• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Quảng nhanh chóng đuổi theo, nhưng sức lực của một công tử chốn kinh thành như anh sao có thể so sánh với tướng quân chinh chiến sa trường. Nhoáng một cái mà Âu Dương Minh đã biến mất khỏi tầm mắt, chạy đến đại sảnh nơi tổ chức bữa tiệc linh đình, quỳ trước mặt thánh thượng.

- Hoàng thượng, thần có việc muốn thỉnh cầu.

Hoàng thượng đang nâng ly vui vẻ cùng hai lão phu nhân của hai nhà cũng phải dừng lại bất ngờ trước hành động ấy, bèn giơ tay miễn lễ cho anh đứng dậy.

- Có chuyện gì ngươi cứ nói, sao đi một chút về đã quỳ rồi.

- Thần và tứ cô nương phủ Trấn Quốc Công có hôn ước, gần đây thần mới trở lại kinh thành, vốn chưa vội sang cầu thân vì muội ấy tuy rằng đã đến tuổi cập kê nhưng chưa làm lễ trưởng thành nên thần chưa vội. Nay có nhiều lời bàn tán nghị luận không hay, thần chỉ một lòng với tứ cô nương, đã siêu lòng trước nàng từ thuở tấm bé, giờ nàng đã trưởng thành mong hoàng thượng tứ hôn cho thần cùng nàng ấy nên duyên.

- Sao ngươi có vẻ gấp gáp thế, cải trắng nhà chúng ta đúng như ngươi nói còn chưa làm lễ trưởng thành cơ mà, sao ngươi đã vội xin hoàng thượng ban hôn rồi.

- Tần Thái gia, người....ưm....ưm....



- Hoàng thượng, gia gia, tổ mẫu huynh ấy không có ý gì đâu, chuyện này con sẽ khuyên bảo huynh ấy, con đưa huynh ấy đi, không làm mất hứng mọi người.

Tần Quảng nhanh chóng chạy tới ôm miệng Âu Dương Minh ngăn không cho hắn nói tiếp, sau khi bẩm báo xong nhanh chóng lôi hắn ra ngoài giống như chỉ sợ chậm trễ 1 giây thì sẽ có ngàn đao băm bổ vậy.

Tuy rằng đã ra khỏi đại sảnh nhưng Tần Quảng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt tức giận, hung hăng chỉ muốn chém người của những con người đang ngồi trên sảnh tiệc lớn.

" Con cũng thực sự không muốn mà, chỉ tại con không kịp cản mà thôi, đừng nhìn con bằng ánh mắt đầy sát khí như thế chứ" Tần Quảng đau khổ trong tim mà không biết làm gì, chỉ biết oán than cho cái thân này, trách tội cái miệng nhanh hơn cái não, cái chân chậm hơn ai đó mà thôi.

Trong sảnh tiệc Tần lão thái gia thiếu chút nữa là bóp vỡ ly rượu đang cầm trong tay, khuôn mặt đằng đằng sát khí chỉ muốn xông ra vạn đao đâm chết kẻ vừa thốt ra những lời nói ấy.

- Cha, con xử lý hắn nhé.

Thúc thúc của cô nói khẽ với ông ấy, như chỉ đợi được lệnh là ngay lập tức xin lui, Thái Thanh trông thấy cảnh này cũng cạn lời, thầm cảm thán trong lòng rằng con đường truy thê sau này của người nào đó sẽ khó khăn biết bao nhiêu.

Thái Thanh thì thầm nói khẽ đủ cho hai người nghe thấy, tay nâng ly rượu giả như che đi khẩu hình miệng của mình:

- Hai ngươi thôi đi, hoàng thượng cũng chưa tứ hôn mà, hai người còn muốn ám sát mệnh quan triều đình trước mặt hoàng thượng, là muốn thách thức quyền uy của thánh thượng hay sao.

Vả lại cải trắng nhà ta còn chưa mất, hai người vội cái gì chứ.



- Con bé nói đúng đó, hai người bình tĩnh giùm lão thân này đi, có gì đâu chứ, thằng bé chỉ là bày tỏ rõ lòng mình, thanh minh chuyện gần đây đang đồn đại trong nhân gian thôi mà, đâu phải cướp luôn áo bông nhỏ của chúng ta cơ chứ.

Tần lão phu nhân bất lực trước hai con người đang suy tính việc ám sát Âu Dương Minh, chưa nói đến việc có thành công hay không, nói trước đến việc họ sẽ bị đánh nhừ tử vì cái tội giả làm thích khách trước đã.

Cô xem được màn này qua không gian hệ thống cũng phải bật cười thành tiếng (lúc này thân thể bên ngoài đang nghỉ ngơi, vì liên kết linh hồn nên những cơn đau vẫn không thể bị xóa bỏ dù có vào không gian nhé)

- Ôi trời. Ta nên nói gì đây hả Miêu Miêu, bà ấy không ngăn cản là họ định ám sát anh ta thật đó à.

Miêu Miêu đang nhìn lên màn hình mà cạn lời, quả thực không biết nói sao cho phải trước tình cảnh ấy, nhìn hai khuôn mặt ấy chắc nếu không ngăn cản là họ định làm thật.

Hoàng thượng lúc này nhìn thấy Âu Dương Minh đã đi xa, im lặng một lúc không cất nên lời rồi chỉ tay về phía trước lắc đầu lên tiếng như không tin vào những gì vừa xảy ra:

- Ta và hắn cũng gọi là cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ thấy hắn gấp gáp như thế, có phải hắn vừa ăn phải thứ gì đó kích động đến tinh thần nên mới như vậy không.

- Hoàng lão phu nhân, bà nói xem chuyện này nên xử lý ra sao đây, hình như tin đồn này không chỉ liên quan đến tứ cô nương mà con liên quan đến tam cô nương của phủ thì phải.

- Hoàng thượng thứ tội, là gia phụ quản giáo không nghiêm nên mới gây nên những tin đồn thất thiệt này, chỉ là tứ a đầu ốm yếu thành bệnh, quanh năm không ra khỏi phủ. Chính vì vậy tam a đầu mới xin phép được đi đón tiếp Âu Dương tướng quân, thật không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn đến mức ấy.

- Shhhhhh, thật là phức tạp, phức tạp ah, nhưng hắn chưa từng xin ta điều gì, lần này vì điều đó mà cầu xin, ta cũng không thể không đáp lại lời thỉnh cầu này của hắn được.


- Bệ hạ, tứ a đầu là áo bông nhỏ của lão thần, con bé còn chưa đến tuổi cập kê, thần cũng chưa xin bệ hạ điều gì, vậy thần xin ngài đừng cướp con bé đi sớm như thế.


Tần lão tức giận, ông cũng chưa xin hoàng thượng điều gì từ khi ngài ấy lên ngôi, nói như thế đương nhiên ông ấy cũng có quyền được thỉnh cầu rồi.


- Đây, điều này là lão tướng quân hình như đang làm khó trẫm rồi, ngài không chỉ là lão tướng quân tiền nhiệm mà còn là thầy dậy võ của ta, ngài làm ta khó phân xử quá.


Tần lão tức tối, phồng mang trợn má như một đứa trẻ dỗi cha dỗi mẹ không được ăn kẹo, ai cũng hiểu tính cách của ông, khá bộc trực thẳng tính, không kiêng kè ai.


- Vậy chuyện này hai nhà cứ từ từ quyết định, dù sao hai người cũng có hôn ước, trẫm không xen vào nữa ah.


Hoàng thượng hết cách rồi, với cái tính cách đó của Tần lão chỉ sợ sẽ vác đại đao sang phủ Âu Dương mà làm loạn mất, tốt nhất là để hai nhà tự quyết định chuyện hôn sự này sẽ hơn.


Náo loạn một hồi của Âu Dương Minh khiến không khí trong phủ xôn xao hơn bao giờ hết, hết chuyện này đến chuyện kia khiến khách khứa tới chúc mừng được phiên ăn dưa không ngớt, sau ngày hôm nay chắc sẽ truyền ra khắp kinh thành ngõ lớn nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK