• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này nhìn cô Linh nghiên túc, đám học sinh này liền biết cô hoàn toàn nói thật. Chúng bắt đầu cảm thấy lo sợ hơn rất nhiều, bắt đầu tự bào chữa cho bản thân.

Một bạn học nam run rẩy đứng lên, nhìn thẳng vào Ngô Trần Hạn:" Cô giáo, em biết ai làm". Cậu ta liền chỉ tay vào mặt Ngô Trần Hạn:" Là nó! Là nó làm! Do nó ghét Hạ Cẩn Du, ngay từ đầu nó đã ghét Hạ Cẩn Du rồi! Chính mắt em thấy nó làm việc này!".

Ngô Trần Hạn hoảng sợ ngẩn đầu lên:" Không phải, không phải là em!".

Bạn nam kia thấy Ngô Trần Hạn không nhận liền hùng hổ chỉ vào mặt cậu ta, hét lớn như muốn cả trường đều nghe thấy:" Mày còn chối! Chính là mày làm! Do mày ngứa mắt Hạ Cẩn Du. Mày thích Hạ Linh ai trong trường không biết? Mày còn lộ liễu đến mức trước khi cậu ta đi chơi ở nước ngoài còn muốn đi theo, còn tặng hoa cho cậu ta mỗi ngày! Con nhỏ đó ghét Hạ Cẩn Du như vậy lẽ nào mày lại chơi với nó!".

"Chỉ có Hạ Cẩn Du không biết nên mới chạy lại muốn kết bạn với mày thôi!".

Mọi người đột nhiên không ngăn cản cậu ta, để mặc cậu ta nói hết sau đó lại nhìn về phía Ngô Trần Hạn với ánh mắt đầy ý vị không rõ. Ngô Trần Hạn cũng vô cùng bất ngờ.

Cậu ta không nghĩ rằng việc mình thích Hạ Linh lại bị vạch trần ra như thế! Hơn nữa là ai cũng biết từ trước rồi. Vậy mà chẳng ai nói với cậu ta, để cậu ta tưởng bở rằng mình kín đáo theo đuổi!.

Như một thằng hề vậy.

Ngay cả Hạ Cẩn Du nghe xong cũng sửng sốt, cậu không ngờ Ngô Trần Hạn lại thích Hạ Linh, lại còn theo đuổi lộ liễu như vậy. Thích Hạ Linh như thế, chơi với cậu chủ vì muốn trả thù cho cô ta. Hôm qua rủ cậu chơi bóng rổ có lẽ chỉ vì muốn để Hạ Cẩn Du tin tưởng, cho rằng việc hôm nay không phải Ngô Trần Hạn làm.

Thế mà Hạ Cẩn Du còn tưởng là mình đã có bạn.

Nhìn Hạ Cẩn Du ủ rũ, Cố Tiêu cũng khó chịu. Anh nhìn Ngô Trần Hạn với ánh mắt rất doạ người.

Ngô Trần Hạn đổ mồ hôi đầy đầu, cậu ta không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng cậu ta vẫn cố biện minh:" Nói bậy! Rõ ràng không phải tao làm! Tao thích Hạ Linh thì liên quan gì đến Hạ Cẩn Du chứ?!".

Cậu bạn đó nghe thế liền mỉa mai:" Hạ Linh từ đầu đã không thích Hạ Cẩn Du rồi, mày heo đuổi nó thì sao mà thích Hạ Cẩn Du được? Chính mình đã làm ra chuyện thì thành thật mà nhận lỗi đi!".

"Tao không hề". Ngô Trần Hạn cầu xin cô Linh:" Cô, cô phải tin em, em thật sự không làm việc này".

Cô Linh cũng rất khó xử, không biết nên giải quyết thế nào cho tốt, cô nhìn Ngô Trần Hạn như không đáp lời làm cậu ta vô cùng gấp gáp:"Cô, cô phải tin em! Em không làm, em không làm thạt mà!".



Lúc này, một bạn nữ bỗng nhiên đứng lên, phụ huynh bên cạnh cũng hơi sửng sốt:" Thưa cô, em... Là người vào lớp đầu tiên, hôm nay em đến lớp có hơi sớm hơn ngày thường một chút. Lúc em đến thì thấy... bạn học Ngô Trần Hạn đang xé tập sách của bạn học Hạ Cẩn Du. Sau đó vì sợ nên em chạy đến phòng học khác, đợi có bạn học vào thì mới trở về lớp".

Đây là một bạn học nữ rất nhát gan, thường sợ hãi, không dám nói chuyện nhưng lại rất hiền lành. Có lẽ vẫn đang rất sợ nhưng muốn nói ra việc mình thấy nên dũng cảm hơn một chút.

Cô bé nói xong thì phụ huynh bên cạnh liền an ủi, lo lắng cô bé sẽ sợ hãi.

Cô Linh nhìn Ngô Trần Hạn, vẻ mặt không hề thân thiện:" Em còn gì muốn nói không?".

Ngô Trần Hạn cả người run rẩy, cậu ta không nghĩ sẽ có người nhìn thấy việc mình làm, cậu ta rất hoảng sợ:" Cô, không phải làm em làm đâu, là bọn họ vu oan giá hoạ cho em, em thật sự không có làm".

Nhưng dù vậy, chẳng còn một ai tin lời Ngô Trần Hạn nói nữa. Cô Linh cũng càng thêm tức giận nhưng chưa kịp để cô lên tiếng thì người phụ nữ bên cạnh đã giáng một cái tát lên mặt Ngô Trần Hạn.

Tiếng "chát" vô cùng lớn, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Ngô Trần Hạn không thể tin mà ôm lấy má mình, năm dấu tay nhanh chóng hiện lên, ửng đỏ một mảng:" Mẹ...mẹ?".

Người phụ nữ đó rất tức giận:" Ngô Trần Hạn! Sao mày có thể làm chuyện này hả? Mày có còn đạo đức hay không? Cha mẹ dạy mày làm người thế này à?!".

"Mẹ... Mẹ, mọi chuyện không phải như vậy đâu mà".

Người phụ nữ tức giận đến mặt đỏ bừng lên. Đứa con của bà lại có thể giả dối như vậy, bà thật sự không thể tin được đây là con của mình mà:" Mày... Mày ".

Người phụ nữ này cảm thấy rất xấu hổ khi làm ầm ĩ như thế, Ngô Trần Hạn làm bà quá thất vọng rồi.

Bà quay lưng lại, tìm kiếm Hạ Cẩn Du, cúi đầu với cậu:" Xin lỗi, là tôi không dạy con nghiêm túc, để nó làm hại đến cậu".

Hạ Cẩn Du được Cố Tiêu che chắn trước mặt, không chờ trả lời thì Cố Tiêu đã nói:" Lời xin lỗi thì nhận nhưng phải xử lí theo quy định của trường". Cố Tiêu rất khó chịu, không biết vì sao nhưng tóm lại chính là vô cùng khó chịu.

Người phụ nữ nghe vậy liền gật đầu:" Chắn chắn sẽ xử lí theo quy định".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK