên tai mình, ngón tay cách lớp băng vải khẽ chạm lên môi Chung Quan Bạch: "Tôi không nghe thấy."
Chung Quan Bạch dùng di động chậm rãi đánh ra mấy chữ: "Rất đẹp, đây là tiếng đàn đẹp nhất em từng được nghe."
Lông mi Lục Tảo Thu giật giật, nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia: "Thật không?"
Chung Quan Bạch lại dùng sức ôm Lục Tảo Thu lần nữa, ở bên cổ anh không ngừng gật đầu.
Chờ Chung Quan Bạch buông tay ra, Lục Tảo Thu lại nâng cây vĩ lên lần nữa.
Một người đàn ông mặc trang phục bệnh nhân đứng trước cửa bệnh viện, nhắm mắt đàn đi đàn lại một bản nhạc mà không ai nghe hiểu, ánh mặt trời chiếu lên bộ quần áo đến chói mắt, gió thổi tung vạt áo và mái tóc vẫn chưa kịp cắt gọn.
Một vị hộ lý bước nhanh ra như muốn cảnh cáo người đang làm ồn bên ngoài.
Chung Quan Bạch dùng ánh mắt thỉnh cầu nhìn hộ lý, không ngừng lắc đầu.
"Tôi sẽ lập tức dẫn anh ấy đi ngay, xin để anh ấy đàn thêm một lát, chỉ một lát thôi, được không?"
Hộ lý dừng chân lại, ánh mắt dần biến thành đồng cảm. "Thật ra......" Cô ta vốn muốn nói thật ra bệnh nhân có vấn đề về tinh thần không nên cứ xuất viện như vậy, nhưng cô nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, nhìn những ngón tay không ngừng chuyển động và cây vĩ, đột nhiên có cảm giác mình không nên nói như vậy. Có lẽ trên đời không ai hiểu được người điên, thiên tài cũng thế, những âm thanh cổ quái kỳ dị đó cứ vô cớ đánh vào lồng ngực cô, khiến nội tạng có cảm giác nhói đau, "Có lẽ tôi không thể hiểu được vẻ đẹp này, nhưng mà...... nó đích xác là một loại đẹp đẽ."
Thời gian của bọn họ hoàn toàn chậm lại, thật giống như bắt đầu một kỳ nghỉ không có thời hạn. Chung Quan Bạch đã rời khỏi showbiz từ trước, không cần phải đi xã giao hay thu tiết mục, Lục Tảo Thu không cần vội vàng đến trường, đi lưu diễn, bôn ba khắp nơi.
Buổi sáng sau ngày Lục Tảo Thu xuất viện, Chung Quan Bạch bị một tiếng đồ vật rơi cực lớn làm cho bừng tỉnh. Hắn quay đầu, tầm mắt không kịp định hình đã có thể đoán ra Lục Tảo Thu không nằm bên cạnh. Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc một bước, hắn chỉ kịp chộp mắt kính trên đầu giường liền chạy ra ngoài.
Trong phòng đàn, giá đặt nhạc phổ ngã xuống đất, nhạc phổ rơi tung tóe khắp nơi.
Lục Tảo Thu cúi đầu đưa lưng về phía hắn.
Tuy biết mình không thể quấy rầy đến người ta, nhưng Chung Quan Bạch vẫn vô thức thả nhẹ bước chân, chậm rãi đến gần. Hắn nhìn thấy tay trái Lục Tảo Thu nắm cần đàn, tay phải do dự đặt bên trục đàn, thậm chí không dám vặn. Loại cảm giác không tự tin này tựa như một người bình thường đột nhiên nhận ra đôi tay mình biến thành dạng kết cấu bản thân không sử dụng được.
Bốn sợi dây đàn hoàn toàn chùng xuống, là trạng thái không thể kéo đàn.
Đột nhiên Chung Quan Bạch hiểu ra vì sao tiếng đàn của Lục Tảo Thu có vấn đề, lực khống chế của anh đối với đàn violin cũng quen thuộc như đối với chính thân thể mình, cho dù không nghe được, ngón tay cũng sẽ không thể đặt sai vị trí.
Nhưng Lục Tảo Thu không có cách nào lên dây đàn được nữa.
Sau mỗi lần luyện đàn xong người ta đều phải vặn lỏng dây đàn, đến lần đàn tiếp theo sẽ lên dây lại một lần nữa. Chung Quan Bạch không biết ngày hôm qua xuất viện Lục Tảo Thu lên dây như thế nào, cũng không biết vì sao bây giờ anh đột nhiên nhận ra vấn đề chuẩn âm.
Hắn đi đến bên Lục Tảo Thu, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn thật lâu.
Trong ánh mắt hoàn toàn là không tin tưởng, còn có một nỗi thất vọng rất lớn.
Ánh mắt thất vọng này suýt nữa đã đánh gục Chung Quan Bạch.
"Đi ra ngoài." Anh nói.
Chung Quan Bạch lắc đầu.
Lục Tảo Thu không lặp lại lần thứ hai, anh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, cầm đàn violin rời khỏi phòng đàn.
Chung Quan Bạch đuổi theo, lại bị khóa ngoài một căn phòng trống khác, gõ cửa cũng vô dụng, bây giờ chỉ có mình hắn nghe thấy. Đây là nhà Lục Tảo Thu thuê, hắn thậm chí không tìm thấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng không phát ra bất kỳ động tĩnh nào, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Chung Quan Bạch càng lúc càng hoảng hốt, từng suy đoán đáng sợ lần lượt xẹt qua đầu. Căn phòng trống này nằm ở lầu hai, cửa sổ hướng ra sân vườn nhà, Chung Quan Bạch bèn xông ra ngoài đi sang nhà hàng xóm mượn thang.
Ông lão có làn da bị phơi nắng đỏ ửng vác một cái thang kim loại ra từ trong kho chứa đồ, cười nói: "Tôi hay dùng thứ này để sơn tường."
Chung Quan Bạch gật đầu, nhận thang chuẩn bị rời đi.
Ông lão đứng phía sau hắn nói với theo: "Này, bạn cùng nhà của cậu nhìn qua không ổn lắm đâu."
Chung Quan Bạch vội vã vác thang, thuận miệng đáp: "Đúng thế ạ."
Ông già lại nói: "Sáng nay tôi nhìn thấy cậu ấy đứng trong sân kéo đàn violin, nhưng âm thanh rất kỳ cục. Tôi hỏi cậu ta: 'đàn của cậu bị hỏng rồi à? '"
"Cái gì?" Chung Quan Bạch dừng chân quay đầu lại, đôi mắt trừng lớn dọa ông lão giật mình.
"Cậu ấy cầm giấy bút mời tôi tôi viết ra, tôi mới biết là cậu ấy nghe không được, cho nên tôi viết: 'không biết cậu đã biết chưa, đàn của cậu hỏng rồi'" Ông lão nói, "Cậu ta cau mày lại, nhìn chằm chằm vào cây đàn, tôi cảm thấy mình hơi thất lễ, dù sao cậu ta cũng không nghe thấy, cho nên tôi lại viết: 'có lẽ là do bản nhạc cậu đàn quá đặc biệt.' Nhưng lúc cậu ta nói tên bản nhạc thì tôi lại biết, tôi nghe qua rồi, đó là bài《 Ánh trăng 》(Clair de Lune) phiên bản violin của Debussy, sao tôi lại không biết bài đó được chứ? Debussy là người Pháp kia mà."