• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDIT:hyaya05

Không để ý đến vẻ ngơ ngác trên mặt mọi người, Diêu Chu lấy hộp thuốc lá ra gõ lên bậu cửa sổ, bắt đầu nói chính sự.

"Trần Hữu tới đưa tin, Hình Quảng Đình mời tôi tới khu Đông, nói lần trước bắt cóc là hiểu lầm, hắn muốn mặt đối mặt làm rõ."

Hắn đi thẳng vào vấn đề, giải thích lý do, sau đó châm cho mình một điếu thuốc rồi nói: "Lance nghĩ chúng ta nên đến đó, nhưng Cao Trạch phản đối việc gặp mặt. Vừa lúc hôm nay mọi người tụ tập đầy đủ, cho nên không bằng bỏ phiếu xem có nên hay không nên đi."

Diêu Châu cũng có một thời kỳ hành động theo cách riêng của mình, khi đó còn trẻ, khí lực dồi dào, cái tôi có thể nghiền nát mọi thứ. Sau này vì một số chuyện nên dần dần ổn định lại.

Mỗi người đi theo hắn đều có thể liều mạng đi cùng hắn, Diêu Châu nhất định phải xứng đáng với những người đi theo này. Hắn không làm theo ý mình, ở một số trường hợp quan trọng, hắn sẽ xem xét một số ý kiến mà phó thủ đưa ra.

Hắn ta và Hình Quảng Đình đã không liên lạc với nhau trong hai hoặc ba năm, các quận phía tây và phía đông của thành phố ngầm đã chia thành hai phe. Hai bên đều đang chờ đợi thời cơ có thể một kích giết chết đối phương.

Hình Quảng Đình không có hành động, Diêu Châu cũng vậy.

Vụ bắt cóc xảy ra một tuần trước đã phá vỡ sự cân bằng vốn dĩ đã lung lay này, Hình Quảng Đình đã yêu cầu cấp dưới của mình là Trần Hữu gửi tin nhắn cho Diêu Châu đến gặp mặt.

Tín hiệu này rất khó giải thích. Diêu Châu không thể đi một mình, trong nhà kho này ít nhất phải có hai người đi cùng.

Hiện tại Diêu Chu muốn nghe ý kiến ​​của bọn họ, thường là người lên tiếng đầu tiên.

Dựa vào đài giám sát, anh ta phân tích có trật tự: "Gần đây, đại biểu từ Thượng Thành thường xuyên đến tìm Hình Quảng Đình, xem ra bọn họ muốn giành phiếu bầu từ thành phố ngầm. Hình Quảng Đình không thể kết hôn với thiếu gia nhà họ Lâm nên đương nhiên sẽ không đứng về phía Lâm Sùng Cơ, người cung cấp thông tin vẫn chưa tìm ra Hình Quảng Đình đang xin phiếu bầu cho ai, nhưng hiện tại chỉ còn 14 tháng nữa là đến cuộc bầu cử, Hình Quảng Đình muốn nuốt trọn khu Tây là không có khả năng, hắn chỉ có thể hợp tác với chúng ta trước."

Lance dựa vào màn hình giám sát lớn, phía sau có ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, vì ánh sáng ngược nên vẻ mặt của anh ta có chút mơ hồ.

"đi khu Đông tìm hiểu thực hư là nên đi." Lance lại nói: "Hiện tại tất cả các khu đều đang tranh phiếu, thành phố ngầm không thể đứng ngoài chuyện này được. Nếu chúng ta không đi, sẽ chứng tỏ khu Tây chúng ta không đủ tự tin."



Theo quy định bầu cử của liên minh, cơ sở dân số của mỗi khu được sử dụng làm cơ sở cho số phiếu bầu. Mật độ dân số của thành phố ngầm là cao nhất trong số 24 khu, với sáu ghế được giữ, trong đó các khu phía đông và phía tây mỗi khu có ba phiếu bầu. Sáu lá phiếu này rất quan trọng đối với kết quả bầu cử và cũng là lĩnh vực mà mọi ứng cử viên phải trực tiếp bỏ phiếu.

Các ứng cử viên ở khu Thượng Thành dựa vào địa vị của mình mà thường coi thường một nơi đa chủng tộc như thành phố ngầm, cũng không bao giờ hạ mình tới đây để giành được phiếu bầu. Bây giờ Hình Quảng Đình đã bị thuyết phục, lôi kéo Diêu Châu cũng là điều hợp tình hợp lí.

Lance phân tích có lý, nhưng lần này Cao Trạch hiếm khi không đồng tình với quan điểm của anh ta.

Lý do Cao Trạch phản đối rất đơn giản, vụ bắt cóc một tuần trước không thể giải thích được, Hình Quảng Đình cũng không cần phải dùng cách này để liên hệ với Diêu Châu. Nếu không giải thích được thì không nên gặp nhau, rủi ro đi kèm là không thể lường trước được.

Tóm lại, mỗi người đều có lý do riêng của mình, đều là vì sự an toàn của Diêu Châu.

Diêu Châu nhìn người ngồi,người đứng nói: "Vì công bằng, chúng ta bỏ phiếu đi."

Phác Hằng không đồng ý, anh ta đứng về phía Cao Trạch. Jasmine nghĩ đến đó cũng được, miễn là mang theo đủ người.

Đây là một cuộc bỏ phiếu hòa. Diêu Châu nhìn Cảnh Xuyên đang đứng trong góc, hỏi: "Anh Cảnh, còn anh thì sao?"

Cảnh Xuyên bực bội xoa đầu, "Tôi không phải người khu Tây của cậu, sao lại hỏi ý tôi"

Jasmine ngồi trên ghế sofa, một tay chống lên ghế sofa, quay đầu nhìn Cảnh Xuyên. Đối phương lập tức ngừng nói, cau mày nói: " Đi thì đi, Hình Quảng Đình sẽ không đến mức ở bên ngoài động thủ."

Diêu Châu đã hút gần xong điếu thuốc và nói: " Cứ như vậy đi. Cao Trạch và Lance sẽ đi cùng tôi"

Jasmine biết nửa sau câu nói còn dang dở của hắn là gì nên cô tiếp tục nói: "Tôi sẽ mang người đến tiếp ứng."

Diêu Châu xoay xoay tàn thuốc giữa các ngón tay, lại nhìn điện thoại, Lâm Ân vẫn đang ngủ. Hắn cầm điện thoại di động lên, đứng lên nói: "Tốt nhất là không cần dùng đến, đi thôi."

Tiếp theo, cả nhóm sẽ đi đến nghĩa trang. Nhưng trong này không bao gồm Lance.

Phác Hằng đi theo phía sau, xin chỉ thị của Diêu Châu: "Diêu tiên sinh, tôi lái xe nhé?"

Diêu Châu không cho anh ta đi theo, hắn ném chìa khóa xe cho Cao Trạch, nói với Cảnh Xuyên: "Anh và Jasmine ở cùng một xe."

Rõ ràng bốn người có thể ngồi trên cùng một chiếc xe, không biết tại sao hắn lại sắp xếp như vậy.

Lance vẫn dựa vào trạm giám sát, nhìn Cao Trạch từ xa lấy chìa khóa lên xe Diêu Châu.

Trước khi xe địa hình khởi động, Cao Trạch hạ cửa sổ xuống để điều chỉnh gương chiếu hậu. Khoảng cách giữa anh ta và Lance là bảy tám mét, nhưng họ đột nhiên nhìn nhau như thể đã hiểu rõ.

Nửa tháng đã trôi qua kể từ khi sự việc dưới tầng hầm xảy ra, lúc đó hỗn loạn không thể tả, khi Lance tỉnh dậy vào ngày hôm sau, anh ta đã mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ nằm trên giường của Cao Trạch.

Cao Trạch làm sao mang anh ta từ tầng hầm đi ra, cùng Diêu Châu giải thích như thế nào, Lance cũng chưa bao giờ hỏi. Nhưng không có tin đồn nào về thời kỳ rối loạn của anh ta, rõ ràng Cao Trạch đã giúp anh ta che giấu điều đó.



Lance có ý nghĩ rằng Diêu Châu đã biết điều gì đó, nếu không thì Cao Trạch đã không được phép vào tầng hầm, nhưng có lẽ nguồn thông tin của Diêu Châu không chắc chắn, hoặc có thể là do Lance là một quân cờ dùng rất tốt.

Với phong cách làm việc của Diêu Châu, hắn hẳn là sẽ tiếp tục sử dụng trong một thời gian nữa.

Về phần Cao Trạch, biết bao nhiêu, và liệu Diêu Châu có nói gì với anh ta hay không, Lance đoán không ra.

---xuống chút nữa, nó sẽ càng ngày càng khó hơn. Trong lòng Lance có một thanh âm nói. Nhưng khi Phác Hằng quay lại nhà kho, lại hỏi anh: "Lan tiên sinh bây giờ có rời đi không?"

Anh ta cười đáp lại: "Ngươi đi trước đi, ta sẽ kiểm tra giám sát, lát nữa sẽ khóa cửa lại." – bộ dạng vẫn như đang làm việc tận tâm cho Diêu Châu.

-

Xe địa hình lái qua hai ngã tư, Diêu Châu và Cao Trạch đều không lên tiếng.

Chiếc xe theo sau tăng tốc vượt qua họ. Kỹ năng lái xe của Jasmine là đỉnh cao, và Cảnh Xuyên, người ngồi ở vị trí lái phụ khi vượt qua, đã chào họ qua cửa sổ.

Đi qua một con phố khác, Cao Trạch hỏi Diêu Chu: "Cậu nghĩ gì về Lance?"

Không có điềm báo gì cả, chỉ hỏi thôi.

Diêu Châu và anh ta có một tình bạn lâu dài, họ không đi lòng vòng, "Nếu trong chúng ta có một kẻ làm loạn bên trong, Lance không thể thoát khỏi."

Cao Trạch không phải loại người sẽ đặt tình cảm lên đầu, thủ đoạn của anh ta và Diêu Châu giống nhau. Bây giờ Diêu Châu đã nổi nên lòng nghi ngờ, việc diệt trừ Lance chỉ là vấn đề thời gian.

Cao Trạch một tay cầm vô lăng, một tay xoa mặt nói: "Những gì cậu ta làm cho cậu trong bốn năm qua ai cũng rõ ràng." - Chỉ khi lời nói ra khỏi miệng, anh ta mới phát hiện chính mình để ý.

Diêu Châu không phủ nhận: " Nếu không chúng ta không giữ cậu ta đến hôm nay được, phải không, Cao Trạch."

Cao Trạch trầm mặc một lát, sau đó hỏi: "Từ khi nào... cậu bắt đầu nghi ngờ cậu ta?"

Diêu Châu một tay tựa vào cửa sổ xe, chậm rãi nói: "Sáu tháng trước, một trong những người cung cấp thông tin quen thuộc của Anh Cảnh đã nghỉ hưu. Anh ta là một nhà môi giới, chuyên tạo ra danh tính giả. Anh Cảnh đưa cho tôi một số thông tin danh tính những người làm giả thân phận, coi như một cái ân huệ"- Một trong những danh tính có giá cao đã thu hút sự chú ý của Diêu Châu.

Giấy tờ tùy thân được làm giả một cách thông minh bằng phương pháp chợ đen: Sau khi một em bé chết vì bệnh tật hoặc tai nạn, những kẻ buôn danh tính đã mua giấy khai sinh của đứa trẻ từ cha mẹ và thay vì trình báo cái chết cho chính phủ, chúng lại tạo ra ảo tưởng rằng danh tính này ngày càng phát triển, nhập vào hệ thống tuyển sinh, thông tin điện thoại di động và tài khoản ngân hàng, cho đến khi trưởng thành sẽ hình thành một danh tính khá thật, sau đó bán cho những người cần giả mạo với giá cao.

Khi Lance lần đầu tiên đến làm việc dưới quyền Diêu Châu, Diêu Châu đã kiểm tra lý lịch của anh ta, biết anh ta tốt nghiệm trường nào, trưởng thành đã trải qua những gì và lý do tại sao anh ta lại sống dưới lòng đất. Tóm lại, dường như không còn nghi ngờ gì về thân phận của Lance.

Nhưng trí nhớ của Diêu Châu thật đáng kinh ngạc, bốn năm sau, khi vô tình nhìn thấy tài liệu đó, hắn vẫn có thể so sánh rõ ràng với quỹ đạo phát triển mà Lance cung cấp năm đó. Hai bản lý lịch quá giống nhau, dấu vết về cuộc đời của Lance gần như hoàn toàn trùng lặp với những người trong tin tức, Diêu Châu khó có thể không nghi ngờ anh ta.

Lance là một kẻ giả danh tài giỏi, anh ta đã ở cùng Diêu Châu bốn năm, từng bước leo lên vị trí phó thủ, cơ hồ không có chút sơ hở nào.

Diêu Châu cũng dành một khoảng thời gian để xác minh thân phận của anh ta, khi số lượng sai sót ngày càng tăng, động cơ thầm kín của anh ta dần dần được xác nhận.



Cao Trạch nghe xong lại trầm mặc hơn, nghĩa trang đang ở trước mặt, anh ta muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này trước khi xuống xe.

"Sao lại bảo tôi xuống tầng hầm?" Cao Trạch nghĩ đến hộp bao cao su.

Mà câu trả lời của Diêu Châu giống như một trò đùa, nhưng lại không giống như một trò đùa, "Nếu hai người kết hôn, tôi không biết liệu tôi có cứu mạng cậu ta vì cậu hay không."

Cao Trạch lắc đầu, không cười được. Anh ta không nghe thấy ác ý nào trong giọng nói của Diêu Châu, tất nhiên đó không phải là một câu nói đùa, và Diêu Châu dường như bất lực, điều này thật hiếm khi xảy ra.

"Lance là người của Hình Quảng Đình? Cậu có thể xác nhận không?" Cao Trạch không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.Diêu Châu đã đề cập rằng lô danh tính do Cảnh Xuyên đưa ra đã được khu Đông mua lại, vì vậy Lance có thể là người được đặt bởi khu Đông, hoặc được lệnh trực tiếp từ Hình Quảng Đình.

"Lance giấu rất kỹ, cho đến nay tôi cũng chưa bao giờ có được bằng chứng trực tiếp." Diêu Châu dừng một chút, sau đó nói: "Cho đến khi cậu ta bị nhốt dưới tầng hầm..."

Diêu Châu quay đầu nhìn Cao Trạch đang lái xe, "Anh cho rằng vụ bắt cóc xảy ra rất kỳ lạ. Cá nhân tôi có xu hướng nghĩ rằng đó là do Lance bị giam giữ và mất liên lạc với Hình Quảng Đình. Có lẽ là thuộc hạ của Hình Quảng Đình dưới tình thế cấp bách thực hiện một bước đi sai lầm."


Lance ẩn náu rất sâu, còn Diêu Châu chỉ phát hiện ra mối nghi ngờ của anh ta sau nhiều lần thăm dò. Nhưng không có bằng chứng trực tiếp nào chỉ ra anh ta, nhưng một số sự kiện liên quan đến nhau cho thấy anh ta có vấn đề từ bên ngoài, không thể giải thích bằng "sự trùng hợp ngẫu nhiên".


Cao Trạch lái xe đến bãi đậu xe của nghĩa trang mà không nói một lời. Jasmine và Cảnh Xuyên tới trước, bọn họ đang đứng dưới gốc cây trò chuyện.


Diêu Châu đẩy cửa xe, Cao Trạch hỏi: "Ngươi định động vào hắn à?"


Diêu Châu cố gắng không hút thuốc trong xe, chỉ ngậm một điếu vào miệng, quay lại nhìn Cao Trạch, lấy ra rồi nói: "Không nhanh như vậy, để xem lại."


Bốn năm qua, Diêu Châu cũng rất tín nhiệm Lance, tin tưởng có nghĩa là lơ là, nhưng Lance lại không chờ cơ hội ra tay.


Diêu Châu không biết mình thuộc phe nào, có lẽ Lance cũng đang dao động. Cộng thêm yếu tố Cao Trạch, Diêu Châu sẽ không vội vàng như vậy.


Cao Trạch tắt máy, rút ​​chìa khóa xe, trước khi xuống xe nói với Diêu Châu: "Đừng cân nhắc những yếu tố khác, cứ làm những gì cậu muốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK