Mục lục
Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu - tác giả Tiểu Thanh Tân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đen láy của Lạc Thuần hiện lên sự lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ tức giận, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Minh Lan, sức lực trên cổ tay tăng lên một chút. Còn Dịch Minh Lan mặc dù nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô ta cũng không chạm tới đáy mắt, đôi mắt kia cũng hung tàn không thua kém gì Lạc Thuần, móng tay sắc bén của cô ta cũng đâm vào da thịt của Lạc Thuần, một chút một chút một, chỉ một lát sau làn da trắng nõn của Lạc Thuần cũng trở nên đỏ ửng.

Hai người cùng tranh chấp với nhau, mãi cho tới khi Nhiếp Tử Phong đi tới bên cạnh hai người. Die~nn ddan leê Quy ido nn.

Sắc mặt của Dịch Minh Lan lập tức thay đổi làm ra vẻ đau khổ, cau mày, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu để nhìn Lạc Thuần nói: “Vũ Vũ, cô đang nói cái gì vậy? Vì sao tôi nghe mà không hiểu là cô đang nói gì vậy?” Vẻ mặt kia, giả vờ vô cùng giống.

“Cô…” Thấy cô ta lại giả vờ giả vịt, lửa giận của Lạc Thuần lại càng bùng lên, Lạc Thuần cắn răng, nheo đôi mắt nguy hiểm lại, lúc đang định nói cái gì tiếp, thì một bàn tay to khác chen vào, đẩy hai người đang giằng co ra.


“Hai người đang làm cái trò gì ở đây!” Mạnh mẽ kéo hai người ra hai bên, Nhiếp Tử Phong dùng ánh mắt khó chịu liếc nhìn Lạc Thuần đang há hốc miệng nhìn mình, chân mày nhíu lại thật sâu hỏi: “Cô làm gì ở đây?”

Ánh mắt của Dịch Minh Lan chợt hiện lên sự hoảng hốt, sợ Lạc Thuần sẽ nói ra chuyện tình ngày hôm đó, vội vàng mở miệng nói trước: “Anh Tử Phong, Vũ Vũ cô ấy...”     

Nhưng mà còn chưa nói hết câu, Nhiếp Tử Phong đã lạnh lùng cắt ngang lời của cô ta: “Cô ta không phải Vũ Vũ!”

Đối mặt với Nhiếp Tử Phong không biết chui ra từ đâu, Lạc Thuần sửng sốt một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Khi đôi mắt của cô ta nhìn thấy đáy mắt của Dịch Minh Lan được anh ngăn ở phía sau hiện lên chút giảo hoạt thì nhất thời trầm xuống. Dđigsenng dàmn leie quyýdon.

“Anh tránh ra, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Nói xong đẩy Nhiếp Tử Phong sang một bên.

Nhìn bộ dạng vô cùng tức giận của Lạc Thuần, đương nhiên là Nhiếp Tử Phong không thể tránh đi được. Mặc dù anh không thích Dịch Minh Lan, nhưng mà dù gì thì cô ta cũng là con gái của bạn thân của ba mẹ anh, cho nên không thể để cô ta xảy ra chuyện gì được, nên ngoảnh đầu lại nói với cô ta: “Cô đi lên xe trước đi, tôi sẽ qua đó ngay.”

Nghe thấy lời dặn của anh, trong nháy mắt sắc mặt của Dịch Minh Lan liền thay đổi, lo lắng lỡ như mình đi rồi, Lạc Thuần đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng với Nhiếp Tử Phong. Nghĩ như vậy nên cô ta không thể đồng ý: “Anh Tử Phong, chúng ta hãy cùng đi đi...” Nói xong hai tay quấn lấy cánh tay của Nhiếp Tử Phong nở ra nụ cười lấy lòng.

Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Tử Phong quét qua, những lời đang định nói ra của Dịch Minh Lan lập tức nghẹn ở cổ họng, không nói được hết câu.

Chân mày nhướn lên, không chút chậm trễ anh gạt cánh tay đang khoác lên tay của mình, dùng giọng điệu lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô ta!” Trong giọng điệu không cho phép người ta phản đối.

“Nhưng mà anh Tử Phong...” Dịch Minh Lan còn muốn giãy giụa.

Tuy nhiên không đợi cô ta nói hết câu, giọng nói khàn khàn của Nhiếp Tử phong đã vang lên, khiến cho cô ta không nói tiếp được nữa: “Cùng một câu nói, tôi không muốn lặp lại hai lần!” Dđienn damn leie quyýdon.

Nhất thời, sắc mặt của Dịch Minh Lan nhìn rất khó coi. Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt của cô ta hung dữ vòng qua người của Nhiếp Tử Phong trừng Lạc Thuần, hơi nheo mắt lại. Trong đôi mắt âm lãnh kia như muốn nói: Chỉ cần cô nói mọi chuyện cho anh ấy biết, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô! Sau đó mới tâm không cam tình không nguyện đi tới ven đường, từ từ bước lên xe.

Nhưng mà có người nào mà Lạc Thuần chưa từng gặp, sư uy hiếp của cô ta Lạc Thuần chẳng coi ra cái đinh gì. Lạc Thuần cong môi lên nở một nụ cười lạnh, quay đầu lại đang định nhìn về phía Nhiếp Tử Phong, thì ánh mắt lại lơ đãng quét qua ba chữ trên cửa hàng, cả người của Lạc Thuần nhất thời ngẩn ra.

Lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình muốn đi vào cửa hàng thì đụng phải Dịch Minh Lan! Dịch Minh Lan đi từ trong cửa hàng ra, Nhiếp Tử Phong cũng không biết từ đâu nhô ra, xem ra hai người này có hẹn trước, kết hợp với việc Nhiếp Tử Phong che chở cho cô ta, cuối cùng Lạc Thuần cũng hiểu được.

“Hai người muốn kết hôn?” Sau khi nghĩ tới đáp án này, sắc mặt của Lạc Thuần tái đi.

Nghe thấy cô ta hỏi những lời này, Nhiếp Tử Phong nở một nụ cười lạnh lùng khinh thường, không thèm trả lời.

Anh trầm mặc không thể nghi ngờ là đã đồng ý với suy nghĩ của cô!

Một tia lo lắng hiện lên trong đáy mắt của Lạc Thuần, cô không kịp suy nghĩ nhiều mà mở miệng hỏi: “Vậy Vũ Vũ thì phải làm sao?” Taoo do leê quíy dđono.

Vừa nói xong, trước mắt Lạc Thuần hiện lên cảnh tượng lúc mình nói chuyện với Nhiếp Tử Vũ trong phòng khách ngày hôm ấy, bên tai lại vang lên những lời nói cay đắng của cô ấy, cô liền hối hận tới mức muốn cắn đầu lưỡi của mình! Đã biết là bọn họ có quan hệ anh em, còn có thể làm sao được nữa.

Thấy đôi mắt của cô ta hiện lên vẻ hối hận, đáy lòng của Nhiếp Tử Phong lạnh lẽo.

“Điều này có liên quan gì tới cô sao?” Anh bất ngờ nở một nụ cười quỷ quái, rồi lấy tư thái của bậc vương giả liếc nhìn cô ta rồi nói: “Không phải cô rất ghét cô ấy sao? Sao bây giờ lại giả vờ quan tâm cô ấy làm gì?”

“Anh!” Lạc Thuần tức giận, gương mặt đỏ bừng lên nhưng lại không nói được lời nào. Một lúc lâu sau cô ta mới cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, vất vả lắm mới nén lửa giận dưới đáy lòng xuống, câu nói đầu tiên cô ta là: “Cô ta không phải là một người phụ nữ tốt, anh kết hôn với ai cũng được, nhưng đừng kết hôn với cô ta.” Lạc Thuần nói xong, liếc mắt nhìn về phía chiếc Rolls-Royce đậu cách đó không xa, nhìn vẻ mặt Dịch Minh Lan đang nhìn mình với ánh mắt hung hãn, trước lúc Nhiếp Tử Phong mở miệng nói, cô ta lại nói: “Bởi vì cô ta đã làm tổn thương Vũ Vũ.”

Vừa dứt lời, thì Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lông mày lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lạc Thuần, đáy mắt đen kịt như nhiễm một trận cuồng phong. “Ý của cô là gì?” Trong giọng nói của anh mang theo sự hỗn loạn và hoang mang, nhiều hơn nữa là sự bất an ở trong lòng của anh.


Nghênh đón đôi mắt đen lạnh lùng của anh, đáy mắt của Lạc Thuần khẽ động, một cảm giác áy náy cũng nảy sinh trong lòng. Taoo do leê quíy dđono.


Thật lâu sau, cô ta run rẩy đôi môi hỏi: “Anh biết chuyện tám tháng trước Vũ Vũ và một người đàn ông được đăng lên báo chứ?”


Nhớ tới ngày đó, lúc cô nhìn thấy cái tiêu đề rất lớn trên tờ báo, thì cảm thấy vô cùng tự trách và hối hận, cô từng muốn quay về để xin lỗi, nhưng mà vì lòng tự trọng không cho phép. Sau này trong lúc vô tình cô mới biết được Vũ Vũ bỏ nhà ra đi, cô mới cảm thấy thật xấu hổ. Nếu như thượng đế cho cô một cơ hội nữa, thì cô tuyệt đối sẽ không làm hại tới em gái của mình nữa!


“Biết... “Nhiếp Tử Phong cúi đầu nói, trong giọng nói có chút run run, đôi mắt đen hiện lên sự đau lòng. Trong khách sạn, tận mắt nhìn thấy cô và Minh Hạo với bộ dạng trần truồng nằm trên giường, cả đời này anh cũng sẽ không quên được. Nghĩ vậy, anh nghiến răng lại, nhìn đáy mắt Lạc Thuần với ánh mắt sắc lạnh: “Nhưng điều này và Dịch Minh Lan có quan hệ gì, chẳng lẽ cô muốn nói tất cả đều do cô ta làm?” Anh cười nhạt đối với lời nói của Lạc Thuần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK