"Ha ha ha, nói bao nhiêu lần cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn của phu thê ta, trước khi tìm đến ngài chúng ta cũng không phải chưa tìm qua thầy thuốc, danh y cũng gặp qua vài người, kết quả bọn họ thu tiền tư vấn xong cũng không thèm đếm xỉa tới nữa, mặt của phu nhân ta chẳng những không được chữa lành mà xém chút còn bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất”.
Điều này tất nhiên là sau này nghe Thích Vy giảng giải lại, khiến hắn ta tức đến mức sau khi rời khỏi Việt Thành liền tìm mấy tên lang băm trước đó tính sổ, nhân tiện cũng đòi lại tiền chữa bệnh.
Hắn ta cũng không phải người coi tiền như rác, bạc trắng cũng không phải là để hoang phí như vậy.
Khi họ đang nói chuyện, Cơ Vấn Thiên không chút dấu vết đánh giá phu thê Sài Hổ một lượt.
Sài Hổ người như tên, thân hình cường tráng, thuộc kiểu đàn ông phương Bắc hào sảng điển hình, ngược lại phu nhân Thẩm Thị của hắn ta thì nhỏ nhắn và mang theo nụ cười ngượng ngùng, xem ra rất có khí chất của con gái rượu vùng Giang Nam.
Tuy nhiên, kể từ khi Sài Hổ thốt ra câu đầu tiên, hắn liền phát hiện ra phán đoán của mình là sai lầm.
Sau khi hỏi han, Thẩm Thị liền ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Thích Vy, duỗi cổ tay ra để nàng bắt mạch, nhân tiện còn kiểm tra tình trạng khuôn mặt của nàng ta, vì nơi gặp vấn đề lúc đầu của Thẩm Thị chính là gương mặt thanh tú của nàng ấy.
Trong lúc Thích Vy chẩn trị, Sài Hổ không có việc gì làm, đầu tiên là nhấp một ngụm trà làm dịu cổ họng, sau đó mới chú ý tới Cơ Vấn Thiên, người ngay từ đầu đã có cảm giác hiện diện mạnh mẽ nhưng vẫn luôn im lặng ngồi đó, trong mắt hắn ta lộ ra dò xét, trầm ngâm một chút mới lễ độ hỏi: “Vị huynh đệ này cũng là bệnh nhân của Tiên y sao?”
Ngoài miệng hỏi là vậy nhưng trong lòng lại thầm phủ định.
Hắn ta biết quy tắc của Thánh Thủ Tiên là mỗi lần chỉ tiếp một bệnh nhân, nếu còn bệnh nhân khác chắc chắn sẽ có sắp xếp khác, Hồng Liên cô nương nếu như đã có lời, hắn ta đương nhiên sẽ khách thuận theo chủ, ngày khác lại tới, nếu như không nhắc tới… vậy vị này rõ ràng không phải là bệnh nhân.
Kỳ thực khi vừa bước qua cửa hắn ta đã chú ý tới vị này, không chỉ vì ngoại hình nổi bật khiến người khác không kìm được liếc mắt lần thứ hai, mà còn vì khí thế phảng phất sự cao quý bẩm sinh vô thức tỏa ra từ trên người hắn.
Hắn ta vào nam ra bắc cũng được tính là có vốn hiểu biết rộng, từng gặp gỡ một vài nhân vật lớn, nhưng không ai trong số đó có thể so sánh với vị trước mắt này, điều này không khỏi gợi lên một tia tò mò trong hắn ta, hiếu kỳ thân phận của đối phương, càng muốn biết quan hệ giữa hắn và Thánh Thủ Tiên.
Thích Vy đang tập trung kiểm tra cho Thẩm Thị, không thể giải thích ngay lập tức, vì vậy Cơ Vấn Thiên bèn thuận thế đáp: “Ta là trượng phu của nàng ấy”.
Bảy chữ này thốt ra nhẹ nhàng mây trôi, lại hàm chứa một ý vị tuyên bố chủ quyền khó nói thành lời, khiến những người khác trong sảnh không khỏi quay đầu nhìn lại.
Cơ Vấn Thiên: “...”, hắn chỉ nói sự thật mà thôi, có gì không đúng sao?
Thật ra Sài Hổ cũng chú ý tới vị này thoạt nhìn khá lạnh lùng nhưng chỉ khi nhìn tới Thánh Thủ Tiên ánh mắt mới trở nên ấm áp, sợ rằng quan hệ giữa hai người không nông, nhưng khi thực sự nghe được lời thừa nhận từ hắn vẫn khó tránh khỏi kinh ngạc.
Trước đây chỉ nghe nói bên cạnh Thánh Thủ Tiên có một vị trợ thủ là Hồng Liên cô nương và một dược đồng năm sáu tuổi, cũng chưa từng nghe nói còn có người thân cận nào khác, sao chỉ qua một năm, lại mọc ra…. trượng phu rồi?
Cơ Vấn Thiên mặc kệ hắn ta suy diễn thế nào, dù sao hắn cũng chính là trượng phu của Thích Vy.