• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: phongsunuong.

Kinh Hàn Chương thích ăn Phục Linh cao nhất, từ nhỏ tới lớn ăn xong cũng không có vấn đề gì cả, cho nên không thể hiểu nổi vì sao chỉ nửa cái Phục Linh cao, liền nháo tới nông nỗi phải gọi thầy thuốc.

Vì không hiểu rõ thân thể của Yến Hành Dục, hắn đành phải thần tình mộng bức mà nhìn A Mãn sốt ruột đến sắp phân thân, một bên gọi thầy thuốc, một bên đi nấu thuốc.

Kinh Hàn Chương nhíu mày: "Phải gọi thầy thuốc tới à?"

A Mãn dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn, giống như cảm thấy hắn vô cùng đáng thương khi hỏi câu này.

Kinh Hàn Chương đột nhiên có loại dự cảm không tốt: "Sau khi ăn Phục Linh cao thì y bị làm sao?"

A Mãn không biết nên nói như thế nào, chỉ thở dài nói: "Điện hạ, chờ uống thuốc đi."

Kinh Hàn Chương: "..."

Một khắc sau, Kinh Hàn Chương cảm giác phần thân dưới bỗng dưng nhẹ đi, cả người cũng dần dần ngứa ngáy, hắn theo bản năng mà đưa tay đi gãi, nhưng mới cử động đã bị A Mãn chế trụ tay.

Kinh Hàn Chương tính tình cường thế, cực kỳ ghét bị người khác áp chế, thấy thế liền muốn tránh khỏi A Mãn, nhưng trong đầu hắn rõ ràng đã có suy nghĩ này, nhưng tay lại không hề động đậy, tùy ý A Mãn đè tay mình trên tay vịn của xe lăn.

Kinh Hàn Chương trừng to mắt, hắn cả giận nói: "Ngươi dám!"

Nhưng quỷ dị chính là, hắn nhớ rõ ràng là chính mình đã há miệng ra để nói, nhưng bên tai lại không nghe thấy thanh âm phát ra.

Kinh Hàn Chương sửng sốt nửa ngày, ngay khi hắn nghĩ mình đang gặp quỷ, thì đột nhiên cảm thấy tay mình động một cái, bên tai cũng vang lên thanh âm nổi giận của chính bản thân.

"Ngươi dám!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương bị doạ sợ bởi chính mình.

A Mãn nói: "Điện hạ, công tử nhà ta sau khi ăn Phục Linh cao, phản ứng so với người bình thường thì chậm lại, cả người sẽ vô cùng ngứa ngáy, ngài tốt nhất không nên gãi loạn."

Kinh Hàn Chương: "..."


Phản ứng chậm?! Lại còn vô cùng ngứa ngáy?

Kinh Hàn Chương trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Đấy cũng không phải là phản ứng chậm, mà là rõ ràng trong đầu đã có chỉ thị, nhưng thân thể lại hoàn toàn không theo kịp, sau một hồi lâu mới có phản ứng.

Cái này...

Phục Linh cao thế nhưng lại có loại tác dụng như vậy sao?!

Sao lại giống như đang trúng độc vậy?

Chấn động tam quan của Thất điện hạ!

Nhưng giờ Kinh Hàn Chương cũng không còn thời gian để rối rắm vấn đề này nữa, bởi vì cả người hắn đang bắt đầu ngứa ngáy rồi, hắn đưa tay muốn đi gãi, nhưng động tác một lúc sau mới làm, bị A Mãn đứng chờ một bên chế trụ lại tay.

Kinh Hàn Chương tức đến muốn ngất: "Làm càn! Mau buông tay cho bản điện hạ!"

A Mãn không hề động đậy, nói: "Thân thể công tử rất dễ để lại sẹo, điện hạ hãy cố nhịn, đừng để gãi tới bị thương."

Vừa rồi Kinh Hàn Chương tùy tay gãi một chút, đã làm cổ tay của Yến Hành Dục chảy máu, cực kỳ thấy rõ trên nền tuyết trắng kia.

A Mãn ỷ vào việc Kinh Hàn Chương phản ứng chậm không thể đánh lại hắn mà nhanh chóng đỡ hắn dựa vào giường, thuận tiện cầm chặt hai tay kia của hắn, phòng ngừa Kinh Hàn Chương gãi loạn.

Kinh Hàn Chương làm sao có thể chịu được sự nhục nhã này, nổi giận nói: "Ngươi dám làm vậy với ta à? Chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao?!"

A Mãn thân thể thì nhỏ, nhưng sức lực cực lớn, thần tình vô tội mà nhìn Kinh Hàn Chương chậm một nhịp mà giãy dụa.

A Mãn tuy đối đãi với Kinh Hàn Chương rất cung kính, nhưng chuyện gì liên quan tới thân thể của công tử nhà hắn thì cái gì cũng mặc kệ—— vào buổi sáng khi uống thuốc, nếu trước khi thuốc nguội mà Kinh Hàn Chương còn chưa uống, A Mãn chắc chắn sẽ đi vào mạnh mẽ rót hết thuốc cho hắn.

Cái gì mà mạo phạm hoàng tử, A Mãn mà nghiêm túc thì dù là hoàng đế cũng dám mạo phạm.

Lần đầu trải nghiệm động tác bị chậm lại với Kinh Hàn Chương là một chuyện cực kỳ đáng sợ, có đôi khi hắn quên mất chính mình đã từng giãy dụa, rồi đột nhiên thân thể động một cái, đều có thể làm hắn sợ đến mức chảy một thân mồ hôi lạnh.

"Tức chết ta! Tức chết ta rồi!"

Cuối cùng, Kinh Hàn Chương hơi thở mong manh mà dựa lưng vào đầu giường, triệt để nhận mệnh.

"Đừng động vào ta." Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói, "Ta không động là được."

A Mãn nhìn kỹ thần sắc của hắn, do dự mà nói: "Dù ngứa cũng không động?"

Kinh Hàn Chương sắc mặt đen như mực, nhìn như muốn đi giết người: "Ngươi thử nói xem?"

A Mãn vẫn có chút sợ hắn, thật cẩn thận buông tay ra.

Kinh Hàn Chương quả thực là nói chuyện giữ lời, dù cả người đều vô cùng ngứa ngáy, vẫn cố gắng không động đậy, nhưng mà sắc mặt khó coi đến mức có thể tùy lúc lấy đao chém người.

A Mãn vốn đang lo lắng, bởi vì Yến Hành Dục mỗi lần phát bệnh đều nói không giữ lời, dù liên tục đáp ứng sẽ không gãi, nhưng chỉ cần A Mãn buông tay ra, y liền lén lút gãi ngứa, thành ra trên người toàn một đống vết sẹo mờ nhạt, bôi thuốc thật lâu mới hoàn toàn biến mất.

Ít nhất Kinh Hàn Chương biết giữ lời hơn chủ tử của hắn, nói không gãi liền không gãi, ngứa thế nào đi nữa cũng không gãi.

A Mãn quan sát nửa ngày, lúc này mới yên tâm lại.

Kinh Hàn Chương tập võ từ nhỏ, sức chịu đựng chắc chắn không hề bình thường, cả người dù ngứa ngáy đến muốn mạng hắn cũng cưỡng bách chính mình không được nhúc nhích.

Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, lạnh lùng nhìn hai viên ngọc kia bên trong hòm, cười lạnh một tiếng.

"Còn khắc ngọc?" Kinh Hàn Chương nghĩ thầm rằng, "Khắc ngọc cái quỷ ấy mà khắc! Bản điện hạ dù ném hết ngọc cũng không khắc cho ngươi!"

Kinh Hàn Chương vẫn còn tức giận, khó chịu hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được thầy thuốc.

Thầy thuốc này đầu bạc râu trắng, đi đường thì tập tễnh, đằng sau hắn có tiểu dược đồng đang cầm giúp hòm thuốc.

A Mãn đón thầy thuốc vào, vội hỏi: "Thầy thuốc thầy thuốc, mau xem giúp công tử nhà ta một cái!"

Thấy thuốc lớn tuổi, tai đã không còn nghe rõ được nữa, híp mắt hỏi: "Cái gì? Công chúa?"

A Mãn: "..."

A Mãn cũng không nhiều lời nữa, đỡ thầy thuốc vào trong phòng, nhờ hắn tham mạch cho "Thất công chúa".

Kinh Hàn Chương vẫn còn đang giận dỗi, rốt cuộc cũng thấy thầy thuốc đi tới, tích góp được chút khí lực, lạnh lùng nói: "Không chữa hết được, các ngươi đều phải chôn cùng ta!"

A Mãn: "..."

Thầy thuốc không biết nghe thành cái gì, sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống, miệng hô vạn tuế: "Bệ hạ tha mạng a! Cựu thần đã cố hết sức rồi!"

Kinh Hàn Chương: "..."

A Mãn: "..."

Tiểu dược đồng xấu hổ mà đỡ thầy thuốc đứng lên, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh trước còn trẻ làm trong Thái Y viện, nên giờ lưu lại bệnh cũ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Thầy thuốc nơm nớp lo sợ mà tham mạch cho Kinh Hàn Chương, tuy hắn có chút hồ đồ nhưng y thuật cũng không tệ, run rẩy cầm bút viết đơn thuốc đưa cho A Mãn đi bốc thuốc, thái độ thập phần kinh sợ, giống như thật sự coi Kinh Hàn Chương là hoàng đế.

Kinh Hàn Chương tức đến mức không còn chút khí lực nào, tựa lưng vào gối mềm nghỉ ngơi, mặc kệ sự đời.

A Mãn tiễn bước hai người kia, nói nhỏ với tiểu dược đồng: "Tới bảo quản gia của phủ đưa bạc."

Tiểu dược đồng gật đầu, nhanh chóng chạy đi.

A Mãn ngoan ngoãn trở về nấu thuốc, nấu xong thuốc thì bưng vào trong phòng.

Kinh Hàn Chương tức xong rồi thì ngủ.

A Mãn đẩy Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, mau tỉnh, uống thuốc đã."

Kinh Hàn Chương vất vả mãi mới cưỡng bách chính mình đi ngủ để phớt lờ đi cơn ngứa, còn chưa ngủ được một lúc thì đã bị A Mãn đánh thức.

Trong phút chốc hắn liền mở mắt, cặp mắt thuần triệt cùng với con ngươi xinh đẹp kia của Yến Hành Dục lúc này đều là lệ khí.

A Mãn thật cẩn thận nhìn hắn, sợ hãi cầm chén thuốc đưa tới trước mặt hắn, ý bảo hắn mau uống thuốc.

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà cầm lấy chén thuốc, bình tĩnh uống hết trong một hơi.

Yến Hành Dục mỗi lần uống thuốc xong đều quay sang giận dỗi với A Mãn một phen, nhưng Thất điện hạ lại không có tật xấu như vậy, uống xong thuốc liền trực tiếp nhắm mắt lại, không thèm để ý tới hắn.

A Mãn cầm lấy chén không đem đi, rất nhanh cầm về một bình sứ nhỏ, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta bôi thuốc cho ngài."

Kinh Hàn Chương không hé răng, giống như đã triệt để không để ý tới ai nữa, tùy ý A Mãn làm gì thì làm.

A Mãn không dám dùng tay trực tiếp động vào hắn, cầm lấy mảnh lụa nhỏ, lấy chút thuốc mỡ trong veo, chân tay nhẹ nhàng mà bôi thuốc vào những đốm hồng trên cổ Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương vẫn không nhúc nhích mà giả chết.

Chờ đến khi A Mãn bôi xong thuốc mà thu tay lại, hắn mắt cũng không thèm mở, nặng nề mở miệng nói: "Chủ tử nhà ngươi còn có cái gì mà không thể động vào không? Nói ngắn gọn."

A Mãn nghĩ nghĩ, nói: "Ngoại trừ Phục Linh cao với thịt, thì những món khác chủ tử đều ăn được."

Kinh Hàn Chương: "..."

Vẫn là không thể ăn thịt!

"A, đúng rồi, còn cái này nữa..." A Mãn nhỏ giọng bổ sung.

Kinh Hàn Chương từ nhỏ tới lớn mỗi bữa ăn đều có món mặn, Phục Linh cao là món điểm tâm mà hắn thích nhất, không nghĩ tới những thứ này Yến Hành Dục đều không thể ăn được.

Kinh Hàn Chương đã tuyệt vọng hoàn toàn, mang tinh thần lành làm gáo vỡ làm muôi, tức giận nói: "Nói mau, còn cái gì nữa?"

Mau cho hắn thống khoái một lần luôn đi.

A Mãn thật cẩn thận mà nhìn biểu tình của Kinh Hàn Chương, thanh âm nói đến cực nhẹ: "Còn có... Không thể động vào nữ nhân."

Kinh Hàn Chương sửng sốt, hắn còn tưởng là không thể ăn cái khác, không nghĩ tới phạm vi này còn rộng như vậy.

"Tại sao không thể động vào nữ nhân?" Kinh Hàn Chương nhíu mày, "Y chỉ là không động vào nữ nhân có đặc điểm gì đấy, hay là toàn bộ nữ nhân?"

"Toàn bộ." A Mãn nói, "Không thể tới gần y trong vòng một bước."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng được mà nhìn hắn, không nghĩ tới lại có người kỳ quái như thế, tới gần nữ nhân cũng không được?

Hắn suy nghĩ nửa ngày, mới thần tình cổ quái mà nói: "Vậy công tử nhà ngươi... Làm sao cưới thê tử được?"

A Mãn nói: "Công tử nhà ta không có ý định cưới thê tử."

Kinh Hàn Chương như có điều suy nghĩ mà "A" một tiếng, hiểu rồi.

Là đoạn tụ.

A Mãn thấy biểu tình này của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: "Công tử nhà ta cũng không phải là đoạn tụ, y chỉ là quá thanh tâm quả dục, lại do cơ thể quá suy yếu sợ liên lụy tới người khác, nên chưa từng có suy nghĩ muốn thành gia."

Kinh Hàn Chương lười biếng dựa vào gối mềm, cười như không cười nói: "Ta cũng không nói cái gì, ngươi sao phải gấp gáp giải thích như vậy làm gì?"

A Mãn lúng túng không nói lên lời.

Yến Hành Dục lớn lên từ trong chùa miếu, chưa từng có người nào nói cho y biết về tình yêu, chỉ sợ là đoạn tụ là cái gì cũng không biết, nếu mơ mơ hồ hồ bị gắn lên cái danh đoạn tụ, vậy thì công tử nhà hắn không khỏi quá đáng thương rồi.

Kinh Hàn Chương đại khái là bị giày vò quá thảm, lúc này rốt cuộc cũng nắm được cái đuôi của Yến Hành Dục, trong lòng có chút sảng khoái.

Hắn đang định hỏi phản ứng của Yến Hành Dục sau khi thấy nữ nhân, rốt cuộc là ngượng ngùng đỏ mặt, hay là sợ hãi bài xích, thì đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt cứng đờ.

A Mãn: "Điện hạ, có việc gì muốn phân phó hay sao?"

"Xong." Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nghĩ, "Trong cung của ta hơn nửa cung nhân đều là thị nữ."

Trong cung.

Yến Hành Dục thần tình hờ hững, tóc tai bù xù quần áo hỗn độn, trong tay nắm chặt xích thao của Kinh Hàn Chương trên tóc, cả người căng chặt như chuẩn bị ra chiến trường giết địch.

Bên ngoài truyền đến giọng nói thì thầm của cung nhân.

"Không phải điện hạ vừa rồi đang chép sách hay sao? Có chuyện gì vậy?"

"Quỳnh Ngọc vừa mới dâng trà cho điện hạ, nhưng vừa tới gần, điện hạ đột nhiên như bị doạ sợ, đứng dậy chạy vào trong phòng..."

Thị nữ tên là Quỳnh Ngọc kia đang quỳ ở bên ngoài nhỏ giọng nức nở: "Nô tỳ không hề mạo phạm điện hạ, mong tổng quản thứ tội."

Thái giám tổng quản trong cung Kinh Hàn Chương cẩn thận vào trong, đứng ngoài bức rèm che xin chỉ thị: "Điện hạ, hạ nhân không hầu hạ chu toàn hay sao?"

Yến Hành Dục hít sâu một hơi, nói: "Không có gì cả, đi ra hết đi."

Tổng quản nói: "Vậy nô tài vào giúp ngài..."

Yến Hành Dục liều mạng lùi về phía sau, đầu trực tiếp đụng phải đồ vật gì đó rất cứng, đau đến mức y cả kinh hô một tiếng.

Y cố nén lại, thấp giọng nói: "Không cần vào, ta... Ta muốn đi ngủ."

Tổng quản do dự nửa ngày, xuyên qua bức rèm cũng không hề thấy bóng người nào trên giường cả, nhưng điện hạ đã nói vậy, hắn cũng chỉ có thể cúi đầu tuân theo, khom người lui xuống.

Yến Hành Dục cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đến khi ngoài điện không còn bất kỳ thanh âm nào khác, mới cẩn thận chui ra từ dưới giường.

Khuôn mặt y đã bị cọ tới vài vết bụi, nhìn thập phần chật vật.

Yến Hành Dục buộc lại mái tóc bị rối tung, mặt trầm như nước ngồi trước bàn viết thư cho Kinh Hàn Chương.


Yến Hành Dục đưa tay vô tri vô giác viết hai hàng, sau khi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện trên giấy tất cả đều là——


"Điện hạ cứu mạng!"


"Điện hạ mau đổi về đi!"


⭐⭐⭐

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK