Mục lục
Lĩnh Nam Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sông Uyên ngoài cửa sông có địa thế khá hiểm hóc ra thì còn có một khúc sông hẹp có thể coi là vị trí phòng thủ lý tưởng. Cũng vì thế nơi đây đã sớm được quân Việt đóng giữ cẩn mật.



Mặc khác, sau khi thủy doanh Việt ở cửa biển bị quân Hán nhấn chìm thì nơi đây cũng là mục tiêu quan trọng tiếp theo của hai tên Hán tướng. Vì lẽ đó, tuy sáng nay vừa có một trận thắng giòn giã, thuyền chiến của quân Hán vẫn không ngừng xuất hiện qua lại tuần tra, dò xét, hoặc dĩ tìm cách tìm hiểu cho rõ mọi ngọn ngành của lớp lá chắn mỏng manh này.



"Bên trái có rặng cỏ lau, thích hợp cho việc bố trí mai phục."



"Mặt khác cũng tiện cho quân ta bố trí tập kích."



"Hai đứa chúng mày nói thật hay, ha ha." Một tên đội trưởng đang đạp chân lên mạn thuyền phì cười bảo:



"Chúng mày làm như bọn nó không biết đề phòng vậy? Dù sao có ngu đi nữa cũng chả thể ngu được đến lần thứ hai. Vả lại…" Nói đến đây hắn không khỏi thở dài đầy ý tiếc nuối:



"Cũng không dễ gì tìm thấy một đội thứ hai như đội của lão Dao…"



Nghe hắn nói như thế, mặt mũi hai tên vừa nãy cũng tỏ ra trầm trọng hẳn đi. Không khó để nói chiến thắng vừa qua của bọn chúng là hết sức rực rỡ khi vừa nhổ bật một vị trí phòng thủ cực kỳ yếu hại của địch, vừa loại bỏ được hai trong số ba tên man tướng lừng lẫy từng hô mưa gọi gió trong suốt quãng thời gian vừa qua.



Đúng vậy, với việc Phật Nguyệt cùng với Gia Hưng công chúa bị bêu đầu, sức mạnh của thủy quân Việt bị hủy bỏ gần như hoàn toàn. Thủy quân Việt mất đi chủ tướng, phần nhiều tự khắc bỏ trốn tứ tán đi. Còn lại mỗi Lê Chân lại chỉ vốn quen với hải chiến, ở nơi sông ngòi nàng ấy chỉ có thể thủ nhiều hơn công, hoàn toàn giống như một con hổ bị nhổ sạch nanh vuốt.



Có điều tổn thất của bọn chúng cũng chẳng hề nhỏ. Hoặc nói xác đáng hơn là tổn thất của gia tộc họ Giả là không hề nhỏ…



Để có được thắng lợi ấy họ Giả đã phải đổi bằng cả một đội quân tinh nhuệ gần ba trăm người, cũng đánh đổi bằng một mạng thống lĩnh quan trọng.



Thiên quân dễ kiếm, nhất tướng khó tìm. Giả Dao đâu phải chỉ là hạng tướng lĩnh bình thường? Hắn là gia tướng, không chỉ bản lĩnh học thức được gia tộc trui rèn mà càng quan trọng hơn là lòng trung thành đã sớm được đảm bảo. Mất đi hắn không chỉ mất đi một thống tướng hay một đạo quân mà còn mất đi cả một nguồn sức mạnh quan trọng, mất đi khả năng tiến hành thật nhiều nhiệm vụ không hề đơn giản…



Thí dụ như… lợi dụng địa hình ven sông để tập kích thủy trại của địch…



Thủy trại giống như lần công kích trước, cũng tựa như tòa thủy trại trước mặt này.



Đáng tiếc, giờ bọn chúng chẳng còn nữa.



"Thôi nào, đừng ủ dột mãi thế." Tên đội trưởng thấy hai tên bộ hạ trầm mặt đưa đám thì vỗ đầu chúng bảo:



"Dù gì tòa thủy trại này cũng không có quá đáng sợ đâu. Chúng ta chẳng cần phải mạo hiểm đi tập kích chúng làm gì cả." Hắn vừa nói vừa cười, nét mặt cũng không có lấy bao nhiêu vẻ thương tiếc đối với đồng đội cũ:



"Chủ quân của Đại Soái ở ngay sau lưng chúng chỉ độ một ngày hành quân mà thôi. Nếu cần gấp, thiếu chủ hoàn toàn có thể nhờ bộ quân phối hợp tiêu diệt. Dù sao bộ chiến không phải là thế mạnh của chúng ta, chúng ta không cần phải đâm đầu lên bờ giáp đấu với giặc làm gì."



Đúng vậy, gia tộc họ Giả xuất thân là thủy quân, làm sao lại đi đặt tài nguyên vào một đám bộ binh chuyên đi tập kích trên bộ được?



Suy nghĩ như hắn có tàn nhẫn không? Có vô lương tâm chăng? Không hề. Thời loạn sinh mạng con người chính là cỏ rác. Giả Dao quan trọng không? Tất nhiên là có, mất đi hắn nhà họ Giả ắt có tiếc nuối, xong Giả Dao nào đâu phải kẻ đầu tiên bị đào thải dưới khói lửa chiến loạn đâu?



Tiếc nuối Giả Dao, thế còn Giả Bì, Giả Lưu, Giả Hoàng… thì sao?



Giả Thử hiển nhiên không hề cảm thấy vui vẻ gì đối với cái chết của đồng bọn, xong hắn đã sớm quen.



"Tương lai của Giả gia, đương nhiên do bọn ta gánh vác, lão Dao, ngươi ra đi được rồi. Hà hà…Đi, chúng ta quay về báo cáo!"



"Dạ!"



Roạm… hai tên bộ hạ cúi đầu vâng dạ, tay chân nhanh nhẹn nâng tay chống mái chèo đẩy thuyền nhỏ từ từ lùi ra sau, dần dần mất hút sau dãy lau sậy dày đặc.



...



"Ha ha ha, Thử ca, ngươi đã về rồi ư? Mau mau lại uống chén, lại uống chén." Tên lính canh vừa rướn tay chụp lấy sợi dây neo quăng tới xong đã lập tức hăm hở sách chiếc bình gốm bên chân dâng lên, miệng rối rít:



"Huynh xem, đây là rượu ngon không đấy. Tiểu đệ đặc biệt giữ cho huynh vò này đấy."



"Hừ!" Giả Thử chỉ cần một nhịp lấy đà đã nhảy tót từ boong thuyền lên bên cạnh hắn, tay giựt lấy vò rượu, nét không hài lòng lộ rõ trên gương mặt:



"Trong quân vốn có lệnh cấm, rượu này ngươi lấy ở đâu ra?"



"Khà khà, Thử ca đừng nóng. Đây không phải do đệ, đây là hàng thâu được trong kho của bọn man đấy."



"Hàng trong kho?" Giả Thử nghe nói thì đưa mắt lia qua vò rượu một, hai nhịp. Đoạn y dứt khoát đưa lên miệng tu liền hai hớp, giọng sảng khoải vô cùng:



"Khà! Được được, không tệ. Là chiến lợi phẩm thì tất nhiên phải hưởng, phải hưởng."



"Hà hà, vâng vâng, Thử ca dạy chí phải. Hà hà…" Tên lính cúi đầu lễ phép.



"Đúng," Giả Thử lại tu liền hai ngụm rồi mới quệt mồm hỏi:



"Thiếu gia đang ở đâu, ngươi biết không?"



"Dạ bẩm, biết ạ." Tên lính khúm núm chỉ tay về một phía:



"Vừa nãy thằng nhóc Tiểu Khất vừa mới tỉnh nên thiếu gia cùng với Đậu giáo úy đã đến đó hỏi thăm rồi ạ."



"Thằng hèn ấy tỉnh rồi?" Giả Thử khịt mũi nhìn về phương hướng vừa được chỉ.



Tính ra tên Tiểu Khất ấy dù có hèn mọn thật, xong lại cũng có phần cơ linh. Dễ dầu gì gần ba trăm quân đột kích vào thủy doanh của man tặc đều chết sạch mà chỉ mỗi mình nó sống sót? Mặc dù việc chui vào đống rơm rạ trốn không được mấy quan minh chính đại đi nữa thì sống sót được cũng coi như là có bản lĩnh. Hừ, nghĩ đến đây, Giả Thử lại nâng vò rượu lên ực một hơi rồi mới quay đầu bỏ đi.



"Giả Thử!!! Chậm đã!!"



Giả Thử nhíu mày, hắn nhận ra giọng của kẻ vừa gọi mình nên bước chân toan nhấc cũng chững lại. Tay cầm vò rượu dứt khoát quăng choảng qua một bên rồi mới chắp tay quay lại đĩnh đạc đáp:



"Đại ca, ngươi cho gọi ta?"



Giả Quân gật đầu, ánh mắt cực kỳ trịnh trọng:



"Thiếu chủ có lệnh cho chúng ta lập tức chuẩn bị thuyền do thám."



"Lại đi do thám? Lần này cả đại ca cũng đi theo ư?" Giả Thử ngạc nhiên hô lên.



"Đúng vậy…" Giả Quân đáp, ánh mắt tựa như không hề đặt lên người kẻ đang đối thoại với mình mà lại bay đi thật xa, như có như không đi đến bên hai cây cọc gỗ thật cao cắm ở trung tâm tòa thủy doanh. Nơi ấy có hai cái thủ cấp bị ghim lên, trừng trừng trợn bốn con mắt không đành lòng nhìn xuống từng tên quân Hán đang chìm đắm trong hân hoan vui vẻ bên dưới.



Ánh mắt ấy Giả Quân đã gặp vài lần, thật sự không hề dễ quên…



Không hề dễ quên…



Rầm!!!



"A!!!! T… tại s..ao… tại sao ngươi…" Tên lính Hán ngã vật ra boong tàu, ánh mắt trợn trừng, thái độ lắp bắp cùng cái mồm há hốc đã lột tả toàn bộ trạng thái kinh hãi mà hắn đang được trải nghiệm.



"Ồ ha ha… ngươi nhìn biết ta?" Một giọng nữ đầy đanh thép đáp lời.



"Ta… ta…" Tên kia không cất nổi lời nói. Hắn biết chứ, tất nhiên là biết chứ. Thứ ánh mắt trong vắt như nhìn thấu tâm gan người khác, thứ ánh mắt như bao trùm toàn bộ không gian trước nó ấy trong mấy ngày qua hắn đã được cảm nhận không dưới chục lần. Hắn làm sao có thể quên được?



Nhưng là… nghĩ đến đây, hắn vô thức xoay người thật chậm, cố gắng dời mắt nhìn về phía hai cây cọc gỗ neo ở trung tâm thủy doanh.



Nhưng là không phải bọn ta đã?



Roạt!! Phụt...



"Không cần nhìn đâu. Tướng quân của chúng tao: không dễ bị chém như vậy."



Một người lính Việt trong trang phục gọn nhẹ vừa nói, thân thủ vừa cúi người lau dao găm qua cổ tên lính như thể để cho kẻ tận mạng kia hiểu được phần nào sự việc, để hắn thôi cảm thấy oan uổng khi bước chân vào Quỷ Môn Quan.



Vù vù vù!!!



Cùng lúc, từng bóng người thoăn thoắt lao lên hai tòa tháp canh ở cửa trại, thân thủ nhanh như chớp đánh gục những tên lính gác đã sớm vì ngày dài chiến đấu và rượu mừng làm cho mệt đến không đứng thẳng nổi.



"Chị Nguyệt, cổng trại và các tháp đã bị chiếm giữ."



"Chị, đường từ cảng tàu thoát ra đã được thủy quân bao vây chặt. Sẽ không có kẻ nào thoát được."



"Chị, Lĩnh Nam quân và quân của chị Quốc đã vào vị trí."



"Tốt. Đốt lửa hiệu đi!" Phật Nguyệt dõng dạc đáp.



Bùnggggg!!!!!



"Ư? Trời sáng rồi sao? Oáp… a.. a?"



"Lửa cháy?!!! Lửa cháy ở đâu ra??!!"



"Thằng chó nào bất cẩn gây hỏa hoạn thế?"



"Đ… đội trưởng… hình như là lửa đang cháy ở… bên ngoài doanh…"



"Hả? Thế là sao?"



Trong khi quân Hán còn đang mắt nhắm mắt mở đứa thì chưa tỉnh ngủ, đứa thì bàng hoàng không hiểu vì cớ sự gì mà xung quanh doanh trại bỗng xuất hiện thật nhiều ụ lửa thật lớn thì ở phía ba ngọn đồi bao sau lưng chúng, Gia Hưng công chúa cùng binh lính dưới trướng lại tỏ ra kích động lên hẳn.



"Được! Có tín hiệu rồi!! Mau mau dỡ ngụy trang xuống." Nàng Quốc bật thẳng người, ánh mắt chăm chú quan sát từng ngọn lửa đang cháy hừng hực, chiếu sáng toàn bộ tòa Hán doanh rõ mồn một.



Roạt roạt!



Xung quanh, binh sĩ thi nhau gạt bỏ từng chùm lá cây, từng bụi tre che chắn để lộ ra những món đồ vật bằng gỗ hết sức cồng kềnh cao tới hơn năm thân người.



Những món đồ này đặt cách nhau tầm mươi bước chân, đế dày nặng, bốn chân gỗ vươn cao đỡ lấy một hệ thống kỳ dị nối liền với cánh tay gỗ. Một đầu cánh tay có cấu tạo như một thùng đồ được chất đầy đá nặng, đầu khác nối với một sợi dây da chắc chắn được buộc xuống bệ. Cạnh mỗi món đồ này luôn có năm, sáu người lính túc trực sẵn.



Đợi đồng bạn gạt bỏ hết đồ ngụy trang và kiểm tra lại tình trạng một lượt, những người này mới bệ vệ khiêng tới những hòn đá to tới gần mười ký đã được mài tròn trịa, bên trên một mặt được trét lên rơm rạ dễ bắt lửa. Họ để những hòn đá này vào phần đai ném, sau đó cầm đuốc nhìn về phía Gia Hưng công chúa chờ đợi.



Đúng vậy, đây chính là máy bắn đá bất đối xứng Trebuchet, con quái vật công thành của thời Trung Cổ. Khải Minh tìm cách triệu hồi nó ra đây chính là vì muốn mượn sức tàn phá kinh khủng của chúng để đập nát hạm đội thủy quân Hán.



Xong, muốn dùng chúng không hề dễ dàng. Bởi vì Khải Minh dù sao cũng chỉ là tay mơ chỉ mới thấy heo chạy chứ chưa bao giờ được sờ vào heo, làm sao có thể hiểu hết công năng cùng hoạt động của chúng ra sao. Vì thế mặc dù có thợ tài của Kẻ Khí giúp chế dựng, những cỗ máy này vẫn còn khá nhiều hạn chế.



Di chuyển cồng kềnh và độ chính xác không mấy cao chính là hai yếu tố quan trọng nhất. Nếu muốn bắt binh sĩ Việt vốn chưa hề quen dùng máy móc đi đem những cỗ máy hạng nặng này đi bắn phá chiến thuyền đang di chuyển e rằng sẽ hỏng mất. Lúc đó có khi họ không bắn trúng tàu địch mà bắn nhầm tàu phe mình cũng nên.



Vì lẽ đó, lần này quân Nam đã thiết kế một màn trá bại thật lớn để dụ dỗ quân Hán tiến vào vị trí mục tiêu đã xếp đặt sẵn. Tòa thủy doanh kia chính là nơi mà máy ném đá hoàn toàn có khả năng đánh trúng chuẩn xác nhất.



"Bắn!!!!" Gia Hưng công chúa cầm đuốc phất mạnh ra hiệu. Dưới ánh lửa, vẻ chờ trông trên gương mặt nàng dường như lại đậm thêm không chỉ một lần. Ba ngọn đồi, hơn ba mươi máy ném. Nàng đã từng quan sát một, hai chiếc cùng ném, xong với một số lượng máy ném lớn như thế này cùng lúc hiển uy thì quang cảnh sẽ đồ sộ hùng vĩ như thế nào đây? Nhất là khi trong lần tập doanh này, quân Việt sẽ dùng đá lửa.



"Châm lửa, ném!!!! Ném!!!!"



"Châm lửa, ném!!!!"



Từng tên đội trưởng nom theo ánh đuốc mà gào thét, kéo theo từng tiếng đạn đá bắt lửa bùng bùng. Sau đó…



OÀNH!!!!!! OÀNH!!!!! OÀNH!!!!!



Những tiếng động vang dậy như sấm ngay lập tức lấn át hết không gian. Nối tiếp sau đó, từng viên từng viên cầu lửa thi nhau bay vọt lên không, kéo ánh sáng vàng cam nóng rực đầy chết chóc giáng xuống tòa quân doanh bên dưới.



"Chu cha ơi…"



"Hô…"



Vù vù vù vù….



"Thiên địa ơi, cái gì thế kia???"



"Thiên thạch!!!! Là thiên thạch!!!"



"Trời sập rồi!!!!"



Quang cảnh hùng vĩ trong tưởng tượng của Gia Hưng công chúa có lẽ không thể nào đủ để miêu tả khung cảnh bây giờ được nữa, càng chẳng thể nào diễn tả được tâm trạng hãi hùng của quân Hán khi chứng kiến mấy chục đầu đạn lửa đang thi nhau bay vùn vụt tới đây.



RẦM!!!



UỲNH!!! ĐÙNG!!!!!



Để rồi trong ánh mắt kinh hãi của chúng, đá lửa giáng xuống, khủng khiếp như trời giáng sấm chớp, chấn động chẳng kém chi đất rung núi lở. Từng đợt sóng chấn động hất tung quân Hán, kèm theo đó là khí tức nóng hừng hực đầy sức phá hoại, đầy chết chóc.



Có không ít viên rơi ngay vào lều của binh sĩ đang ngủ, trực tiếp càn nát chỗ ấy tạo thành một hố máu nhỏ. Máu tươi dính lên vải lều còn chưa kịp khô đã bị lửa bén theo sau nướng cháy khét lẹt. Mùi máu tanh, mùi khét, mùi đồ vật bị cháy hòa trộn với nhau lẫn lộn, gay đến mức khiến người khác phải nôn ọe.



Chỉ với ba mươi đầu đạn đá rơi xuống, tòa thủy trại vốn rất an toàn đã bị quấy thành một đống hỗn tạp.



"Trời ơi… nhìn kìa…"



"Ực… đây là uy lực của chúng ư…"



Kết quả thế này không chỉ khiến quân Hán bị chấn động mà còn trực tiếp chấn nhiếp luôn cả những người vừa sử dụng chúng. Trên sườn đồi, quân Việt chết đứng nhìn mưa đá lửa tàn phá doanh trại địch; thoáng chốc dường như quên đi hẳn mình nên làm gì tiếp theo.



"Đứng sững ra đó làm gì? Tiếp tục nạp đá, bắn tự do. Nhanh đi!!!" Mặc dù giọng nói của nàng đã có phần lạc đi vì kích động cùng kinh hãi, Nàng Quốc có lẽ là người duy nhất còn giữ nổi tỉnh táo. Nhìn thấy quân sĩ bị mưa đá lửa dọa cho hết hồn, nàng vội vận lực hô lên nhắc nhở:



"Mau mau bắn tiếp, đừng cho kẻ địch kịp phản ứng!!!"



"A, vâng vâng.."



CÀNH!!!! OÀNH!!!!! CÀNH!!!!!



Và như thế, cơn mưa lửa khiến quân Hán chết khiếp cả một đời lại lần nữa tiếp tục.



Véo!!!!!!

Ầm!!!! Ầm!!!! Đùng!!!!



Cả một phiến đất trời cứ như thế bị vô vàn tiếng đá lao cùng tiếng va chạm nuốt gọn. Tiếng la hét, tiếng gào thét của binh lính Đại Hán cũng bị lọt thỏm vào tiếng gầm giận dữ do khí cụ quân Việt mang đến.



Bọn chúng bần thần nhìn mưa lửa rơi xuống, hoảng sợ xô đẩy nhau tìm chỗ né tránh. Thế nhưng ngay cả những tòa thành trì to lớn khi đối đầu với lượng máy bắn đá không ít thế này cùng tập trung nã mà còn phải chịu rúng động không ít thì với tòa thủy trại này làm gì còn có chỗ cho chúng náu thân.



Đá rơi đến đâu là tan hoang, là chết chóc đến đấy. Mặc dù sức sát thương của mỗi viên đá lửa thật sự cũng không quá cao xong sức càn quét lên phương diện tinh thần của chúng thì gần như hủy diệt tuyệt đối.



Quân Hán biết mình bị tập kích, biết rằng những hòn đá kia rất có thể do lũ man binh đang vây khốn bên ngoài gọi tới. Thế nhưng bọn chúng không thể hiểu nổi vì sao quân Việt có khả năng ném đi những viên đá lửa to như thế, bay xa như thế. Nhiều tên thậm chí đã cho rằng đây là thiên binh do quân Việt gọi tới để trừng phạt mình bèn hùa nhau quỳ xuống lạy khóc nức nở.



UỲNH!!!!! ĐÙNG!!!!!!



"Chị… chúng ta …có nên…"



"Điên à!" Lê Chân bác ngay lời của Lê Hải:



"Mưa đá nhiều thế kia, bây giờ chúng ta chen vào thì số phận có khác gì bọn chúng? Lệnh các thuyền vây chặt thủy trại, chớ cho bất kỳ kẻ nào tẩu thoát!"



"Dạ, dạ!" Lê Hải tuy bị mắng mà vui vẻ vô cùng. Này là hắn chỉ muốn hỏi thế thôi chứ trong lòng trăm ngàn vạn lần cũng đâu dám chui đầu vào phạm vi càn quét ấy? Hắn vội vàng quay người đi truyền lệnh trong tiếng hừ lạnh của chủ tướng:



"Hừ, hai tên Hán tướng còn có thể trốn được sao?"



"Mau mau! Mau đi tìm nhị vị tướng quân, mau đi tìm nhị vị tướng quân!!!" Trong doanh, mấy tên đội trưởng rốt cục cũng ý thức được vấn đề. Chúng hò nhau, vội vã liều mạng giữa mưa đá lửa như xối nước để đổ về phía hai căn nhà vốn là chỗ nghỉ ngơi của Đậu Huân và Giả Tông.



Véo!!!!! Đùng đùng đùng!!!!!



Thế nhưng chưa kịp cho chúng hành động thì ba viên đá lửa đã phá nát trời đêm mà tới trước, chúng kéo theo những vệt lửa dài, đùng đùng cày nát tan hai căn nhà nhỏ. Ván gỗ tung tóe, mái ngói hỗn độn, ánh lửa bập bùng sau cơn va chạm để lộ trong mắt quân Hán hai tòa nhà đã sớm… trống rỗng chẳng còn ai.



"Hai vị… a, hai vị tướng quân đã đi đâu?"



"Bọn họ bị đá đập nát rồi? Trời ơi!!!"



"Trong đó làm gì có ai? Không lẽ…"



"Nguy quá, gia tướng cùng với gia binh hai tộc Đậu, Giả đã biến mất rồi!!!!"



"A?!!!"



"Cái gì??!!!!"







"A… bọn man này… lần này ra tay thật quá ác độc…" Đậu Huân chống tay lên mạn thuyền, trong lòng có ba phần cảm giác đau đớn thua thiệt, bảy phần lại vui mừng nhẹ nhõm vì vừa vặn thoát đi khỏi Quỷ Môn quan:



"Thật sự, lần này nếu như không phải Vũ Nho huynh nhìn thấu đáo bố trí của tặc binh thì chúng ta e rằng khó lòng thoát khỏi cái chết."



Xung quanh hắn đám gia tướng của hai nhà Giả, Đậu cũng không hẹn mà cùng nuốt nước bọt nhìn quang cảnh rực cháy với những quả cầu lửa vàng cam vẫn còn đang gầm rú lao đi trên không mà không khỏi cùng gật đầu đồng tình với lời nhận xét trên.



"Thật không ngờ… ài, quân Nam lại dám đưa cả tướng lĩnh ra làm mồi nhử." Một tên thốt lên cảm thán.



"Mồi nhử?" Giả Tông lắc đầu không chút đồng tình. Hắn đã xem xét kỹ lưỡng, hai cái đầu kia tuy nhìn khá thực xong lại có không ít dấu vết thuộc về thuật dịch dung, xem ra đấy chỉ là kẻ thế mạng mà thôi.



Nếu không phải vì hắn nhìn thấu chiêu trò này, lại thêm việc quân Nam cố tình châm lửa báo hiệu cho quân Hán tấn công bị lột trần sau khi hắn nói chuyện với tên nhóc Tiểu Khất thì hôm nay rất có thể hắn sẽ táng thân nơi đây.



Xong, đáng tiếc là bọn hắn biết quân Việt có bố trí cạm bẫy quá chậm, lại sợ nếu chúng phản ứng quá mạnh thì sẽ khiến quân Việt phát động công kích càng sớm nên hai bọn chúng chỉ còn cách giả làm thuyền đi do thám để bỏ chạy cùng với tư binh mà thôi.



Tất nhiên chạy thoát khỏi mai phục của quân Nam cũng chưa đồng nghĩa với việc mạng sống của chúng đã được đảm bảo.



"Tử Lư huynh, tình thế của chúng ta vẫn chưa được sáng sủa đâu." Giả Tông thở dài:



"Đại soái thì yêu cầu chúng ta cố giữ vững lực lượng, tránh cùng địch trực tiếp giao tranh. Các gia tộc lại muốn chúng ta nhanh chóng kết thúc Nam chinh để tránh hao tổn tài nguyên, dù cho tiêu hao non nửa chiến lực cũng có thể chấp nhận được. Giờ thì tốt rồi, chúng ta…"



Hắn nói liền một mạch đến đây thì không khỏi nín lặng.



Giờ thì tốt rồi, hai tên bọn chúng trực tiếp đem thủy quân nướng sạch ráo rọi…



"Vũ Nho, chúng ta cần phải đi gặp phò mã gia…" Đậu Huân cắn răng, quyết tâm nói.







"Lạc quân, bọn chúng rời đi rồi." Thiều Hoa nheo mắt nói.



"Ừ, như thế cũng tốt, chúng ta cũng đỡ phiền lòng." Khải Minh gật đầu phất tay cho quân sĩ rời khỏi chỗ mai phục.



"À hà, dù sao chiến công rực rỡ thế này cũng cần có vài kẻ sống sót đem về thêu dệt chứ." Hắn nhếch môi cười bảo, trong tay lại siết chặt một cuộn da thú báo tin.



"Chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút, ngày mai… Ngày mai xem ra không dễ dàng gì đâu." Hắn nói đến đây thì quay người nhìn về phía xa.



Ngày mai, Mã Viện sẽ cho tế cờ lập cột đồng Giao Chỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK