• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Đăng môn

Phòng trà ở cửa hàng trà Chu gia đều có đầy đủ trà cụ, ngoại trừ trên đường truyền đến tiếng ồn ào, cũng là một nơi tốt để bàn chuyện làm ăn.

Vào trong phòng trà, Chu Thư và Lý viên ngoại đều là người trong nghề điểm trà, thế nhưng Lý viên ngoại là khách, nên việc điểm trà tất nhiên là Chu Thư.

Lý viên ngoại dõi theo, bỗng nhiên cũng có chút đã quên mục đích bản thân đến nơi này, trong mắt hắn chỉ còn vẻ mặt chuyên chú, cái giơ tay nhấc chân đầy đoan trang hào phóng của Chu Thư.

Đang ngồi nghiêng vẹo ở một bên, Kỳ Hữu Vọng lưu ý đến đạo ánh mắt này của hắn, nhất thời lập tức ngồi thẳng người lên, đồng thời nhìn chằm chặp thẳng vào hắn, như đang muốn nói: "Ngươi còn nhìn, ta móc hai mắt ngươi ra!"

Lý viên ngoại: "..."

Từ lúc bắt đầu khi Kỳ Hữu Vọng mặt dày mày dạng đi theo vào phòng trà, hắn đã cảm thấy bầu không khí sẽ có chút không ổn rồi.

"Khụ khụ." Lý viên ngoại vội vàng thu lại ánh nhìn, âm thầm toát mồ hôi dầm dề. Hắn đã mở quán trà nhiều năm, gặp qua rất nhiều người đến đấu trà, cả nam lẫn nữ, hoặc quyền quý, hoặc là dân chúng tầm thường, nhưng giống như Chu Thư, nhất cử nhất động đều mang đầy tính ý nhị, nữ tử dễ làm người ta phân tâm thật sự là quá ít ỏi.

Dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Hữu Vọng, hắn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mãi cho đến khi uống xong chén trà ngon Chu Thư đã điểm, tâm thần thể xác mới quay về đến chính sự.

Hắn tinh tế nhấm nháp nước trà nhuyễn, lại nắm lấy một dúm trà vụn cho vào miệng nghiền ngẫm kỹ lại, lập tức có chút không thể tin nổi mà hỏi Chu Thư: "Mới vừa rồi khi pha trà, trong trà có cho thêm hương liệu nào không?"

Chu Thư bình tĩnh: "Mới vừa rồi pha trà, đáng lẽ Lý viên ngoại nên dõi theo."

Lý viên ngoại trầm mặc, tuy rằng hắn mới vừa như đi vào cõi tiên, nhưng vẫn thấy Chu Thư không thêm vào hương liệu gì, nói cách khác, vị mà hắn vừa nếm, là nguyên vị của trà!

"Điều này sao có thể, theo ta biết thì năm trước đại hạn, không ít trà viên đều gặp tai họa nghiêm trọng, sản lượng trà thấp, mà trà ngon lại càng ít..." Hắn nói xong thì không còn thanh âm nào, hiển nhiên là biết, trà ngon bậc này, có rất nhiều người tranh giành, nhưng cũng sẽ bị nâng giá rất cao.

Qua một lát sau, Lý viên ngoại mới thử hỏi, "Không biết giá trà mới này là bao nhiêu?"

Chu Thư đã chắc chắn nắm được phần thắng, nàng chậm rãi nói: "Giá trà được quan phủ ấn định, mỗi cân bánh trà thấp nhất là 17 văn, cao nhất là 917 văn, phân ra thành 65 loại, tán trà mỗi cân từ 15 văn, đến 120 văn, phân thành 90 loại. Mà Đình Trà Trà Sơn mới, mỗi cân bánh trà chỉ cần 600 văn, tán trà 100 văn."



Năm vừa rồi trà búp của Chu gia đều ở khoảng 450 văn, năm trước đại hạn, trà búp hàng cực phẩm thiếu thốn, cho nên trà ở Tín Châu bị đội giá lên tương đối nhiều.

Năm nay trà mới của Chu gia, cũng chỉ có trà búp ở Đình Trà Trà Sơn bán được 600 văn một cân, mà trà búp ở các trà viên còn lại đều là 500 văn. Mặc dù trà búp ở Đình Trà Trà Sơn đắt hơn các trà búp khác, nhưng Chu Thư cho rằng trà này đáng được giá như thế.

Lý viên ngoại có chút suy tư, nói: "Ta mua 30 cân, giảm bớt 30 văn thì thế nào?"

Chu Thư vờ như lơ đãng liếc nhìn qua Kỳ Hữu Vọng một cái, nói: "Kỳ gia mua 30 cân, Chu gia cũng bán giá 600 văn một cân."

Lý viên ngoại cũng theo bản năng nhìn về phía Kỳ Hữu Vọng, đã thấy người ở sau cầm chén trà lên, mở to đôi mắt linh động, trong nháy mắt nhìn qua bọn họ, giống như đang nói: "Các ngươi nói cái gì? Ta đều không hiểu."

Có Kỳ gia làm tiền lệ ở đây, Lý viên ngoại biết nếu hắn lại muốn ép giá, vậy thì khó làm rồi. Vì thế sau khi cò kè mặc cả một hồi, hắn lấy giá 590 văn mua 50 cân.

Hơn nữa ước định qua vài ngày, hắn sẽ đến Đình Trà Trà Sơn nhìn xem, nếu trà xuân của Chu gia chất lượng cũng giống như đã nói, hắn có thể quyết định trà búp và trà xuân của năm sau.

Từ chưởng quầy vẫn cảm thấy trà này hương vị rất không tồi, nhưng tửu lâu của hắn chủ yếu là dựa vào bán rượu để buôn bán, cho nên sau khi biết giá trà, cuối cùng cũng từ bỏ hợp tác với Chu gia - - Hơn nữa lời nói phá hoại trước đó của hắn, cho dù Chu Thư không tính toán với hắn, hắn cũng không có mặt mũi để cò kè mặc cả với Chu Thư.

Tiễn bước hai vị khách nhân, Lý quản sự nhìn nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn nhìn Kỳ Hữu Vọng. Người sau lại nhìn lại hắn, ánh mắt hai người giao nhau, Lý quản sự muốn biết vì sao Kỳ tứ công tử lại còn không chịu đi, sau đó lại còn làm dáng vẻ 'Ta không còn chuyện gì nhưng chính là ta không muốn đi đấy'.

Cuối cùng, Lý quản sự bại trận trước, dời ánh mắt đi, nói với Chu Thư: "Tiểu thư, tiểu nhân xin lui xuống trước xử lý những chuyện còn lại."

"Làm phiền Lý quản sự rồi."

Chờ khi Lý quản sự vừa đi, Chu Thư mới đến xử lý Kỳ Hữu Vọng, nàng mỉm cười nhìn người phía sau, tuy rằng cười hòa khí, nhưng ý cười không lan đến đáy măt: "Kỳ tứ công tử còn chuyện gì quan trọng sao?"

"Ta không có chuyện quan trọng gì, chỉ là nghe nói tổ mẫu nhớ ta, nên trở về thăm tổ mẫu. Về đến cửa thành, nhớ rằng ta và ngươi quen biết lâu như vậy rồi, cũng chưa đến cửa hàng nhà các ngươi xem qua, nên tiện đường ghé ngang nhìn một cái."

Chu Thư thầm tính toán trong lòng, số lần nàng và Kỳ Hữu Vọng gặp nhau cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nơi nào đã xem là 'Quen biết đã lâu' chứ? Nhưng Kỳ tứ công tử này từ trước đến nay đều tự mình quen thuộc, nàng cũng không so đo nữa.

"Vậy Kỳ tứ công tử đã về Kỳ gia thăm lão phu nhân chưa?"

"Chưa! Hiện tại vẫn đang tính là đang trên đường về thôi!"

"Vậy sao Kỳ tứ công tử còn không trở về? Không phải nói lão phu nhân Kỳ gia nhớ ngươi rất nhiều sao?"

Sau mỗi câu nói của Chu Thư đều đang ám chỉ Kỳ Hữu Vọng không có chuyện gì nữa thì nên đi về đi. Đáng tiếc cũng không biết là Kỳ Hữu Vọng thực sự không hiểu, hay đang vờ như không hiểu, nói: "Khó có khi thấy được kế sách buôn bán của tiểu thư, ta cũng được học hỏi một chút. Tiểu thư không cần lo lắng, tổ mẫu người tạm thời chưa thấy ta cũng không có chuyện gì."

Chu Thư nghĩ rằng: "Ai lo lắng cho ngươi!"

Ngoài miệng thì chỉnh sửa cho nàng: "Kỳ tứ công tử nhỏ tuổi hơn ta, gọi ta là 'Tiểu thư' dường như không được thỏa đáng lắm."

Kỳ Hữu Vọng nói vẻ nghi hoặc: "Ngươi gọi ta là Kỳ tứ công tử, chẳng lẽ ta gọi ngươi là 'Chu đại nương'?"

Chu Thư: "..."

Nàng hít sâu một hơi, lại nâng tay xoa xoa mi tâm - - Không biết nói thế nào, nàng lo rằng hình tượng hoàn mỹ, thỏa đáng mà nàng duy trì trước mọi người sẽ bị tan biến mất thôi.



Lúc này, có người làm ngây ngô đến tìm nàng: "Tiểu thư, trà của Kỳ gia đều đã gói xong, bây giờ lập tức đưa qua được chưa?"

Trong lòng Chu Thư nảy lên chủ ý, nói: "Giao cho ta, ta tự mình đi một chuyến."

Kỳ Hữu Vọng lấy cuốn sổ nhỏ trong lòng ra viết lên: "Làm buôn bán, thái độ phục vụ rất quan trọng!"

Chu Thư tự mình mang trà đến Kỳ gia, tất nhiên Kỳ Hữu Vọng không còn lý do để ở lại cửa hàng, nên cùng đi theo về.

- -

Kỳ gia, sau khi Kỳ nhị công tử từ chỗ hạ nhân biết được Kỳ Hữu Vọng trở về, lộ ra vẻ mặt 'Quả nhiên là vậy', quay đầu nói với thê tử là Quách thị: "Ngươi xem, hắn lúc này chắc chắn là lại thấy chán việc nuôi heo, lấy cớ về thăm tổ mẫu, để mà chạy về."

Quách thị không nói gì, nhưng nghe được động tĩnh bên ngoài, đứng dậy ra ngoài nhìn một cái. Kỳ nhị công tử cũng đi theo thê tử ra ngoài, kết quả thấy Kỳ Hữu Vọng đang cao hứng phấn chấn mà đi vào, đi theo còn có một vị nữ tử đội mũ che mặt.

Hai người đều âm thầm đoán xem nữ tử này là người phương nào, có quan hệ gì với Kỳ Hữu Vọng.

"Nhị ca, nhị tẩu? Hai người ở nhà sao!" Kỳ Hữu Vọng liếc mắt đã thấy bọn họ, giơ giơ tay lên, xem như chào hỏi với bọn họ.

Kỳ nhị công tử có hơi không muốn gặp người đệ đệ luôn gây phiền này, cho nên chỉ không nhẹ không đạm mà "Ừm." một tiếng.

Quách thị tốt tính hơn, trên mặt treo một nụ cười hòa ái, ôn nhu nói: "Tứ lang về rồi sao!"

Kỳ Hữu Vọng đi đến trước mặt bọn họ, mang trà do hạ nhân cầm ở phía sau giao cho Kỳ nhị công tử, nói: "Nhị ca, trà đây, cầm lấy!"

Kỳ nhị công tử vốn còn tưởng nàng mang lễ vật về tặng mình, kết quả sau đó nàng đã bổ sung: "Đây là 50 cân trà mới ngươi đã mua ở Chu gia, Chu tiểu thư người ta tự mình mang đến tận cửa đấy."

Kỳ nhị công tử thầm mắng bản thân suýt nữa là tự mình đa tình, ánh mắt không tốt mà nhìn Kỳ Hữu Vọng một cái, lúc này ánh mắt mới hướng đến bóng dáng bị hắn xem nhẹ kia.

Chỉ thấy Chu Thư tháo mũ xuống, lộ ra gương mặt tú mỹ, bên trong Kỳ gia, nhất thời có rất nhiều ánh mắt đều phóng đến trên người nàng. Mà nàng cũng đã tập mãi thành quen với những ánh mắt thế này, bình tĩnh cùng nhị công tử, Quách thị hành lễ gặp mặt.

Nàng là bị Kỳ Hữu Vọng mời vào, vốn định mang trà đến rồi rời đi, kết quả lại gặp Kỳ nhị công tử, nàng không thể không cùng nhị công tử hàn huyên một chút.

Kỳ Hữu Vọng cũng không để ý bọn họ phải nói chuyện thế nào, nàng phát hiện khi nhị ca nhà mình nhìn thấy Chu Thư, trong mắt không tránh khỏi toát lên một chút thưởng thức, lại nhìn nhị tẩu vì dung nhan Chu Thư mà hơi hơi thất thần, vì thế không biết lại lấy đâu ra hai đóa hoa tím nhỏ kiều diễm ướt át, đưa một đóa cho Quách thị: "Nhị tẩu, ta có mang lễ vật cho ngươi, ngươi xem!"

Mọi người bị hành động của nàng giúp hồi phục lại tinh thần, Quách thị thấy đóa hoa này, cũng ngẩn ra, rồi cười nhận lấy.

Kỳ nhị công tử liếc nhìn một cái, hừ lạnh: "Hái hoa dại ven đường, thì tính là lễ vật gì?"

Kỳ Hữu Vọng nói: "Nhị ca, cũng không thể nói như vậy, hoa dại cũng là hoa, hoa dại cũng có phẩm cách hoa dại, sao có thể bái cao thải thấp*? Ta thấy nó xinh đẹp, nhớ đến 'Kiều hoa tôn lên mỹ nhân', cho nên cố ý hái xuống!"

(*Xu nịnh, bám vào kẻ trên, đàn áp, chèn ép kẻ dưới)

Trong lòng Chu Thư toát mồ hôi thay Kỳ Hữu Vọng, dù sao ngôn từ của nàng là đang đùa giỡn tẩu tử nhà mình, cũng không biết Kỳ nhị công tử sẽ có phản ứng thế nào.

Ai ngờ Kỳ Hữu Vọng còn chưa nói xong, nàng lấy đóa hoa còn lại cài lên bên tai Kỳ nhị công tử, vẻ mặt thưởng thức: "Nhị ca, ngươi thật xinh đẹp!"



Nếu không phải bận tâm đến khách nhân còn ở đây, Kỳ nhị lang hắn nhất định sẽ ném đóa hoa này xuống mà dẫm nát dưới chân, nhưng cố tình thê tử của hắn không hiểu sự xấu hổ và phẫn nộ của hắn, bị chọc đến che miệng cười khẽ.

Kỳ nhị công tử không lại để ý đến Kỳ Hữu Vọng, mời Chu Thư đến chính đường ngồi nói chuyện.

Kỳ Hữu Vọng đi ở phía sau, nàng hỏi Quách thị: "Nhị tẩu, Canh Ngọc đâu?"

Quách thị nói: "Hắn còn chưa học xong! Nhưng mấy ngày nay tứ lang không ở nhà, hắn thường hỏi tứ thúc hắn đi đâu, ngươi không có ở đây, hắn thật sự thấy rất nhàm chán!"

"Ngươi nói với hắn, nói hắn đọc sách cho thật tốt, chờ khi tứ thúc nuôi heo đến trắng trẻo mập mạp, hắn sẽ có lộc ăn ngay."

Quách thị cảm thấy kinh ngạc: "Tứ lang còn muốn tiếp tục nuôi heo sao?"

Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc nói: "Vì sao lại không nuôi? Lần này ta về, chỉ vì thăm tổ mẫu, trước khi trời tối sẽ phải đi rồi."

Quách thị không phản bác được.


- -


Tác giả có lời muốn nói:


Vượng Vượng: Đều không cho nhìn lung tung Thư Thư, chỉ cho phép ta nhìn!!


Lý viên ngoại:...


Kỳ nhị lang:...


Thư Thư: Cuối cùng cũng biết người này quen đùa giỡn người khác đến vô tri là bị ai làm hư rồi!


Kỳ nhị lang: Trên đầu có vẻ xanh xanh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK