Đêm qua bận rộn như vậy, kết quả là sáng sớm gương mặt ai nấy cũng đều phờ phạc, Thích Dao đã sớm vượt nóc băng tường trở lại giám sát Thúy Vi lâu, mời đến vài vị đại sư cùng các cô nương kia. Bàng Lạc Tuyết mamg theo vẻ mặt mệt mỏi đi thỉnh an Dương thị, nhân l.q.d tiện trong lòng nghĩ nghĩ xem có thể giở trò làm nũng để trốn vài ngày đi thỉnh an hay không. Cứ như vậy mà mang tâm tư đó đến Cẩm Tú các. Dương thị đã rửa mặt chải đầu hoàn tất xong chờ Bàng Lạc Tuyết cùng dùng bữa, gần đây lão phu nhân muốn thanh tịnh niệm kinh, nên miễn cho mọi người không cần thỉnh an trong một tháng, cũng tự do được một chút.
“Tuyết nhi thỉnh an với mẫu thân.” Bàng Lạc Tuyết cung kính hành lễ xong liền hướng đến trên giường trèo lên ngồi bên cạnh Dương thị.
Dương thị thấy nàng vẻ mặt mệt mỏi lập tức đau lòng: “Ngủ không được ngon giấc hay sao mà sắc mặt lại tệ như thế này.”
Bàng Lạc Tuyết phủ nhận phất phất tay nói: “Gần đây đọc sách nhiều, nên ngủ hơi trễ, mẫu thân không cần lo lắng, Tuyết nhi sẽ đúng hạn đến thỉnh an. Chỉ là khi thức dậy khó tránh khỏi mệt mỏi một chút.” Nói rồi ủy ủy khuất khuất đan ngón tay vào nhau.
Dương thị làm bộ lườm nàng một cái: “Tiểu nha đầu này, chính là một thân lười biếng, không muốn đến thỉnh an, lại còn mượn cớ như vậy, nghĩ mẫu thân không biết chuyện con tham ngủ sao, l.q.d gần đây tổ mẫu con muốn thanh tịnh niệm kinh, những ngày này con cũng nên thả lỏng một chút. Không cần ngày nào cũng tới đây, hôm nay mẫu thân sẽ thưởng cho con mấy món đồ mới.”
Bàng Lạc Tuyết tinh thần lập tức tỉnh táo, hiếu kỳ nói: “Vậy mẫu thân phải nhanh một chút, Tuyết nhi thật mong đợi nha.”
Dương thị cười cười gọi quản gia vào, chỉ thấy trên tay quản gia nâng lên một hộp son, một bình dầu bôi tóc, còn có vài đồ vật gì đó, hứng thú trong lòng liền giảm xuống mấy phần. Dương thị thấy nàng như vậy cũng không giận, bảo quản gia mang tới trước mặt nàng, nàng cũng không dám làm phật ý mẫu thân, cầm lên một hộp son nhìn qua một chút, vừa mở ra, bên trong liền toát ra luồng mùi hương mẫu l.q.d đơn mạnh mẽ, làm cho tinh thần người ta thật thoải mái, nỗi mất hứng liền bốc hơi, son đỏ rực so với bình thường càng thêm sinh động, nàng dùng tay nhẹ nhàn quyệt một đường, màu sắc vừa vặn, một sắc hồng thực tự nhiên, lòng nàng động mấy cái, thứ tốt thế này mà dùng lên người các cô nương ở Thúy Vi lâu của nàng thì sẽ như dệt hoa trên gấm. Mẫu thân nhìn nàng thích thú, lại mở ra bình dầu bôi tóc kia, giống như được làm từ dầu vừng nhưng lại không có cảm giác chứa nhiều dầu, giống như là giọt nước trong suốt.
“Quả thực là đồ tốt, không biết từ đâu mẫu thân có được.” Nàng thăm dò nói.
Mẫu thân nhìn quản gia liếc mắt một cái, quản gia ngầm hiểu: “Bẩm tiểu thư, son này được lấy ra là từ trên trăm cân cánh hoa mẫu đơn đang nở rộ mà chế thành, thêm vào chút hương mật, lại lấy nước sông thiên nhiên làm phụ liệu điều chế, cho nên mùi đặc biệt dễ chịu, mà lại hồng tự nhiên. Còn bình dầu này là dùng cánh hoa mẫu l.q.d đơn cùng dầu vừng vừa tới ngày thu hoạch, bỏ thêm chút thảo dược, có tác dụng không gây dính, phấn thì lại là dùng nhị hoa súng nước, hiện tại hoa súng nước đang nở rất đẹp, tiểu thư sử dụng sẽ vô cùng tốt, huống hồ phu nhân đã mua toàn bộ vườn mẫu đơn, để chuyên làm son cho tiểu thư.”
Trong lòng nàng cảm động vì sự quan tâm chăm sóc của Dương thị, đúng là gia chủ thật có tiền, tùy tiện liền có thể mua vườn mẫu đơn kia mà không hề gì, nàng mua Thúy Vi lâu cộng thêm nhiều vải vóc như vậy, bây giờ không còn lại bao nhiêu lượng bạc, mẫu thân mua vườn hoa kia, mà mẫu thân lại mua vì nàng, mẫu thân thân yêu, người thực sự là quá vĩ đại, thế nữ nhi liền không khách khí. trong lòng Bàng Lạc Tuyết phúc hắc suy nghĩ. Thế là hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy lễ vật, lại bảo quản gia chờ mình trong viện. Dương thị thưởng không ít lễ vật cho Bàng Lạc Tuyết, quan trọng nhất là tiền tiêu hằng tháng lại tăng gấp đôi. Bàng Lạc Tuyết hạnh phúc trong lòng.
Trở lại Lạc Tuyết các, liền hỏi quản gia: “Cánh hoa trong vườn mẫu đơn số lượng lớn như vậy, chỉ lấy ra có mấy trăm cân cánh hoa làm cho ta, số dư còn lại ở đâu?”
“Còn lại đều ném đi đi rồi ạ.” Quản gia cung kính nói.
Nàng mắng thầm trong lòng một tiếng, đúng là bọn người kia không kiếm tiền nên không biết tiền quan trọng, lãng phí như vậy, hiện tại tiểu thư ta thế nhưng cần nhất chính là tiền, thế là nói với quản gia:
“Từ trước đến nay mẫu thân luôn tiết kiệm, số cánh hoa còn lại lấy ra làm thành son màu sắc khác nhau, hoa mẫu đơn buổi sáng làm thành phấn cũng tốt, mẫu đơn nở rộ, liền cho bọn họ đem đến đây, bản tiểu thư có chỗ cần dùng, mẫu thân đã đáp ứng cho ta vườn hoa này, sau này vườn hoa này ta sẽ để Liên Diệp xử lý, ngươi cũng không cần bẩm báo lại với mẫu thân ta, hiện tại bảo bọn họ làm son cùng phấn đi.”
“Vâng, tiểu thư.” Quản gia cung kính cáo lui.
Hiện tại son phấn muốn nổi bật, thì nàng phải nhờ vườn hoa mẫu đơn này rồi, suy nghĩ tính toán xong, thế là đến thêu lâu, thợ thêu đem kiểu dáng thêu ánh trăng sa cho nàng xem, một bộ tinh xảo, nụ hoa uyển chuyển, tay áo mềm mại, thắt lưng làm từ tơ tầm, từ phần eo dần đi xuống hoa hải đường kết thành một dãy, tầng lớp nổi bật, thiết kế thắt lưng bắt mắt. Nàng lệnh cho thợ thêu sửa lại độ rộng của tay áo một chút, Thích Dao tập võ từ nhỏ, e là cổ tay áo rộng quá mức, hoạt động sẽ không tiện, lại sai người thêu nhị hoa năm màu nổi bật lên váy, màu sắc bộ y phục mà Thích Dao ưa chuộn là màu tối, nên cho người dùng sợi tơ cùng màu thêu ẩn, trên đai lưng đính trân châu, hoa sen trên ngực đổi thành hoa súng trong hồ nước trước cửa Thích phủ, chắc hẳn sẽ hợp ý của Thích Dao. Sau khi thay đổi xong nàng gật đầu nhìn nhìn rất là hài lòng, lệnh cho mọi người ngày đêm đẩy nhanh tốc độ thêu váy. Lại đưa cho bọn họ mấy bức vẽ hình ảnh đa dạng, chờ buổi tối Thích Dao đến cùng nàng nghiên cứu kỹ.
Vừa mới phân phó Liên Diệp phụ trách công việc quản lý vườn mẫu đơn, lại sai nàng hôm nay mời thợ thủ công đến nhanh chóng làm son phấn. Liên Diệp không dám chậm trễ, vội vã đi ngay. Liên Ngẫu không có việc gì làm, liền tự mình chạy đến thêu lâu giám sát những thợ thêu, nha đầu này cũng thật hoạt bát. Phân phó Liên Ngẫu chuẩn bị trăm loại vải, giám sát toàn bộ trong thêu lâu, vừa đến tối, Thích Dao mang các cô nương đến. Vũ y cũng sắp bắt đầu thêu.
Nàng đang tự mình chọn những kiểu đang lưu hành, lúc này Liên Ngẫu dẫn mấy vị thợ thêu khăn tay đến, kiểu đáng mỗi người mỗi vẻ, trong mấy hoa văn đó công phu thêu thực tinh mỹ (tinh xảo + hoàn mỹ ), nàng gọi Liên Ngẫu lưu lại tên của các nàng, phân phó người thưởng trước cho các nàng. Đem khăn thêu giữ lại, sai Liên Ngẫu đi thúc giục các thợ thêu khăn trong phủ, Liên Ngẫu vội vàng chạy đi.
May mà nàng cho Bàng Lạc Vũ uống thuốc thổ huyết, nếu không lúc này nàng thế nào cũng đau cái đầu. Bận rộn đến trưa, đến khi Thích Dao tiến vào từ cửa sau, nàng mới để mấy bức tranh thêu kia qua một bên.
Thích Dao báo cho Bàng Lạc Tuyết biết, bảng hiệu Thúy Vi lâu đã làm xong, là nàng nhờ bạn tốt của phụ thân lúc còn sống tự tay viết, lại sửa sang trang hoàng lại một phen, buổi chiều cùng nàng đến xem một chút, nghe vậy nàng cũng đồng ý, sau đó cho người làm bày cơm. Trước khi ăn cơm còn sai người đến vườn mẫu đơn thông báo cho Liên Diệp biết, qua mấy ngày nữa chuẩn bị thu hoạch cánh hoa cho tốt, cần phải bảo đảm chất lượng của Thúy Vi lâu là độc nhất vô nhị, lại cùng Thích Dao chọn vài trăm cái khăn lụa, chuẩn bị mang đến cho bọn tỷ muội kia. Như vậy mới an tâm ăn cơm, chờ đi Thúy Vi lâu.
Chương 20: Quân cờ
Ăn bữa trưa xong, Bàng Lạc Tuyết mang khăn che mặt lên, cùng với Thích Dao ra ngoài từ cửa sau, ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu. Ánh nắng giữa trưa thật là ấm áp, làm toàn thân l.q.d trở nên lười biếng. Thời gian khoảng một nén hương, người đánh xe dừng xe ngựa phía sau Thúy Vi lâu, Thích Dao đỡ nàng xuống xe ngựa, vừa vào cửa liền nghe được tiếng sáo trúc loáng thoáng truyền đến từ bên trong.
“Bọn nha đầu này xem ra cũng thật chăm chỉ, trưa thế này cũng không nghỉ ngơi một chút.” Nàng cảm khái nói.
“Ma ma cũng nói vậy, từ khi muội mua cái lâu này, các nàng ấy cũng trở nên có sức sống.” Thích Dao trả lời nàng.
Nàng lắc đầu cười: “Đều do tỷ tỷ phụ trách tốt thôi.”
Thích Dao cũng không phủ nhận, dìu nàng đi vào.
Tuy xuất thân của Thích Dao là đại gia tiểu thư, nhưng quả thực tính tình ngay thẳng, chút chút dối trá làm ra vẻ cũng không có. Làm cho người khác cảm thấy thật gần gũi.
Đi vào nhìn thấy thực sự náo nhiệt, mọi người học hát, đánh đàn rất sôi nổi, thấy nàng cùng với Thích Dao tiến vào liền nhanh chóng đứng dậy hành lễ: “Bái kiến lâu chủ, bái kiến tiểu thư.”
Nàng nháy mắt ra hiệu với Thích Dao: “Ai nha, vừa mới giao mọi người cho tỷ hai ngày, cả bọn tỷ muội liền đem tỷ đặt ở đầu quả tim, hiện tại muội bị xếp hạng sau tỷ rồi.” Nói xong vẻ mặt than thở, bộ dạng trong lòng xót xa.
Thích Dao có chút bất đắc dĩ, đành phải kéo nàng đi vào. Để nàng xem phòng khách đã trang hoàng có hài lòng chưa. Nàng ngẩng đầu nhìn ngắm khắp nơi, thấy tất cả đồ vật lúc trước đều được thay đổi hết, khiếu thẩm mỹ của Thích Dao thật độc đáo, trang hoàng đơn giản nhưng không thiếu phần sang trọng, trên tường treo mấy bức họa thư nổi tiếng, trên vách tường là bức tranh miêu tả mỹ nữ quyến rũ xinh đẹp tinh tế, đang múa nhẹ nhàng. Màn sa chung quanh vũ đài đều là l.q.d màu trắng, thêu lên những thơ từ ca phú, mang một phong cách riêng, nàng hài lòng gật gật đầu, lại sai người mang đến rất nhiều lụa đỏ dùng để trang trí cho ngày khai trương. Cây tử đàn được đặt ở bốn phía, còn mấy chục chậu hoa quý hiếm được đặt ở phía trên. Thích Dao nhìn nàng trêu ghẹo: “Nếu không thu hồi được vốn ban đầu, tiểu hoa viên này sẽ rất nhanh bị đống cửa a.”
Để xem tỷ ấy còn có tâm tình trêu ghẹo nàng nữa không: “Các cô nương đến đây, lâu chủ nói sẽ tự mình tặng khăn thêu cho mọi người, mọi người nhanh một chút đi tìm lâu chủ lấy đi.”
Các cô nương vừa nghe xong liền vây quanh Thích Dao, nàng ở một bên nhàn rỗi, che miệng cười trộm.
Nàng ngồi trên giường quý phi nhìn Thích Dao phân chia lễ vật lập tức cảm thấy loại cảm giác bạn bè gắn bó này thực sự rất ấm áp, mắt nàng liền ứa nước, lập tức lấy lại tinh thần, không để nước mắt rơi xuống, nàng biết, được sống lại kiếp này chính là cơ hội để báo thù, nàng biết con đường này rất nhiều gian nan, cho nên nàng phải kiên cường, bằng không những cô nương này còn có Thích Dao đều sẽ trở thành vật hi sinh. Nàng không thể bởi vì trả thù mà làm hại đến những cô nương vô tội này.
Thích Dao lặng lẽ nhìn nàng, yên lặng tiếp thêm cho nàng niềm tin. Mang nàng đi tham quan cách bố trí. Cũng để lại cho nàng một phòng ở đây, phía sau bức bình phong xây một mật thất mà bên ngoài dù thế nào cũng không thể nhìn ra. Bên trong đặt một cái giường quý phi thật rộng, còn có một cái bàn lớn, giá sách, cần cái gì là có cái đó, có thể thấy Thích Dao thật chu đáo. Tường mật thất làm đặc biệt, từ bên l.q.d trong có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, cũng có thể nghe âm thanh bên ngoài truyền tới, mà người ở bên ngoài lại không có khả năng phát hiện nhất cử nhất động ở bên trong. Các thợ xây đã thiết lập tường cách âm, còn bên tường phía ngoài thì vẽ một bức tranh tiên nữ bay trên trời, hai bức tường được hòa lẫn vào nhau, sẽ không bị người ngoài phát hiện có bất kỳ chỗ không ổn nào.
“Thực sự rất vừa ý, tỷ cảm thấy góc nhìn ở nơi đó thật tốt, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trong phòng khách, muội yên tâm, ở đây chỉ có tỷ cùng Liên Diệp Liên Ngẫu biết, cánh cửa kia nối thẳng vào phòng của ta, nên lần sau muội tới có thể đến trong phòng ta, cái bình màu xanh có hoa văn hoa sen kia chính là cơ quan mở ra mật thất, muội nhớ phải chú ý cẩn thận.” Thích Dao chậm rãi nói với nàng.
Nàng theo Thích Dao đi tới mặt tường nối tiền mật thất, kéo xuống màn che là có thể nhất thanh nhị sở nhìn thấy người trong đại sảnh đang làm cái gì, loáng thoáng có âm thanh nói chuyện truyền đến, mặc dù nghe có chút không được rõ ràng, nhưng có thể nghe được đại khái. Nàng nhìn Thích Dao tán dương gật gật đầu: “Lâu chủ tỷ tỷ thực sự rất chu đáo, quả nhiên thứ này thật đặc biệt, làm sao mà nghĩ ra được?”
Thích Dao nhìn nàng nói: “Loại cơ quan này là do sư phụ của ta phát minh, vừa lúc dùng ở đây, để muội có thể quan sát được tình hình. Muội mau cho người mời nhạc công đến đây chỉ dạy, bởi vì phương pháp cầm kỹ vẫn chưa trôi chảy, mặc dù đã tiến bộ rất nhiều, nhưng để đạt đến giới hạn say động lòng người thì còn thiếu chút khổ luyện. Vũ đạo l.q.d tuy là nhảy kinh hồng vũ, cũng không phải vấn đề ở người biên soạn, mà là do người đàn hát còn chưa gảy đàn tốt.” Vẻ mặt Thích Dao u sầu, cửa hiệu này sắp sửa khai trương, chuyện vụn vặt linh tinh lại không ít.
“Chuyện này tỷ cứ yên tâm, đánh đàn là sở trường của muội, muội đã theo đuổi nhiều năm, đến lúc đó buông màn che bốn phía xuống, muội tự mình đàn, muội tin rằng mình có thể nắm chắc bảy tám phần, đến lúc đó người làm lâu chủ tỷ chỉ cần truyền tin ra ngoài rằng muội một tháng chỉ đàn một lần. Chỉ cần nói như vậy, tất cả mọi người sẽ hài lòng.” Bàng Lạc Tuyết tràn đầy tự tin nói.
“Để Tuyết nhi tự mình ra tay, được nghe một lần, những người kia cũng rất tiện nghi đi, tạm thời trước mắt cũng sẽ có thật nhiều tiền nha.” Thích Dao một thân cầm quạt, thuần khiết như sương, xòe quạt ra, hình dáng tựa trăng tròn. Lại dùng ánh mắt gà đẻ trứng vàng nhìn Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng thúc giục nàng đi ra ngoài: “Mau một chút đi xem còn thiếu cái gì không, đừng có ở đây trêu ghẹo muội. Nếu như lần này có thể một lần mà nổi tiếng, vậy chúng ta mới có thể có vốn đấu cùng vương quyền. Bằng không cũng chỉ là giỏ trúc múc nước công dã tràng.”
Thích Dao nghe nàng nói như thế, liền nghiêm túc: “Chuyện muội phân phó vài ngày trước đã có một chút tin tức, chẳn qua là Tấn vương phủ lại không được canh chừng nghiêm ngặc như vậy, nghe theo lời muội ta có đi thăm dò qua, Tấn quản gia của Vương phủ xác thực rất thích một cô nương trong lâu của chúng ta, tên là Nguyệt Như, nhìn rất là thanh tú, cũng chính là một trong tứ đại hoa khôi ở đây, so sánh cùng Như Nguyệt, Như Tuyết thì dung mạo thanh tú mà tâm tư tinh tế hơn rất nhiều, thế nhưng phu nhân của Tấn quản gia thực nổi danh lợi hại, càng quan trọng chính là được Tấn vương tự tay giúp đỡ, cho nên Tấn quản gia thế nào mà lại dám công khai trêu hoa ghẹo nguyệt, cho nên mỗi lần đến đành phải lén lén lút lút. Nhưng mà đối với Nguyệt Như cũng không tệ, cho nên bây giờ không thể để cho nàng nhúng tay vào việc này, bất quá mấy ngày qua, đối xữ tốt một phen, mới có thể trở thành trợ lực cho chúng ta.”
“Tỷ tỷ chờ sau khi khai trương đến tìm Nguyệt Như, chăm sóc Nguyệt Như tốt một chút, nhất định phải chăm sóc thật tốt, sau đó tìm cách để nàng nói ra tin tức của phu nhân Tấn quản gia.”
“Tuyết nhi, chuyện này phải tính kỷ? Nếu nàng ấy náo ở đây thì phải làm sao?” Thích Dao lo lắng nói.
“Ha ha, tỷ tỷ đừng lo, chỉ sợ nàng ấy không náo loạn, nếu không muội thật muốn việc này càng náo càng tốt, như vậy mới có thể đồn thổi được tin đồn giúp chúng ta. Tấn quản gia sợ phu nhân như thế chắc hẳn hơn phân nửa là vì phu nhân được Tấn vương nâng đỡ, phu nhân này thế nhưng hầu hạ bên cạnh Tấn Vương, đối với Tấn vương là nói gì nghe nấy. Nói vậy Tấn Vương vì nắm trong tay Tấn quản gia, nên phu nhân này không thể không nghe lời. Chúng ta chỉ cần dụ dỗ, không sợ bà ấy không ngoan ngoãn nghe lời.”
Thích Dao nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ. Hai người nhìn nhau, vẻ mặt cười xấu xa, quân cờ phu nhân Tấn quản gia này không thể lãng phí.