Cô muốn hỏi rằng sau đó thì sao?
Có điều cô lại nhớ đến buổi tối hôm đó Sở Vũ Hiên đã nói với cô rằng: “Đừng hỏi về anh của trước kia.”
Vì vậy cô bèn không nói gì nữa.
“Nói những điều này, có phải cảm thấy hơi mất hứng không?” Sở Vũ Hiên tặc lưỡi nói: “Ăn nhanh lên, khó khăn lắm mới được ăn với em một bữa, anh không muốn em không vui.”
Trên thực tế, tối nay anh thật sự chỉ muốn ăn với Triệu Nhã Nam một bữa cơm, không mang theo bất cứ mục đích gì, không có bất cứ ý đồ gì, không muốn
khiến Triệu Nhã Nam thương xót anh.
Anh nói về những chuyện trước đây chẳng qua là vì tức cảnh sinh tình, cảm xúc trào dâng.
Triệu Nhã Nam không lạnh lùng như ngày thường, cô ngập ngừng một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước đây tôi đã trách lầm anh, xin lỗi.”
Sở Vũ Hiên không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Triệu Nhã Nam nghiêm túc nói: “Ý tôi là thái độ trước đây của tôi với anh, tôi vẫn luôn tưởng rằng anh là một tên khốn nạn vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo.”
Sở Vũ Hiên không khỏi bật cười: “Vậy bây giờ anh không khốn nạn nữa à?”
Triệu Nhã Nam gật đầu nói: “Cùng lắm là hơi vô liêm sỉ một chút.” Cô ấy khựng lại, rồi nói tiếp: “Không cần cảm ơn.”
Sở Vũ Hiên nuốt bốn chữ “Cảm ơn đã khen” xuống bụng, chợt nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, bốn người đàn ông mặc quần áo đắt tiền đi vào quán lẩu. Người đi đầu chính là cậu chủ vừa về nước của nhà họ Diệp, Diệp Thiên Nhất.
Vừa bước vào cửa, cậu chủ Diệp chợt đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm người nào đó.
Một lát sau, người bạn ở bên cạnh võ lưng của cậu ta, sau đó giơ tay chỉ về phía Triệu Nhã Nam và Sở Vũ Hiên ở trong góc.
Diệp Thiên Nhất cong môi nở nụ cười tà ác, sau đó chậm rãi bước về phía trước.
Sở Vũ Hiên vừa nhét miếng cá viên vào miệng, liền nhìn thấy có mấy người đang đi về phía mình, chợt cảm thấy nghi hoặc, không biết những người này là ai.
Triệu Nhã Nam ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt chợt trở nên cứng đờ, ánh mắt hơi ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn sang chiếc ghế bên cạnh.
Thấy vậy, vẻ mặt của Sở Vũ Hiên lập tức sa sầm, nhìn Diệp Thiên Nhất với ánh mắt hung ác.
Diệp Thiên Nhất liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn Triệu Nhã Nam, như cười như không hỏi: “Cô Triệu vẫn khỏe chứ?”
Triệu Nhã Nam cau chặt mày, sầm mặt chào hỏi: “Anh Diệp.”
“Triệu Nhã Nam, bốn năm trước tôi từng nói rằng tôi nhất định sẽ có được cô, cô vẫn nhớ chứ? Ha ha... không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp được cô như vậy, đúng lúc, tôi cũng muốn cho cô biết, tôi đã trở về rồi, lời ban đầu không thay đổi.”
Triệu Nhã Nam nói: “Anh Diệp, xin anh hãy tôn trọng một chút.”
Cô vừa nói dứt lời, Sở Vũ Hiên đột nhiên đứng dậy, trong vẻ mặt nham hiểm lộ vẻ ngạc nhiên, hoặc là mừng rỡ: “Anh Diệp? Anh là con trai của Diệp Vĩnh Thắng đúng không?”
Cả Gianh Thành này, người có thể được gọi là “anh Diệp” chỉ có thể là con trai của Diệp Vĩnh Thắng.
Chiều hôm nay Sở Vũ Hiên vẫn còn đang suy nghĩ rằng phải làm thế nào để chạm mặt nhà họ Diệp, thế mà anh ta lại tự tìm đến.
Diệp Thiên Nhất liếc nhìn Sở Vũ Hiên, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Này, họ Sở kia, tuy mọi người đều dựa vào sự giàu có của cha nhưng anh phải nhìn rõ thực tế, tôi không phải con riêng. Anh cũng không phải là thịt trong lòng của Sở Tiếu Thiên, không phải cháu trai trưởng Sở Hạo Nhiên của nhà họ Sở... Tôi khuyên anh một câu, đừng đắc ý, lúc tôi chơi đùa ở Giang Thành, mẹ của anh vẫn là học sinh ba tốt đấy!”
“Vũ Hiên.” Triệu Nhã Nam lo sợ tên đàn ông chó má có năng lực ra tay mạnh mẽ nhà mình lại gây họa, bèn vội vã nói: “Tôi ăn xong rồi, chúng ta trở về nhà thôi.”
Tuy nhiên, Diệp Thiên Nhất lại không có ý định tránh ra. Anh ta nhìn chằm chăm vào Triệu Nhã Nam với ánh mắt nham hiểm, nói: “Triệu Nhã Nam, bốn năm trước lúc tôi theo đuổi cô, cô lại giả vờ lạnh lùng nói gì mà không thích con trai nhà giàu, ha ha... Tại sao bây giờ lại gả vào nhà họ Sở? Hả? Còn gả cho một đứa con riêng nữa chứ! Cô coi thường nhà họ Diệp chúng tôi chứ gì? Tôi nói cho cô biết...”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Sở Vũ Hiên đột nhiên túm lấy tóc của anh ta, sau đó ấn đầu anh ta vào trong nồi lẩu của mình!
Có điều cô lại nhớ đến buổi tối hôm đó Sở Vũ Hiên đã nói với cô rằng: “Đừng hỏi về anh của trước kia.”
Vì vậy cô bèn không nói gì nữa.
“Nói những điều này, có phải cảm thấy hơi mất hứng không?” Sở Vũ Hiên tặc lưỡi nói: “Ăn nhanh lên, khó khăn lắm mới được ăn với em một bữa, anh không muốn em không vui.”
Trên thực tế, tối nay anh thật sự chỉ muốn ăn với Triệu Nhã Nam một bữa cơm, không mang theo bất cứ mục đích gì, không có bất cứ ý đồ gì, không muốn
khiến Triệu Nhã Nam thương xót anh.
Anh nói về những chuyện trước đây chẳng qua là vì tức cảnh sinh tình, cảm xúc trào dâng.
Triệu Nhã Nam không lạnh lùng như ngày thường, cô ngập ngừng một lúc rồi đột nhiên nói: “Trước đây tôi đã trách lầm anh, xin lỗi.”
Sở Vũ Hiên không hiểu ra sao: “Cái gì?”
Triệu Nhã Nam nghiêm túc nói: “Ý tôi là thái độ trước đây của tôi với anh, tôi vẫn luôn tưởng rằng anh là một tên khốn nạn vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo.”
Sở Vũ Hiên không khỏi bật cười: “Vậy bây giờ anh không khốn nạn nữa à?”
Triệu Nhã Nam gật đầu nói: “Cùng lắm là hơi vô liêm sỉ một chút.” Cô ấy khựng lại, rồi nói tiếp: “Không cần cảm ơn.”
Sở Vũ Hiên nuốt bốn chữ “Cảm ơn đã khen” xuống bụng, chợt nở nụ cười rạng rỡ.
Đúng lúc này, bốn người đàn ông mặc quần áo đắt tiền đi vào quán lẩu. Người đi đầu chính là cậu chủ vừa về nước của nhà họ Diệp, Diệp Thiên Nhất.
Vừa bước vào cửa, cậu chủ Diệp chợt đưa mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm người nào đó.
Một lát sau, người bạn ở bên cạnh võ lưng của cậu ta, sau đó giơ tay chỉ về phía Triệu Nhã Nam và Sở Vũ Hiên ở trong góc.
Diệp Thiên Nhất cong môi nở nụ cười tà ác, sau đó chậm rãi bước về phía trước.
Sở Vũ Hiên vừa nhét miếng cá viên vào miệng, liền nhìn thấy có mấy người đang đi về phía mình, chợt cảm thấy nghi hoặc, không biết những người này là ai.
Triệu Nhã Nam ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt chợt trở nên cứng đờ, ánh mắt hơi ngạc nhiên, không khỏi liếc nhìn sang chiếc ghế bên cạnh.
Thấy vậy, vẻ mặt của Sở Vũ Hiên lập tức sa sầm, nhìn Diệp Thiên Nhất với ánh mắt hung ác.
Diệp Thiên Nhất liếc nhìn anh, sau đó lại nhìn Triệu Nhã Nam, như cười như không hỏi: “Cô Triệu vẫn khỏe chứ?”
Triệu Nhã Nam cau chặt mày, sầm mặt chào hỏi: “Anh Diệp.”
“Triệu Nhã Nam, bốn năm trước tôi từng nói rằng tôi nhất định sẽ có được cô, cô vẫn nhớ chứ? Ha ha... không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp được cô như vậy, đúng lúc, tôi cũng muốn cho cô biết, tôi đã trở về rồi, lời ban đầu không thay đổi.”
Triệu Nhã Nam nói: “Anh Diệp, xin anh hãy tôn trọng một chút.”
Cô vừa nói dứt lời, Sở Vũ Hiên đột nhiên đứng dậy, trong vẻ mặt nham hiểm lộ vẻ ngạc nhiên, hoặc là mừng rỡ: “Anh Diệp? Anh là con trai của Diệp Vĩnh Thắng đúng không?”
Cả Gianh Thành này, người có thể được gọi là “anh Diệp” chỉ có thể là con trai của Diệp Vĩnh Thắng.
Chiều hôm nay Sở Vũ Hiên vẫn còn đang suy nghĩ rằng phải làm thế nào để chạm mặt nhà họ Diệp, thế mà anh ta lại tự tìm đến.
Diệp Thiên Nhất liếc nhìn Sở Vũ Hiên, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: “Này, họ Sở kia, tuy mọi người đều dựa vào sự giàu có của cha nhưng anh phải nhìn rõ thực tế, tôi không phải con riêng. Anh cũng không phải là thịt trong lòng của Sở Tiếu Thiên, không phải cháu trai trưởng Sở Hạo Nhiên của nhà họ Sở... Tôi khuyên anh một câu, đừng đắc ý, lúc tôi chơi đùa ở Giang Thành, mẹ của anh vẫn là học sinh ba tốt đấy!”
“Vũ Hiên.” Triệu Nhã Nam lo sợ tên đàn ông chó má có năng lực ra tay mạnh mẽ nhà mình lại gây họa, bèn vội vã nói: “Tôi ăn xong rồi, chúng ta trở về nhà thôi.”
Tuy nhiên, Diệp Thiên Nhất lại không có ý định tránh ra. Anh ta nhìn chằm chăm vào Triệu Nhã Nam với ánh mắt nham hiểm, nói: “Triệu Nhã Nam, bốn năm trước lúc tôi theo đuổi cô, cô lại giả vờ lạnh lùng nói gì mà không thích con trai nhà giàu, ha ha... Tại sao bây giờ lại gả vào nhà họ Sở? Hả? Còn gả cho một đứa con riêng nữa chứ! Cô coi thường nhà họ Diệp chúng tôi chứ gì? Tôi nói cho cô biết...”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Sở Vũ Hiên đột nhiên túm lấy tóc của anh ta, sau đó ấn đầu anh ta vào trong nồi lẩu của mình!