"Bên này cũng có!"
" Chỗ này cũng có!"
Bảy, tám cái đèn pin chiếu qua chiếu lại trên vách núi, ánh sáng chiếu đến những cái hang trên vách núi, đầu quan tài màu đen lộ ra, có quan tài đã mục nát có thể nhìn thấy những bộ xương trắng bên trong, gió thổi qua núi càng mạnh hơn, ô ô ô như tiếng hàng ngàn con quỷ đang khóc.
Cánh tay Trương Khâu đã nổi da gà, y tự nhận bản thân từng vào Cô Mạc quốc và mộ Hạ Bi Huệ vương lá gan cũng coi như lớn, nhưng cái chỗ này khiến sau lưng y bất giác đổ mồ hôi lạnh.
"Các, các vị, tôi đem, đem tiền trả cho các vị, bên trong thật sự không thể vào, Vu thần sẽ nổi giận." Na Ô cầu khẩn Kim lão đại, sau đó quỳ xuống đất, hướng về phía vách núi dập đầu, liên tục nói: "Vu thần, van cầu ngài tha thứ cho tôi, tôi không phải cố ý phạm thượng ngài..."
Lão Phỉ thấy dáng vẻ Na Ô lảm nha lảm nhảm, lại nhìn xung quanh đã có hai người trên mặt không tự chủ mang theo sự lưỡng lự, lập tức nhổ một ngụm nước bọt vào người Na Ô, từ bên hông rút súng ra, nhắm vào quan tài trên vách đá, ầm ầm ầm bắn mấy phát súng, tốc độ cực nhanh.
" Ông đây mới không tin quỷ thần cái gì đó, mẹ mày đây đều là một đống xương cốt, sợ cái cộng lông, sợ thì đừng có đi làm giàu."
Na Ô thấy Lão Phỉ nổ súng, cả kinh mặt mũi trắng bệch, môi run rẩy lẩm bẩm lặp đi lặp lại thôi tiêu rồi, thôi tiêu rồi.
Có điều vì lời nói kia của Lão Phỉ, đặc biệt là câu làm giàu phía sau, tâm tình vừa nãy thoáng dao động lập tức trở nên kiên định, một người túm Na Ô nói, " Nói nhảm làm gì, nếu bây giờ mày không dẫn đường, tao sẽ giải quyết mày ngay tại đây."
Na Ô một bộ dáng chết chắc rồi, bị người mặt đồ đen túm đi về phía trước.
Trương Khâu vừa nhấc chân lên, bị Ly Thù một tay kéo vào trong ngực, bên tai vang lên một tiếng "Ba ——", từ trong ngực Ly Thù nhìn theo hướng âm thanh phát ra, cách đó không xa trước mặt bọn người Lão Phỉ có một cái quan tài rơi xuống, thi thể bị rơi ra ngoài, rơi vào trong vũng nước, không biết có phải y hoa mắt hay không, mà trên thi thể này lại có lông xanh.
"Là bánh tông lông xanh." Trương Vu Thủy phía sau nói.
Trương Khâu vừa định mở miệng hỏi bánh tông lông xanh là cái gì, liền thấy thi thể đã chết trước mắt đột nhiên run lên dữ dội từ trong vũng nước bò dậy.
Na Ô đằng trước la toáng cả lên, mấy người mặc đồ đen cũng hoảng loạn lui về phía sau, Kim lão đại ngược lại rất bình tĩnh, " Bắn, ngay đầu!" Hai tên đàn em của hắn ghìm súng bắn ầm ầm ầm mấy tiếng, bánh tông bị bắn thành bánh tông tổ ong, kêu lên mấy tiếng rồi ngã vào trong vũng nước.
Trương Khâu nhìn thấy Lão Phỉ âm thầm lau mồ hôi, nghĩ thầm cho đáng đời, một ngày bị dọa sợ cho biết, vừa nãy la lối om sòm nói không sợ cơ mà!
Một giây sau, Lão Phỉ xông lên đạp bánh tông trong vũng nước mấy phát, hùng hùng hổ hổ phát tiết, cuối cùng chộp lấy súng nói: "Tiếp tục đi về phía trước."
Người này thực sự là ham tiền đến không muốn sống. Trương Khâu quay đầu lại nhìn Ly Thù và Trương Vu Thủy, nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ?" Y thực sự có chút muốn rút lui.
Ly Thù sờ đầu y một cái, "Không phải sợ."
Trương Vu Thủy thái độ kiên định, hiển nhiên là trong đầu còn nhớ đến Hạ Bi Huệ vương và chương hán đế cái người lớn lên cực giống hắn.
"Thôi, coi như mở mang hiểu biết." Trương Khâu cắn răng nói, bây giờ nếu y trở về một mình, trong lòng còn phải lo lắng cho Ly Thù và Trương Vu Thủy, còn không bằng cùng đi luôn.
Giải quyết xong bánh tông lông xanh, thái độ mấy người mặc đồ đen đằng trước đối với Kim lão đại đã khá hơn một chút, không còn xem thường cảm thấy Kim lão đại đến lừa tiền như trước. Tiếp tục đi về phía trước, Trương Khâu tập trung lực chú ý, cầm đèn pin chiếu về phía trước, y cũng không dám nhìn vách đá hai bên, nguồn sáng trước mặt càng lúc càng lớn, sắp ra ngoài rồi, mực nước cũng thấp dần.
Đột nhiên, hai người mặc đồ đen dẫn đầu phía trước run lên, chính là kiểu run đặc biệt dữ dội, nhưng rất nhanh lại giống như không có việc gì mà vẫn bước về phía trước.
Trong lòng Trương Khâu cảm thấy rợn cả tóc gáy, có lẽ do hoàn cảnh nơi này khiến y cảm thấy mọi thứ rất kỳ quái, trong lúc y đang suy nghĩ, hai người phía trước lại run lên, lần này thời gian nhiều hơn khi nãy, hơn nữa còn run lắc càng dữ dỗi hơn, ngay cả mấy người Lão Phỉ cũng phát hiện không được bình thường, lên tiếng hỏi: "Hai tụi bây làm sao vậy?"
Không câu trả lời, hai người phía trước như không nghe câu hỏi, nhưng thân thể run run dần dần chậm lại.
Kim lão đại phía sau đã phát hiện có gì đó không ổn, âm thầm kéo ống tay áo đàn em của hắn, ba người cùng nhau lui về phía sau hai bước, gần như cùng lúc đó, hai người phía trước đột nhiên quay người nhào về hướng người phía sau, người phía sau không có phòng bị lập tức bị nhấn vào bên trong nước, trên miệng bắt đầu gặm cắm, tiếp đó là tiếng thét chói tai, tiếng gặm cắn vang lên, Na Ô cũng thừa dịp loạn mà chạy trở về.
" Nhìn đi, mặt của hắn màu xanh." Trương Khâu cả mặt ngứa ngáy, mặt của hai người này trong hoàn cảnh ánh sáng mờ mờ lại tản ra ánh sáng xanh lục yếu ớt, đồng tử đã thu nhỏ thành một điểm nhỏ màu trắng, căn bản không giống người sống.
"A a a a!"
" Mau, nổ súng! Giết chết bọn họ!"
" Có cái gì ở dưới nước!"
Ầm ầm ầm tiếng súng vang lên.
Trương Khâu hết cả hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Ly Thù ôm ngang, chạy về phía trước, Trương Vu Thủy theo sát phía sau, Kim lão đại thấy bọn họ cũng không đoái hoài tới hỗ trợ, vứt những người mặc áo đen kia lại, một mình chạy về phía trước.
Đầm nước tanh hôi đen đen đỏ đỏ một mảnh, máu tươi sùng sục, lẫn bùn đất bị văng lên vì người phía trong lăn lộn giãy sụa, dưới đáy nước đục ngầu vậy mà lại có thể nhìn thấy vô số con sâu nhỏ phát ra ánh sáng xanh lục, không đếm được là bao nhiêu, những con sâu này với tốc độ cực nhanh hướng về phía bọn họ.
Trương Vu Thủy móc ra một tấm bùa từ trong ngực, trong miệng không biết niệm cái gì, đầu ngón tay kẹp chặt lá bùa ném về phía đám sâu xanh, "Oanh ——" mặt nước vậy mà lại bốc cháy, mấy người Lão Phỉ chật vật chạy về phía trước, ai cũng quản không ba người phía sau.
Sau khi ra khỏi lối vào sơn đạo, đồ đạc hành lý bị ném lung ta lung tung, bảy người mặc đồ đen chỉ còn lại bốn, Trương Vu Thủy dùng đèn pin rọi vào bên trong, ba người trong vũng nước vẫn đang giãy dụa, cuối cùng dần không còn động tĩnh, mặt bình tĩnh nhìn về phía bọn họ.
" Mẹ nó thật là xúi quẩy." Người đàn ông mặc đồ đen trong số đó mắng một câu, mặt hắn bị cắn đến đẫm máu.
Lão Phỉ thở hổn hển, lúc này cũng bình tĩnh lại.
Kim lão đại ở bên cạnh nhắc nhở: " Đi tìm chỗ nào an toàn xử lý vết thương trước đã, ai biết cái đám xanh lè kia có qua đây hay không."
Trong lòng bọn họ hiển nhiên vẫn còn rất sợ đám sâu xanh kia, nhanh chóng thu dọn hành lý, đi về phía trước
Na Ô đã chạy, hiện tại chỉ có thể dựa vào Trương Vu Thủy dẫn đường. Trương Khâu vỗ cánh tay Ly Thù " Để tôi xuống trước." Bị ôm kiểu công chúa như này thật sự khó sử quá đi, cũng may là bọn người Kim không rảnh chú ý đến điều này.
Bên trong ngọn núi cây cối thưa thớt, như là bị cái gì rút hết năng lượng, thổ nhưỡng thiên về màu đỏ, càng đi trèo lên núi, nhịp tim Trương Khâu đập càng có chút nhanh.
Ly Thù phát hiện Trương Khâu không ổn, một tay nắm lấy tay Trương Khâu, Trương Khâu quay đầu nhìn Ly Thù, " Sao vậy?"
"Tôi kéo cậu."
Trương Khâu:...
Trường hợp này mà kéo kéo tay có kỳ lạ không hả!
Nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Ly Thù, Trương Khâu phóng khoáng nói: "Cho anh kéo!"
Không biết có phải bởi vì Ly Thù kéo y đi hay không, sau đó leo núi không còn có loại cảm giác tim đập nhanh khó thở kia nữa, lại nhìn Lão Phỉ và những người kia đều thở hổn hển, trên trán đổ đầy mồ hôi, toàn bộ đội hình, chỉ có y, Ly Thù, Trương Vu Thủy và Kim lão đại thoạt nhìn không có chuyện gì.
Núi này không cao, độ dốc cũng không tính là quá dốc, theo lý mà nói, mấy người này hẳn không cần phải tốn sức như vậy chứ.
Thể lực cũng kém quá đi. Trương Khâu nghĩ ông chủ phía sau này nhất định là bị bọn người Lão Phỉ lừa đảo rồi, thể lực còn tốt bằng y.
"Chính là chỗ đó." Trương Vu Thủy dừng bước lại chỉ vào một mảnh đất không xa.
Trương Khâu nhìn qua, toàn bộ cây cối trong núi đều thưa thớt, nhưng khu vực mà Trương Vu Thủy chỉ vào cây cối cỏ cây lại đặc biệt tươi tốt, trạng thái cũng rất tốt, không giống mấy cây ở chỗ khác sống dở chết dở.
Kim lão đại ánh mắt lóe lên sự cấp thiết nói " Trước tiên mọi người nên nghỉ ngơi, băng bó sơ qua vết thương, tôi mang anh em đi thăm dò vị trí, mấy cái việc đào động này chúng tôi rất giỏi."
" Đao sẹo! Đi theo họ. " Lão Phỉ đụng vào người mặc đồ đen bên cạnh, liếc mắt ra hiệu, nhìn về phía Kim lão đại nói: " Để chúng tôi phụ một tay."
Đàn em Kim lão đại có chút tức giận, biết Lão Phỉ đây là không tin tưởng bọn hắn, vừa định mở miệng lại bị Kim lão đại kéo trở lại, Kim lão đại cười ha ha nói: " Vậy lòng tốt của anh tôi xin nhận, thêm một người thêm một phần lực, chúng tôi cũng có thể nhanh chóng làm xong việc."
Nói xong mang theo gia hỏa hướng địa phương đi, Lão Phỉ trước khi đi hướng về phía mặt bị gặm đến đẫm máu người khiến cho ánh mắt, ý tứ đem bọn họ mấy cái coi chừng, Trương Khâu ở trong lòng lườm một cái, người như thế còn kém trên mặt viết chữ.
Trương Vu Thủy nhìn phía bên kia đến xuất thần, Trương Khâu bụng đói kêu ục ục, vừa mệt vừa khát, cái người bị cắn mặt kia đang khử trùng tiêu độc cho mình, đổ bình rượu cồn lên đau đến nghiến răng nghiến lợi kêu hừ hừ, Trương Khâu nghe tiếng kêu thảm thiết đến phát sợ, càng cảm ơn Ly Thù.
"Vừa nãy cám ơn anh." Trương Khâu lấy khăn lông đổ ít nước lên, vắt khô đưa cho Ly Thù.
Ly Thù cầm khăn lông nhìn về phía Trương Khâu, Trương Khâu bị nhìn hơi nghiêng đầu ra phía sau, bị Ly Thù một tay nắm chặt cằm, "Đừng nhúc nhích." Y cả người cứng ngắc đứng yên tại chỗ, thấy Ly Thù cầm khăn lông nhẹ nhàng lau mặt cho y " Được rồi." Sau đó đưa khăn lông lại cho y.
Trương Khâu:...
Ly Thù anh có phải là hiểu lầm chuyện gì rồi! Tôi đưa khăn lông cho anh để anh tự lau mặt mình đó, chứ không phải nhờ anh lau cho tôi đâu a!!!
Đúng là bệnh!
Trương Khâu trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt lại nóng bừng, tim đập thình thịch, tùy tiện nhét khăn lông vào trong túi, bắt đầu nhóm bếp lò nấu nước nấu đồ ăn. Trương Vu Thủy và Ly Thù dựng tạm một cái lều, người bị cắn mặt bên cạnh đã xử lý xong cũng bắt tay giúp bọn họ dựng lều, mở đèn xung quanh trại lên, mãi đến chín giờ tối, bọn người Kim lão đại mới quay trở lại.
"Xong rồi." Kim lão đại uống hai ngụm nước nóng, cả người đều là bùn, hắn mặc kệ không thèm để ý, "Ly Thù cậu xem lúc nào xuống hầm thì tốt?"
Lão Phỉ đối với việc Kim lão đại hỏi Ly Thù rất bất mãn, lên giọng nói: "Nếu đã đào ra, nhanh chóng xuống nhanh chóng trở lại."
Trương Khâu vẫn luôn chú ý Ly Thù, phát hiện sau khi Lão Phỉ nói xong, Ly Thù nở một nụ cười gằn, rất nhạt " Động thủ."
Kim lão đại vừa nghe Ly Thù nói như vậy, cũng sảng khoái quyết định. Bọn họ trên mặt đất ăn cơm nóng hổi, nghỉ ngơi một lát, đến khi lửa tàn, cũng không thu dọn lều trại, trực tiếp cầm mấy túi hành lý đi về phía đạo động.
Xa xa, Trương Khâu nhìn thấy trước của đạo động có một bóng đen, la lên một tiếng nói có thứ gì đó, mấy người ban ngày mới bị doạ qua, nhất thời ghìm chặt súng dùng đèn pin dò xét một phen, không có thứ gì. Lão Phỉ có chút bất mãn, hung dữ mà trừng Trương Khâu, " Đừng giả thần giả quỷ."
Y thật sự nhìn thấy có thứ gì đó, giống như là bóng người, không khỏi nghĩ đến lần trước ở mộ mộ Hạ Bi Huệ vương có bánh tông từ trong đạo động leo lên.
Trương Khâu kéo Ly Thù qua, như muốn tìm kiếm cảm giác tán đồng, Ly Thù chỉ gật đầu một cái, không hề nói gì, Trương Khâu ngay lập tức liền biết Ly Thù vừa nãy cũng nhìn thấy, nhưng tại sao không nói?