Mục lục
Cặn Bã Hoàn Lương - Ngũy Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Tích lấy lại ký ức từ khi trở thành Trường Viêm? - Vậy có nghĩa là những chuyện xấu hổ Trương Viễn Hoài làm thì y đều nhận thức được!

Không nghi ngờ gì, người chấn động và có cảm giác nhục thiếu chỗ chui nhất lúc này chính là Trương Viễn Hoài.

Mẹ kiếp lúc y còn nhỏ, hắn đã cho y uống sữa bằng ngực của mình đó!!!

Thượng Tiêu Dao cảm thán: "Không ngờ lại thua anh bước này. Trong thời kì Loạn Phán Đoán còn có thể tính kế ngược lại tôi, quả nhiên là top 1."

Hắn ta chỉ mới dứt lời, Thượng Tích đã đanh thép phán: "Cậu không chỉ thua như vậy."

Dường như để chứng minh cho lời nói của y, một nam nhân tóc đen mặc đồ hiện đại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt họ.

"Anh đến đây làm g-- " Thượng Tiêu Dao đối mặt với Cửu Linh đột ngột xuất hiện cũng không hề lúng túng, hắn chỉ bất ngờ hỏi một câu, thái độ vô cùng tự nhiên nhưng cho đến khi khuôn mặt đột ngột biến hóa, mái tóc đen của Cửu Linh bỗng nhiên dài ra biến thành sắc trắng cao quý thì kinh ngạc thản thốt. "---Thời Thần!!!"

"Ngài biến thành Cửu Linh là có ý gì?" Thượng Tiêu Dao tỏ ra tức giận.

Thượng Tiêu Dao, Cửu Linh và Thời Thần là tình tay ba. Người cuối cùng Thượng Tiêu Dao bằng lòng ở bên là Cửu Linh - Câu chuyện này được lưu truyền rất rộng rãi. Tuy nhiên, chính những người trong cuộc, đặc biệt là Thượng Tiêu Dao chưa bao giờ xác nhận thông tin đó là thật.

Lúc này Thời Thần nhìn hắn ta một cái lạnh nhạt như chẳng có tình cảm yêu thương gì, đồng thời Thượng Tích và Đại Cát lại cũng nhìn hắn ta với ánh mắt khác lạ. Thượng Tiêu Dao này bất giác rùng mình.

Trước sự sợ hãi của hắn ta, Thượng Tích ngay lập tức có phán quyết: "Quả nhiên không phải Thượng Tiêu Dao."

"Thượng Tiêu Dao" lúng túng, không hiểu vì sao y lại chắc nịch như vậy. Bấy giờ hắn ta cực kì muốn chạy trốn nên đã cật lực dằn tay ra khỏi kiểm soát của Đại Cát. Đoạn đang muốn liều mạng thoát thân thì bỗng nhiên nghe được tiếng gọi, tay chân cứng đờ lại, bờ vai run rẩy.

"Đại Lợi."

"Thượng Tiêu Dao" im bật không phản bác.

Đại Cát tâm tình phức tạp, giờ khắc này khó chấp nhận nổi mà chất vấn: "Tại sao cậu lại làm vậy?"

Đại Lợi thôi đấu tranh.

Hóa trang Thượng Tiêu Dao biến mất, lộ ra dung mạo thật dưới sự kinh ngạc của Đại Cát.

Lần đầu Đại Lợi không dùng hình mèo con để xuất hiện, hóa ra bộ dạng nguyên sơ lại là dáng vẻ ai cũng quen thuộc.

Đại Lợi đối mặt với biểu cảm sững sờ của Đại Cát mà đau đớn không thôi.



Cậu đau quá hóa cười: "Anh chỉ biết một Trần Huy Ninh thất bại thảm hại, khiến chủ thần đại nhân phải tự thân xử lí nhưng mãi không nhớ ra một Trần Huy Ninh khiến anh động lòng..."

Đúng vậy, thân phận thực sự của Đại Lợi là Trần Huy Ninh - vị kí chủ thất bại trong nhiệm vụ cuối cùng, gián tiếp tạo cơ hội cho Thượng Tích và Trương Viễn Hoài nên duyên.

"Cậu nói cái gì?" Đại Cát chấn kinh hỏi lại.

"Em nói em là Trần Huy Ninh, kí chủ của hệ thống 01. Cũng chính là người đặt cho anh cái tên Thẩm Thương Ngọc!"

Đại Cát biểu tình mờ mịt, Đại Lợi chỉ cười một cái thất vọng, lẩm bẩm: "Biết thế nào cũng vậy mà."

Nói xong câu đó, cậu mạnh tay đẩy Đại Cát ra, chớp mắt đã mất tung tích.

Đại Cát không thấy cậu liền đuổi theo.

Thời Thần ngay khi vạch trần Đại Lợi xong xuôi đã vội vàng rời đi. Bấy giờ chỉ còn Thượng Tích và Trương Viễn Hoài ở đó.

Trương Viễn Hoài mặt ngu: "Hình như có drama ha?"

Hắn đã mơ hồ đoán được vài chuyện, nhưng vẫn còn nhiều điều không thông.

Thượng Tích chủ động nắm tay hắn rồi nói: "Anh sẽ giải thích rõ ràng với em."

[Thông báo: Thế giới đầu tiên hoàn thành, kí chủ có muốn tiếp tục ở lại hay không? Trong mười giây đếm ngược nếu kí chủ không có lựa chọn, hệ thống mặc định "Rời đi"]

"Rời đi."

...

Đại Cát đuổi theo Đại Lợi đến một địa phương có cái lốc xoáy to lớn hỗn loạn, khó khăn lắm mới bắt được Đại Lợi, khổ sở chất vấn: "Tại sao cậu lại làm những chuyện này?"

Đại Lợi dừng bước chân, bỗng nhiên quay phắt lại: "Em cố ý đó!"

"Tại sao chứ?!" Cậu ta thống khổ nỉ non.

Đại Lợi vẫn không chịu giải thích nguyên nhân, khéo léo dẫn dắt Đại Cát nói sang hướng khác: "Thẩm Thương Ngọc, đến nước này anh không vẫn không chịu nhớ ra em..."

Tim Đại Cát bất giác nhói lên, nỗi đau thấu tận tâm can đột ngột ập đến.



Đau không thở nổi.

Đại Lợi tiếp tục: "Rốt cuộc đối với anh, Trần Huy Ninh là gì? Anh chỉ nhớ một Trần Huy Ninh tự xưng Vĩnh Thương do Thượng Tích thay thế, lại không nhớ một Trần Huy Ninh cùng anh trải qua mười thế giới. Anh chỉ biết vô cớ cáu gắt với Thượng Tiêu Dao, lại không biết bản thân từng yêu một Trần Huy Ninh bị biến thành hệ thống." Nói đến đây càng thê lương:

"Thẩm Thương Ngọc, sau khi chúng ta triệt để quên nhau, em vẫn là Trần Huy Ninh nhưng anh đã không còn là Thẩm Thương Ngọc nữa rồi."

"Anh, anh..." --anh thực sự không nhớ gì hết...

Đại Cát gấp gáp muốn thanh minh nhưng chẳng thể nói ra lời gì có giá trị, vì vậy ủy khuất tới mức khóc nấc lên, trong khi đó hai tay vẫn gắt gao bám chặt Đại Lợi, sợ cậu lại như vừa rồi đột ngột bỏ đi.

"Thời Thần và Thượng Tiêu Dao cách biệt thân phận, ba lần thổ lộ, mười thế giới minh chứng, mười thế giới cảm hóa. Xóa bỏ kí ức, trốn chạy lẫn nhau, cuối cùng viên mãn.

Thượng Tích và Trương Viễn Hoài khác biệt nhận thức, một người thiếu sót cảm xúc, một người tâm lí tổn thương. Mười thế giới trắc trở muôn trùng, trở ngại của em, thử thách của Thời Thần, nắm chắc kết cục tốt đẹp.

Tất cả bọn họ đều có thể vượt mọi rào cản để đến với nhau." Đại Lợi nói đến đây nước mắt liền không kìm nổi nữa mà rơi xuống, cậu lau vội như thể cứu vớt hình tượng bản thân cho là đang quá thảm hại, cười: "Chúng ta chỉ là lãng quên kí ức nhưng anh mãi không nhớ được em, còn em không tài nào khiến anh yêu thêm lần nữa... Thương Ngọc, chỉ có chúng ta là không thành thôi."

Đại Lợi bất lực: "Là vì tình yêu không đủ lớn có phải không? Ha ha, em hết cách rồi, em không biết làm gì nữa..."

Từng câu từng câu như nhát dao cứa vào tim Đại Cát. Cho dù Đại Cát nghe hiểu tất cả thì vẫn khó có thể tiếp nhận lượng thông tin động trời này ngay được.

"Đủ rồi, em không muốn đuổi theo anh nữa."

Dứt lời, Đại Lợi hóa thành hình mèo trót lọt khỏi kẽ tay của Đại Cát. Cánh tay bắt hụt của Đại Cát chơi vơi giữa không trung, còn cậu thì lao vào Vĩnh Sinh độ.


Trước khi hút sâu như lốc xoáy của Vĩnh Sinh độ cuốn lấy, Đại Lợi đột ngột trở về dáng vẻ Trần Huy Ninh quay lại nhìn Đại Cát mỉm cười: "Lần này em sẽ thực sự quên anh."


Thế sự vô thường, Đại Lợi chỉ vừa quyết định chấp nhận buông bỏ, Đại Cát lại từ lời thổ lộ khổ sở của cậu mà nâng đoạn tình cảm ấy lên.


Tình yêu không tự nhiên mất đi, cho dù có rơi vào quên lãng cũng không thể coi như chưa từng tồn tại. Yêu hay không yêu, sâu đậm hay hờ hững... để đánh giá một người có xứng đáng hay không là dựa vào khoảnh khắc này.


Đúng là có một Thẩm Thương Ngọc đã quên đi đoạn ái tình dây dưa với Trần Huy Ninh, nhưng thay vào đó, một Đại Cát không đành lòng nhìn Đại Lợi chịu thương tổn cũng đã được sinh ra.


Không biết tự bao giờ, Đại Cát cũng đã lao vào Vĩnh Sinh độ, bao bọc lấy cậu ta. Dòng sét đánh xuống, Đại Cát thể hiện ý định thay cậu hứng chịu tất thảy.


"Anh cũng rất hận bản thân vì không thể nhớ ra những chuyện em nói, nhưng anh chưa từng muốn mất đi em."


Giọng nói dịu dàng vang ngay bên tai, bao nhiêu uất ức dường như vơi đi hết. Khoảnh khắc đó Đại Lợi nghĩ kết cục như vậy khiến cậu đủ thõa mãn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK