• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Phượng Nghi Cung gà bay chó sủa, tưng bừng vô cùng.



Ở một nơi khác cũng tưng bừng không kém.



Thanh Uyển, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng cũng tìm được cách làm màu.



Thân ảnh Thanh Uyển uyển chuyển xuất hiện trước mặt Bạch Thiển Thiển, mượn sức gió (nhân tạo) thổi bay đi cái mũ che đầu và mạng che mặt, lộ ra một đầu tóc bạch kim tung bay theo gió, ánh nắng phả vào khiến cho đầu tóc càng lung linh huyền diệu, khuôn mặt bánh bao non nớt đáng yêu cực kỳ, đôi mắt xanh nhạt trong suốt đẹp mắt khiến người ta một khi nhìn vào là không muốn rời đi. Có cánh hoa bay lả tả phụ họa, cảnh này tuyệt đối là trên thế gian này hiếm có, hận không thể để khoảng khắc này dừng ngay tại đây vĩnh viễn.



Thanh Uyển nhìn mọi người há hóc mồm mà nhìn mình, ánh mắt như muốn lòi ra luôn vậy, tâm tình trong nháy mắt liền được nâng cao, hất mặt lên làm ra vẻ kiêu căng, hống hách, cao ngạo. Khóe môi nhếch lên một độ cung nhạt nhẽo, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Bạch Thiển Thiển đang trợn mắt há mồm nhìn mình, trong mắt chứa đầy kinh diễm không thôi.



"Muốn trước mặt ta làm màu? Muốn cướp đi phong quang vạn trượng của ta? Hừ! Vậy thì tự ngươi xem xem ngươi có đẹp bằng ta, thông minh bằng ta trước không cái đã!" Thanh Uyển cười nhạo nói, hất mái tóc một cái, ngẩng cao mặt kiêu ngạo xoay người đi vào trong quán.



"Các ngươi nhìn gì mà nhìn? Chưa từng thấy qua tiên nữ hạ phàm à?! Bổn tiên tử hôm nay muốn thuê một phòng hạng cao cấp!" Thanh Uyển hất mặt cao ngạo nói.



"..." Cả quán im phăng phắc, không ai đáp lại Thanh Uyển cả.



Thanh Uyển nhướng mày nghi ngờ, chuyện gì đây? Dù nàng biết là nàng đẹp như tiên thiên, nhưng mà có cần quá lên không vậy?



"...Thần... Thần Thâu! Thần Thâu Thiên Thanh Uyển!!!" Bỗng có một người từ trên ghế bổ ngã xuống đất, chỉ vào Thanh Uyển lắp bắp hét lên, mặt mày trắng bạch, xanh lè xanh lét, sợ hãi mà nhìn Thanh Uyển.



Thiên Thanh Uyển mất tích 3 năm, một lần nữa lại xuất hiện!!! Má ơi! Phải về nhà cất dấu đồ cho kỹ!!!



"Ô?! Vậy mà còn có người còn nhớ đến bổn tiên nữ luôn kìa!" Thanh Uyển làm bộ kinh ngạc nói. Trong lòng thì thầm cao hứng, hừ! Lão nương đẹp như tiên thiên, danh tiếng vang xa thế này ai mà dám quên chứ! May mắn mà các ngươi còn có mắt nhìn người! Hừ, hừ!



"..." Đây là Vô Địch Thần Thâu hay là Vô Lại Thần Thâu? Đây là tất cả tiếng lòng của những người ở đây.



"Ngươi là Thiên Thanh Uyển?" Bạch Thiển Thiển nâng cao giọng hỏi, ánh mắt không tin mà nhìn Thanh Uyển, trong lòng nàng Vô Địch Thần Thâu Thiên Thanh Uyển là một lão bà nghèo túng xấu xí, có thế mới đi ăn trộm ăn cắp!



"Đúng vậy!" Thanh Uyển hất cái mặt lên nhìn Bạch Thiển Thiển kiêu ngạo nói.



"Ta không tin!" Bạch Thiển Thiển kiêu ngạo không kém nói.



"Không tin cũng phải tin! Ngươi có tin ngày mai nhà ngươi tán gia bại sản không?" Thanh Uyển hừ lạnh nói, lần thứ +n bị nghi ngờ Thanh Uyển không biết cảm giác lúc này là gì, có lẽ là cười khổ đi, trong mắt người khác nàng là ngươi như thế nào hả trời???



"Không! Ngươi khiên không có nổi!" Bạch Thiển Thiển khinh thường nói, nhà nàng là Bạch gia, gia tộc thương gia lâu đời, giàu nhất kinh thành đó! Nói sau một đêm tán gia bại sản ai tin???



"Hừ! Đợi đó mà xem! Cái này gửi cho phụ thân nhà ngươi!" Thanh Uyển hừ lạnh nói, từ trong tay áo lấy ra một chiếc lá màu đen, trên đó khắc 'Tán gia bại sản.' bằng thứ mực mà trắng kim tuyến lấp lánh, chói mắt.



"Là... là Thiên Thanh Uyển hàng thật giá thật đó!!!" Không biết có ai vừa nhìn thấy chiếc lá mà Thanh Uyển đưa cho Bạch Thiển Thiển, thất thanh mà hét lên.



Chiếc là màu đen khắc chữ kim tuyến là dấu hiệu dễ dàng nhất để nhận ra người trước mắt này là Vô Địch Thần Thâu – Thiên Thanh Uyển!



Hỏi trên thế gian này, còn có ai mà dám lấy bạc nung ra mà khắc lên một chiếc lá làm thư? Đây là chỉ có những đứa ngu mới làm!



Thiên Thanh Uyển này là một phá gia chi tử! Nàng không đau tiền thì bọn họ đau a! Đó là bạc đó!!! Mà nói cũng đúng, đó đâu phải là bạc của nàng ta mà nàng ta đau, đó là bạc nàng ta đi trộm! Mịa nó! Thế nhưng quên cái vụ nàng ta đi cướp một nữa Quốc Khố ở Hoàng Cung mà nổi danh khắp thiên hạ! Lúc đó nàng ta mới bao nhiêu tuổi??? 8 tuổi! Là 8 tuổi đó!!!



Thanh Uyển mượn theo gió mà đẩy thuyền, hất cái mặt lên kiêu ngạo nói "Chính là lão nương! Còn ai muốn cướp đi hào quang vạn trượng của ta nữa không? Ta cho kẻ đó tán gia bại sản!"



"...Này!" Bạch Thiển Thiển lúc này liền đã hiểu ra tình thế hiện tại của mình sợ hãi nói nhỏ, gọi Thanh Uyển.



"Cái gì?" Thanh Uyển cúi đầu xuống nghi ngờ nhìn Bạch Thiển Thiển, muốn cướp đi hào quang của nàng nữa chứ gì?



"Bọn họ chạy mất hết rồi." Bạch Thiển Thiển nhỏ giọng lẩm bẩm.



Từ lúc có người xác định thân phận của Thanh Uyển, mọi người điều dùng tốc độ ánh sáng chạy trốn hết, các nàng đứng ở cổng chính, bọn họ liền đi cổng sau hoặc là nhảy cửa sổ.



Thanh Uyển nghe vậy liền nhìn xung quanh, gãi gãi đầu, nàng có phải là sát thần đâu mà bọn họ lại sợ nàng như vậy??? Nàng đẹp vậy mà!



"Bọn nô tài của ta cũng chạy hết rồi." Bạch Thiển Thiển lại nói tiếp.



"Bọn họ chạy để làm gì? Ta giống như sát thần lắm sao?" Thanh Uyển khóe miệng giật giật, nghi ngờ mà nhìn Bạch Thiển Thiển hỏi. Mà bọn họ cũng chạy nhanh thật đó!



"Nếu ta nói thì ngươi tha cho ta, nếu không ta sẽ không nói." Bạch Thiển Thiển phồng má lên, ánh mắt lấp lánh ầng ậng nước mà nhìn Thanh Uyển, nàng cũng đâu ngu, dù nàng có kiêu ngạo nhưng nàng là người có lý trí, số suy nghĩ nha! Đừng có khinh thường nàng!



Thanh Uyển nghe xong liền nhướng mày, suy nghĩ cái gì đó một hồi rồi trả lời "Được rồi, tha cho ngươi lần này, nói cho ta biết đi." Dù sao tối nay nàng phải đi gặp con nhỏ Vong Tinh Hi, có rảnh mà đi cướp người khác đâu, không có thời gian a!



"Ngươi rất đẹp, không xấu, bọn họ không phải là chạy đi, mà là đi báo quan, là lệnh truy nã ngươi nha! 1 vạn lượng bạc cho những ai nói ra tin tức của ngươi, 1 vạn lượng bạc cho những ai bắt được ngươi nga. Ngươi trong mắt họ như là một hòn ngọc lấp lánh quý báu nha! Ngươi mà không chạy bây giờ là bị bắt lại đó nga." Bạch Thiển Thiển nhỏ giọng nói, ánh mắt không ngừng trào ra những đợt ý cười.



"..." Thanh Uyển nghe xong liền ngẩn ra, tiết tấu gì đây??? Lệnh truy nã??? Là ai? Là ai ra lệnh truy nã lão nương?! Lão nương phải cho hắn sống không bằng chết!



"Là Hồng Thừa Tướng ra lệnh, Hoàng thượng đã ân chuẩn, đã ra lệnh truy nã 3 năm rồi, nhưng vẫn chưa tháo xuống." Bạch Thiển Thiển nói tiếp.



"Hừ! Là hắn! Mịa nó! Biết vậy lần đó đáng lẽ là lột luôn y phục của hắn ném ra ngoài đường cho rồi!" Thanh Uyển tức giận đùng đùng nói. Lần đó trộm của hắn Thông Lam Đao là quá dễ dàng rồi!



P/s: Thông Lam Đao là Đao mà Hoàng Thượng tự tay ban thưởng, đánh mất, tương đương với phạm trọng tội, đôi khi có thể dẫn đến việc bị chém đầu. /khinh thường/



"Thiên Thanh Uyển ở trong đó! Là tóc trắng, mắt xanh! Không sai! Đúng như miêu tả!" Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao và tiếng bước chân mãnh liệt, khẳng định chính là những người đó là đến bắt nàng! Thanh Uyển không khỏi khinh thường một trận, chừng đó người mà muốn bắt được nàng? Quá khinh thường nàng đi?!



"Nhóc con là Bạch Thiển Thiển phải không? Có duyên sẽ gặp lại." Thanh Uyển nhìn Bạch Thiển Thiển nhếch môi cười ta mị nói, sau đó đi lên lầu.



"..." Không phải nói xong câu này liền nhoáng một cái biến mất à? Sao lại đi lên lầu??? Thật không giống như trong những tiểu thuyết giang hồ! Lừa đảo! Lần sau không đọc mấy quyển sách vô bổ đó nữa! Bạch Thiển Thiển nhìn bóng lưng của Thanh Uyển đứng đó bức rức một hồi.



Không bao lâu sau, Vô Phương quán đã bị bao vây kín mít, một con ruồi cũng không lọt qua.



Bạch Thiển Thiển thản nhiên đi ra, cất giọng khinh thường kiêu ngạo nói "Người đã chạy các ngươi còn tới làm gì nữa?! Đúng là phế vật! Còn bao vây ở đây làm gì nữa? Mau tìm! Tìm cho ra cho ta! Nhanh!!!"



"Bạch tiểu thư! Thiên Thanh Uyển đã chạy?" Một nam tử mang binh phục bước ra mặt nghiêm túc hỏi.



"Còn phải hỏi? Các ngươi làm rầm rộ như vậy, người ngu cũng biết, huống chi người là Vô Địch Thần Thâu Thiên Thanh Uyển? Một đám ngu ngốc!" Bạch Thiển Thiển khinh thường trào phúng nói.



"Vậy Bạch tiểu thư có biết Thiên Thanh Uyển chạy về hướng nào không?" Tên đó nhíu mày lại tỏ vẻ không vui lạnh lùng hỏi tiếp.



"Về hướng của Hoàng Cung."



Bạch Thiển Thiển còn chưa có trả lời thì phía sau vang lên một âm thanh trầm ấm dễ nghe của một nam nhân.



Mọi người bây giờ mới chú ý, từ đằng sau Bạch Thiển Thiển không biết từ khi nào xuất hiện một nam tử bạch y không nhiễm bụi trần, thanh thuần thoát tục, mái tóc đen được bối lên gọn gàng, đôi mắt màu xanh biển thăm thẳm giống như biển sâu, ở khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ hình giọt nước mắt, làn da bạch oánh oánh, đây chính là một mỹ nam chính hiệu, hàng thật giá thật!



"Oa! Đẹp quá! Ta chưa thấy một nam tử nào nhìn như một thư sinh lại xinh đẹp khí phách như vậy." Một nữ tử nào đó hai mắt lóe sáng mà nhìn nam nhân, nhịn không được hô lên.



"Đúng vậy! Thật là đẹp." Mọi người cũng tán thưởng liên tục.



Mà nam nhân này không ngoài ai khác chính là Thanh Uyển sau khi dịch dung, thuật dịch dung này nàng là trộm học từ Tông Linh! Ha ha... đố ai bây giờ mà nhận ra nàng là Thanh Uyển!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK