Nếu như Lãnh Phi biết mật mã, thanh toán thành công, thế thì, đủ để chứng minh hắn chính là chủ nhân của chiếc thẻ màu đen đó, còn chiếc thẻ đen đó có phải là chiếc thẻ đen Chí Tôn trong truyền thuyết hay không, Tiền Nhất Minh chỉ cách xa mấy mét, nhìn hai lần, mặc dù hoài nghi, nhưng không có cách nào xác nhận.
Tút tút tút...
Một lúc sau, kèm theo âm thanh quen thuộc, dưới đáy máy POS truyền ra một tờ hóa đơn, biểu đạt đã thanh toán thành công.
“Trời ơi, tên nhóc này thật sự có tiền?”
Người đầu tiên kinh ngạc đến kêu ra tiếng là Tôn Thu Thảo: “Mộc Lam, hắn ta không phải là bị giam trong tù tận 5 năm sao? Cửa lớn nhà tù còn không ra được, ở đâu ra lắm tiền vậy?"
“Gần ba tỷ rưỡi! Chắc không phải là vừa ra khỏi tù, liền đi ăn cướp đấy chứ?”
Tôn Thu Thảo thực sự nghĩ không ra được cách giải thích nào khác, nghĩ đến khuynh hướng bạo lực đột nhiên đánh người của Lãnh Phi, ngược lại cảm thấy ăn cướp hợp tình hợp lý hơn.
“Đây....
"
Yên Mộc Lam lắc lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Cô là thật sự không biết.
Nếu như không phải chỗ này có quá nhiều người, cô chắc không khống chế được lòng hiếu kỳ mãnh liệt này, muốn kéo Lãnh Phi lại để hỏi cho rõ ràng.
“Đều trách mình mồm miệng ti tiện! Lỡ mất một khách hàng lớn....
Nhân viên bán hàng trước liếc nhìn con số hiển thị trên hóa đơn, sắc mặt như tro tàn, con tim rỉ máu, hận không thể và cho mình mấy cái bạt tai, gần Một trăm sáu mươi triệu tiền hoa hồng đó, vịt đã luộc chính rồi, mà phải trơ mắt nhìn nó bay đi.
“Thật sự là thẻ của hắn ta!”
Khóe miệng Tiền Thế Minh co giật vài phát, cảm xúc chuyển biến nhanh chóng: “Loại chuyện này, thà tin là có, nếu như chiếc thẻ màu đen đó không phải là chiếc thẻ đen Chí Tôn trong truyền thuyết, cơ hội để báo thù có nhiều vô số, nhưng nhỡ đâu là thẻ đen Chí Tôn, gọi người đến đây đánh hắn, hậu quả không dám tưởng tượng, vì thế, trước tiên trở về điều tra rõ ràng đã rồi tính tiếp...
Nghĩ đến đây, liền quay người rời đi.
“Ế, anh Minh anh đừng đi mà, còn chưa dạy dỗ tên tiểu tử thối kia đâu”
Người đàn bà trẻ ôm lấy mặt, đứng dậy, vừa khóc vừa hét, quay đầu lườm nguýt Lãnh Phi một cái, trong lòng không tình nguyện rồi đuổi theo.
Đây.... đi rồi?
Nói là gọi người đến đây đánh Lãnh Phi?
Nói là nếu đánh không chết Lãnh Phi thì, sau này theo họ của Lãnh Phi?
Bị ăn đánh, vung ra những lời cay nghiệt, làm màu ra vẻ được một nửa, sợ rồi à? Bỏ chạy rồi? Đường đường là con trai của người giàu nhất thành phố, lại vô trách nhiệm như thế à?
Rõ ràng không phải là phong cách của Tiền Thế Minh!
“Xem ra, chiếc thẻ này có vấn đề....
Trần Văn Lâm hơi nhíu mày, tâm trạnh như có điện, hắn đối với Tiền Thế Minh có chút hiểu biết, nếu như nói Tiền Thế Minh là do phát đạp vừa nãy, hoặc do ba tỷ hơn cỏn con của Lãnh Phi dọa sợ, tuyệt đối không có khả năng!
Thế thì, vấn đề chỉ có thể nằm trên chiếc thẻ màu đen kì quái của Lãnh Phi mà thôi!
“Không hổ danh là con của người giàu nhất thành phố, có chút tri thức.
Người khác không biết, nhưng Lãnh Phi thì lại biết rất rõ tại sao Tiền Thế Minh lại bỏ đi, anh thu lại thẻ Chí Tôn, sau đó nghiêng đầu nhìn Yên Mộc Lam, cười nói: “Vợ à, bây giờ những đồ ở trong cửa hàng này, đều là của em rồi, cứ lấy đi.
“Tôi...”
Đến tận bây giờ, Yên Mộc Lam vẫn cảm thấy có chút không chân thực, ngại ngùng nói: “Nhiều quần áo như thế, tôi cũng không mặc hết được, anh quá lãng phí rồi. “Thế để Thu Thảo giúp em, hai người cùng mặc.
Lãnh Phi nhìn sang Tôn Thu Thảo.
“Tôi?”
Tôn Thu Thảo có chút ngoài ý muốn, hừ nói: “Quần áo của cửa hàng này nói ít thì cũng phải đến một trăm bộ, tính cả tôi cũng vô dụng, hơn nữa, kích thước với kiểu dáng của một số lớn trong đó, căn bản không phù hợp với tôi và Mộc Lam.
“Là thể à”
Lãnh Phi nghĩ nghĩ, cười nói: “Không sao, không hợp thì thôi không lấy nữa.
“Không lấy thì không được!”
Nghe vậy, nhân viên bán hàng trái tim đang đau đớn đứng ra, lắc đầu nói: “Ngài đây, những thứ của cửa hàng chúng tôi một khi đã bản là không được đổi trả, nếu như ban nãy ngài bao tất, chỉ vì muốn tranh chấp với cậu chủ Tiền, bây giờ cậu chủ Tiền đi rồi ngài lại đổi ý, thì không đúng với quy định.”
Lãnh Phi chạy ra đây ra vẻ cả nửa ngày trời, trái tim của nhân viên bán hàng đó rỉ máu cả nửa ngày trời, uất ức muốn chết, bây giờ đã thanh toán rồi, Tiền Thế Minh cũng đã đi, Lãnh Phi lại muốn coi như không có gì? Đòi lại số tiền vừa thanh toán ư?
Thế không được đâu?
Không dễ dàng gì mới có cơ hội xả giận, nhân viên bán hàng đó đương nhiên sẽ không buông tha.