Hiện tại, An Cảnh Nghi đang ngồi trước màn hình laptop ở trong phòng và tâm trạng lúc này của nàng không thể nào tồi tệ hơn, một khuôn mặt méo mó không thể nào khó coi hơn được nữa. Các bạn đoán xem tại sao nàng lại như thế? Chính xác thì hôm nay An Cảnh Nghi đã dậy từ sáng sớm chuẩn bị tinh thần để giật slot vé concert của Blackpink nhưng nào ngờ với tốc độ rùa bò lật ngửa của nàng thì chiếc vé không cánh mà bay. Suốt ngày hôm đó, nàng luôn mang theo khuôn mặt hầm hầm đó, không một ai dám động đến nàng chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Hôm nay là ngày cuối tuần, cả hai có một cuộc hẹn với nhau.
"Alo, Cảnh Nghi, tớ đến rồi, cậu mau xuống đi" Lúc này, cô đang đứng chờ nàng trước cổng dinh thự thì nghe tiếng xe của ai đó từ đằng sau đi đến. Tới chỗ cô đang đứng, người ngồi trong xe hạ kính xuống
"Bạch Nhật Nam?"
"Con nhỏ nghèo hèn kia, mày tới kiếm vợ sắp cưới của tao làm gì. Nhà này không hoan nghênh mày đến. Cút"
"Tôi đồng ý lấy anh bao giờ thế? Sao tôi lại không nhớ nhỉ?" Nàng đi từ trong nhà ra thấy anh ta thái độ với người yêu mình thì vô cùng khó chịu nên lên tiếng đáp trả
"Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng mà em"
"Bà khinh. Có cút không thì bảo. Sao anh mặt dày quá vậy?"
"Được rồi, so đo chi với mấy thứ rác rưỡi" Nói xong, cô kéo tay nàng lôi đi một hơi.
"Sao thế? Không khoẻ ở đâu sao?" Thấy nàng hơi xụ mặt cô lên tiếng hỏi
Nàng không trả lời chỉ khẽ lắc đầu.
Hai người bình yên đan lấy tay nhau đi dạo một hồi lâu rồi đến ghế đá trong công viên gần nhà nàng ngồi
"Xui xẻo. Gặp anh ta hỏng hết tâm trạng" Nàng mặt mày bí xị
"Bảo bối sao thế? Nói tớ nghe tớ sẽ giải quyết giúp cậu" Thấy nàng cứ mãi ủ rũ như thế, cô cảm thấy đau lòng liền đem cả thân thể nàng đặt lên đùi mình. Tư thế lúc này là nàng đang ngồi trên đùi Hạ Vũ và cả hai mặt đối mặt với nhau.
"Ơ.. Đây là nơi công cộng đó" Nàng trở nên ngại ngùng vì hành động bất chợt của cô
"Có sao? Tớ chỉ ôm người yêu của tớ thôi. Ai dám có ý kiến?"
"Xùy" Nàng mang khuôn mặt của mình nhụi nhụi vào người Hạ Vũ. Hành động của An Cảnh Nghi khiến Hạ Vũ bất giác cong môi, đưa tay nâng cằm của người con gái trước mặt lên, đem môi mình đặt lên môi nàng mạnh bạo mà chiếm lấy.
"Ưmm" Nàng khẽ rên lên trong họng khiến Hạ Vũ càng muốn nhiều hơn. Cô đưa nàng vào một nụ hôn sâu hơn, mạnh mẽ càn quét trong khoang miệng của An Cảnh Nghi. Nàng hơi bất ngờ và hoang mang trước điều đó nhưng rất nhanh cũng đã thích ứng. Hạ Vũ cũng đã mất hết kiểm soát. Nhưng lúc này lại bị nàng đẩy ra khiến cô có chút hụt hẫng
"Hạ Vũ, chúng ta đang ở nơi công cộng đó" Nhờ nàng nói cô mới sựt nhớ ra là cả hai đang ở ngoài đường
"Ngoan ngoan nhé" Nàng xoa đầu Hạ Vũ mà vỗ về
"Tớ không phải cún. Mắc đền cậu đó" Cô lại bắt chước cách nàng nũng nịu khiến An Cảnh Nghi bật cười
"Tớ phải là người đòi bồi thường mới đúng. Là cậu đã hôn tớ trước"
"Cậu muốn bồi thường chứ gì? Được thôi, có ngay luôn" Cô vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ
"Cậu mở ra xem đi"
"Cho tớ sao?"
Cô gật đầu và An Cảnh Nghi cũng bắt đầu mở hộp quà ra. Món quà bên trong khiến mắt nàng còn sáng hơn đèn pha ô tô, hú hét rồi ôm chầm lấy cô
"Hức... Hức.. hức" Nàng đã bị món quà bên trong làm cho cảm động đến nỗi bật khóc
"Này mặt trời nhỏ, sao lại khóc nữa rồi? Ngoan ngoan, tớ thương"
"Làm sao cậu có được nó thế?" Món quà mà làm cho nàng sụt sùi như thế chính là hai tấm vé xem concert Blackpink đã được đặt trong chiếc hộp đó.
"Tớ thấy cậu có vẻ rất thích nhóm nhạc này nên tớ đã tiết kiệm tiền và nhờ mấy bạn của tớ giúp. Tớ sợ một mình cậu sẽ không săn được vé. Nhưng mà kết quả đúng như tớ nghĩ luôn" Cô vừa đấm vừa xoa vào vết thương lòng của nàng.
"Cái đồ đáng ghét này"
Cô đưa nàng về nhà rồi cũng đón taxi đi về.
Suốt một tuần sau đó, cô và nàng không có một cuộc hẹn hò nào và lí do chính là vì cô bận. Nàng cũng buồn chán lắm nhưng không biết làm gì hơn. Thực ra, Hạ Vũ đã cùng Nhã Ly cùng nhau đi điều tra nhiệm vụ Ảnh Quân đã giao phó nhưng lại không thể để cho nàng biết được nên mới viện cớ là bận. Kể cả hôm nay là cuối tuần nhưng cô cũng không thể gặp nàng và lí do dĩ nhiên là bận.
Bên phía Hạ Vũ
"Này cậu không đi hẹn hò cùng cô nàng ấy sao?" Nhã Ly thắc mắc
"Không được. Tớ phải điều tra rõ ràng chuyện này rồi nhanh chóng kết thúc. Tớ không mong cô ấy gặp nguy hiểm"
"Tại sao cậu không nói cho cô ấy biết sự thật? Với thân phận của cô ấy, tớ tin chắc cô ấy sẽ an toàn"
"Tớ muốn cô ấy sống với nụ cười ấy chứ không phải sự sợ hãi, đề phòng. Nếu cô ấy biết nhiều quá có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn" Cô vừa nói vừa mang theo nhiều muộn phiền, lo lắng.
Về phía An Cảnh Nghi
Lúc này, nàng đang ngồi trong phòng thì nhận được hàng loạt tin nhắn của ai đó gửi đến. Nàng ấn vào mở lên xem thì không nói nên lời. Vai nàng đã khẽ run, sắc mặt cũng khó coi hơn sau khi xem xong tin nhắn. Nàng nắm chặt tay cố gắng bình tĩnh lại. Điều gì có thể làm An Cảnh Nghi mất bình tĩnh như thế? Đó là tin nhắn từ ba của nàng, bên trong là vô số hình ảnh mà Hạ Vũ đi cùng Nhã Ly trong suốt một tuần qua. Thực ra, An Cảnh Ngôn đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của hai người, ông cũng đã dần mềm lòng hơn nhưng với cương vị người cha, ông vẫn sợ con gái mình bị người khác lừa dối nên đã cho người âm thầm quan sát cô.
"Con thấy rõ bộ mặt của con bé đó rồi chứ. Ta không mong con buồn. Con biết phải làm gì rồi chứ? Mạnh mẽ lên con gái" Ông gửi hàng loạt tin nhắn
"Vâng" Nàng chỉ trả lời ngắn gọn súc tích bởi bây giờ nàng đâu còn tâm trạng.
Suốt đêm đó nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng không khóc mà chỉ khẽ thở dài. Có lẽ trong một góc nào đó vẫn còn niềm tin với Hạ Vũ. Và An Cảnh Nghi không tin việc cô ấy đã phản bội mình.