• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Nửa đêm dụ tình! (1)

Cô bỗng nhiên trợn to hai mắt, những hình ảnh đêm qua như một bộ phim quay chậm lướt qua đầu cô.

Cô vừa khóc vừa mắng, vừa chỉ trích Du Thần Ích, cuối cùng, sau khi mắng đã lại còn ngủ thiếp đi trong ngực hắn.

Điều đó cũng không đủ để cô cảm thấy ngạc nhiên, khiến cô cảm thấy kỳ quái là Du Thần Ích, vì cô khóc, cô náo, mà cái gì cũng không nói, cũng không bỏ cô lại, vẫn lẳng lặng bồi bên cạnh cô, cho đến cuối cùng còn ôm cô về nhà.

Nhớ tới tình cảnh mỗi lần cô cùng Du Thần Ích gặp mặt, trong lòng cô không khỏi hoài nghi, ngày đó không phải mặt trời mọc từ huớng tây chứ.

Sau khi rửa mặt, ăn mặc xong, cô đi xuống lầu dưới, thấy Du Thần Ích cũng ở đây, cô khẽ ngẩn người.

“Hừ!”. Lạc Tinh vừa thấy cô, đã lộ ra khuôn mặt khinh bỉ, sau đó dùng lực đảo thức ăn, làm như cô có thù oán gì đó với đồ ăn vậy. Đặc biệt khi thấy Du Thần Ích cũng nhìn về phía Văn Hinh thì oán hận trên mặt lại càng rõ ràng.

Dường như, tất cả mọi người trong Du gia đều biết Lạc Tinh thích Du Thần Ích, vẫn muốn gả làm vợ hắn, chỉ là Du Thần Ích đã sớm có người yêu, vẫn luôn coi cô là em gái mà thôi.

Kể từ ba năm trước, sau khi xảy ra sự kiện kia, cô liền cho rằng cơ hội của cô đã tới, nhưng không ngờ, bây giờ lại chạy ra một Văn Hinh.

“Tới ăn điểm tâm đi”. Diêu Phương kêu Văn Hinh ăn điểm tâm, dùng ánh mắt ý bảo cô ngồi bên cạnh Du Thần Ích, nhưng gương mặt đó vẫn lạnh như băng, một chút ấm áp cũng không có.

Văn Hinh nhìn Diêu Phương một cái, sau đó trở về ngồi vào chỗ trống bên cạnh Du Thần Ích, đối diện với cô, lại là Lạc Tinh, vừa giương mắt lên, đã thấy Lạc Tinh dùng một ánh mắt oán hận nhìn cô chằm chằm.

Cho tới nay, cô vẫn không hiểu tại sao Lạc Tinh lại có địch ý với mình, cho đến hai ngày nay, cô mới đột nhiên ngộ ra một chút.

Tại sao Lạc Tinh luôn nhìn cô không vừa mắt, vì cái gì phải chê cười cô, vì cái gì phải dùng ánh mắt vừa tức vừa oán hận nhìn cô, thì ra tất cả đều do tình yêu gây họa.

Lạc Tinh yêu Du Thần Ích!

Nhưng cô cùng Du Thần Ích là anh em họ, trừ tình thân tại sao còn có thể có tình cảm!

Về điểm này, Văn Hinh rút ra kết luận, tình yêu không liên quan tới giới tính, số tuổi, chiều cao, cự ly, tới chính là tới, trốn cũng trốn không được.

Cô đoán, Lạc Tinh yêu anh họ của mình, trong lòng nhất định cũng vô cùng thống khổ, yêu một người không nên yêu, lại trốn không được.

Vì vậy, cô khẽ mỉm cười với Lạc Tinh, Lạc Tinh liền biến sắc, bởi vì từ nụ cười của cô, cô thấy rõ sự đồng tình, điều này làm cô rất tức giận.

Cô ta thương hại mình sao?

Đúng là chuyện cười, cô làm gì cần cô ta phải đồng tình, đồng tình mình, không bằng thương hại chính bản thân cô ta đi.

Nghĩ đến đó, cô đặt mạnh chiếc đũa lên bàn, đứng lên, “Con ăn no rồi!”. Nói xong, không đợi người khác mở miệng, đẩy cái ghế ra liền đi ra cửa.

Giương mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, Văn Hinh không khỏi nhẹ nhàng phì cười, vừa quay đầu, bất ngờ đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, lúc này, cặp mắt kia như một hồ sâu không thấy đáy, lập tức hút cô vào.

Cô, lập tức ngây ngẩn cả người, thẳng tắp nhìn cặp mắt lạnh lùng rồi lại mang theo một chút hài hước kia, tim đột nhiên nhảy lỡ một nhịp.

Sau đó, cô đột nhiên nhớ lại đêm qua cô khóc trong lòng hắn, trên mặt bỗng dưng đỏ lên, sau đó, nhanh chóng quay đầu, tim nhảy thình thịch.

Thật là mắc cỡ!

=======

Chương 20: Nửa đêm dụ tình! (2)

Thấy cô đột nhiên có dáng vẻ xấu hổ, đầu tiên, Du Thần Ích ngẩn ra, nhưng sau đó, khóe miệng khẽ nở nụ cười yếu ớt.

Những biến hóa nhỏ nhặt đó không thoát khỏi ánh mắt của Diêu Phương, bà run sợ, đầu tiên nhìn Văn Hinh một chút, rồi sau đó lại nhìn Du Thần Ích một chút, cuối cùng thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt bí ẩn.

Xem ra, không lâu nữa, nguyện vọng của bà sẽ được thực hiện!

Ăn sáng xong, Du Thần Ích theo thường lệ đến công ty, sau đó Diêu Phương cùng Lạc Tinh cũng ra ngoài mua đồ, chỉ có Văn Hinh không có việc gì ngồi trên sô pha trong phòng khách, bắt đầu suy nghĩ xem kế tiếp nên làm như thế nào.

Trải qua sự kiện tối qua, cô tuyệt không đến “Tầm hoan tác nhạc” nữa, hơn nữa, cô cũng biết, dù cô hiểu được nên làm thế nào khiến đàn ông vui vẻ, nắm giữ kỹ xảo trêu đùa, Du Thần Ích cũng sẽ không theo cô lên giường .

Cái gì mà thích phụ nữ đầy đặn, cái gì mà thích phụ nữ có kỹ xảo, tất cả đều là cái cớ để hắn hất cô ra, vì không muốn lên giường cùng cô, không muốn cho cô có đứa bé của hắn.

Nhưng Văn Hinh là ai, chỉ cần cô kiên trì, trên cõi đời này không có gì có thể làm cô buông tha.

Hiện tại, cô phải nghĩ biện pháp mới được!

Buổi trưa Diêu Phương cùng Lạc Tinh vẫn chưa về, sau khi ăn cơm xong cô cũng cảm thấy nhàm chán, vì vậy, quyết định ra ngoài đi dạo.

Trên đường người đến người đi, cảnh tượng ồn ào, dường như chỉ có cô là không có việc gì.

Cô đi bâng quơ, đi ngang qua một tiệm thuốc thì đột nhiên bị tấm bảng quảng cáo trên cửa sổ tiệm thuốc hấp dẫn ánh mắt.

Sau khi cô nhìn tấm quảng cáo, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười xấu xa, sau đó đi thẳng vào, một lát sau, mang sắc mặt vui mừng đi ra, bỏ rơi ánh mắt khác thường của nhân viên làm việc trong tiệm thuốc.

Còn trẻ như vậy, thật là đáng thương!

Buổi tối, khi Du Thần Ích về đến nhà, thấy Văn Hinh bưng cái chén không từ trên lầu đi xuống, nhìn bộ dáng hình như là xuống rót nước. Nhìn thấy hắn, khuôn mặt buồn ngủ của Văn Hinh lập tức nở nụ cười sáng lạn, “Anh đã về rồi!”

Chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, cũng làm cô phải diễn tập vài lần, giống như một người vợ chờ chồng về nhà, cuối cùng đã đợi thấy chồng trở lại mà lộ ra nụ cười vui vẻ, điều này làm cho Du Thần Ích mới vào cửa liền ngẩn ra.

Hắn nhìn Văn Hinh, chỉ thấy cô mặc một bộ đồ ngủ bằng ren màu đen thật mỏng, mơ hồ lộ ra áo lót màu trắng bên trong, còn có tư thế dụ tình, khiến ánh mắt hắn bỗng chốc trầm xuống, sau một khắc, một tia tức giận nổi lên khuôn mặt hắn.

Người phụ nữ này làm gì vậy, cố ý quyến rũ hắn sao?

Thấy vẻ mặt đột nhiên âm trầm của hắn, Văn Hinh lại âm thầm nở nụ cười, cô chậm rãi xuống lầu, giơ cái chén không về phía hắn nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ xuống rót ly nước, không cố ý quyến rũ anh”

Quả nhiên, Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lại trầm thêm vài phần, hắn lập tức đi tới trước mặt Văn Hinh, bắt được tay cô, thẹn quá thành giận nói:

“Tốt nhất cô từ bỏ ý định đi, còn nữa, nếu như cô muốn sớm lấy được năm trăm vạn, tôi khuyên cô không cần lãng phí thời gian trên người tôi. Với vẻ thùy mị của cô, tôi nghĩ, sẽ có rất nhiều đàn ông nguyện ý giúp cô, hay là, cô có thể đến “tầm hoan tác nhạc” mà tìm, nói không chừng, lại có thể tìm được một kim chủ sẵn tiền lại để ý cô cho cô năm trăm vạn, khỏi phải ở chỗ này, vừa lãng phí thời gian lại lãng phí tình cảm của chính mình, không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK