Mục lục
Bà Xã Vô Giá, Hôn Một Cái - Đường Nại (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mông Chỉ Nghi thở dài bất đắc dĩ, nghĩ đến tất cả những điều Cơ Tích Vy và Thiệu Vĩnh Khiêm làm với mình, con ngươi lạnh lùng lộ ra sát ý.

Còn việc cô đột nhiên biến mất bị Cơ Tích Vy tìm người đưa vào bệnh viện tâm thần cô cũng không tính cho Dạ Sở Hân biết, bằng không cô gái điên cuồng này không chừng sẽ đi tìm hai tên cặn bã kia tính sổ.

Cô đã nói, bọn họ nợ cô, cô sẽ từ từ đòi lại từng cái một!

Thấy gương mặt Mông Chỉ Nghi trầm mặc, Dạ Sở Hân cho là cô vẫn chưa hồi phục tinh thần sau đau khổ khi đó, thô bạo hét lên.

“Mẹ kiếp, Mông Chỉ Nghi , cậu sẽ không phải đang nhớ tới tên tra nam đó chứ, tớ nói cho cậu biết, nếu như cậu tái phạm nhớ tên đàn ông kia, tớ không quen biết cậu nữa. Cậu đau lòng làm gì, cậu có biết đôi tiện nhân đó mấy năm nay cuộc sống phóng khoáng bao nhiêu, đi tới đâu cũng có thể thấy đôi tiện nhân đó khoe ân ái, thật là ghê tớm chết lão nương rồi!”

“Yên tâm đi, tớ sớm đã buông xuống rồi, đi thôi, tớ đói bụng rồi!”

Mông Chỉ Nghi đổi chủ đề, không muốn nghiên cứu đề tài này quá nhiều, đáy lòng chính là hừ lạnh một tiếng, lộ ra sự thù hận và lạnh lùng vô tận.

Cơ Tích Vy , Thiệu Vĩnh Khiêm , tôi không có ở đây các người thật sự sống nhanh như vậy sao, vậy thì tôi ngược lại muốn nhìn xem các người còn có thể đắc ý bao lâu nữa.

Hy vọng các người đừng chết nhanh như vậy, bằng không làm sao dịu lại những đau khổ tôi đã trải qua, các người nợ tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại từng chút một cho tôi!

“Đi đi đi, lão nương đã sớm đặt xong chỗ, bây giờ dẫn cậu qua đó ăn uống thỏa thích!”

Dạ Sở Hân cũng không muốn để cho hai tiện nhân kia phá hư bầu không khí, kéo Mông Chỉ Nghi đi tới xe cô ấy.

Rời đi nhiều năm như vậy, Thành phố P thay đổi cũng không coi là nhỏ, hai người đi tới cửa khách sạn Hoàng Triều.

Chỗ này là nơi phồn hoa xa xỉ nhất của toàn bộ Thành phố P , khắp nơi đều là chỗ người có tiền qua lại, dưới chân thiên tử, nhiều nhất chính là quan chức quyền quý!

Phòng tổng thống VIP của khách sạn Hoàng Triều là Mông Chỉ Nghi đã sớm đặt, sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, hai người mới xuống lầu ăn cơm.

Gia thế của Dạ Sở Hân ở Thành phố P cũng coi như là có chút địa vị, được xem là thiên kim nhà giàu, tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị là ba cô ấy, mà mẹ cô ấy chính là sinh ra từ dòng dõi gia đình Nho học.

Bây giờ là bộ trưởng bộ giáo dục, đáng may là gia thế hậu đãi cũng không khiến Dạ Sở Hân có bệnh công chúa như các thiên kim tiểu thư khác, mà là cố gắng lăn lộn dựa vào chính mình tạo ra một thế giới riêng.



Là một họa sĩ tự do, đây cũng là một trong những nguyên nhân ban đầu Mông Chỉ Nghi có thể trở thành khuê mật với cô.

Hai người vừa tiến vào bên trong gian phòng ăn, Dạ Sở Hân gọi mấy món ăn trước kia hai người thường xuyên ăn.

“Không ngờ tới những chỗ khác thay đổi thật nhiều, nơi này ngược lại vẫn như vậy!”

Xuyên qua cửa sổ sát đất bên trong gian phòng, Mông Chỉ Nghi nhìn thấy được cảnh đêm phồn hoa của Thành phố P ngoài cửa sổ, đèn nê ông sáng rực phát họa nên cảnh đêm lộng lẫy, khiến cô có chút thất thần.

“Nghi Nghi, cậu nói cho tớ biết, nhiều năm như vậy cậu có phải vẫn chưa buông bỏ được hay không. Cậu đột nhiên không nói tiếng nào rời đi là không phải bởi vì vậy đôi tiện nhân kia, vậy cậu bây giờ thế nào, đột nhiên trở lại sẽ không phải vẫn là vì Thiệu Vĩnh Khiêm chứ?”

Sau một hồi lâu yên lặng, Dạ Sở Hân vẫn không nhịn được quan tâm mở miệng hỏi, đôi mắt tràn đầy lo âu và sốt ruột, sâu sắc nhìn Mông Chỉ Nghi .

Mông Chỉ Nghi lắc đầu, trên gương mặt lãnh đạm ở dưới ánh đèn thủy tinh có chút lạnh như băng, buồn bã ảm đạm.

“Lần này tớ trở về quả thực là có chuyện, cũng có liên quan đến hai người kia, có điều không phải như cậu tưởng tượng, cậu yên tâm đi. Đối với Thiệu Vĩnh Khiêm anh ta đã sớm phản bội mình, từ khoảnh khắc anh ta bắt đầu đẩy mình vào địa ngục mình đã sớm buông bỏ anh ta rồi!” Bây giờ cô đối với bọn họ chỉ có nồng nặc hận ý!

Đúng vậy, bốn năm trước, đã sớm từ lúc bọn họ bắt đầu phản bội mình cô đã nên buông bỏ rồi, chỉ là không nghĩ tới Cơ Tích Vy người phụ nữ kia sẽ độc ác như vậy đưa cô vào bệnh viện tâm thần.

Vốn là bằng thực lực của cô vốn sẽ không bị trúng kế, chỉ là khi đó dù Thiệu Vĩnh Khiêm phản bội mình, cô lại còn hy vọng với anh ta, cứ thế để cho Cơ Tích Vy có cơ hội thừa dịp ra tay.

Bây giờ suy nghĩ lại, mình quả thật là ngu ngốc, nếu không phải ý chí cô mạnh mẽ, từ nhỏ rèn luyện thân thủ và thủ đoạn thì sợ sớm đã ở bệnh viện tâm thần chân chính điên rồi.

Một năm đó trên người cô cắm đầy ống dẫn, mỗi ngày đều bị máy móc lạnh như băng hành hạ, sống thoi thóp, nếu không phải cuối cùng trốn thoát được, sợ rằng đến nay không phải điên thì chính là chết!

Một năm đau khổ đó Mông Chỉ Nghi nhớ lại mấy lần cũng nhịn không được run rẩy, ác mộng quấn lấy.

Đối với Cơ Tích Vy và Thiệu Vĩnh Khiêm hận ý cũng chỉ càng sâu thêm, bệnh dạ dày của cô chính là ở một năm đó bị hành hạ mới bắt đầu có.

Ngày tháng tối tăm không thấy ánh mặt trời bị đánh dữ dội, bị bỏ đói, mấy lần thiếu chút nữa chết đi, chỉ là cô không cam lòng, thù lớn chưa trả, sao cô nỡ chết chứ!

“Nghi Nghi , cậu biết không, bọn họ muốn đính hôn, ngay tuần tới!” Dạ Sở Hân bình tĩnh nhìn Mông Chỉ Nghi , có chút đau lòng, có chút lo lắng!



Đính hôn sao, xem ra cô tới thật là đúng lúc, vậy thì cô hẳn nên tặng bọn họ đại lễ đính hôn gì đó, Mông Chỉ Nghi nhếch khóe môi, đôi mắt lạnh lùng nghiền nát ra cái lạnh như băng.

Bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không để cho hai người kia thuận lợi như vậy mà đính hôn, bọn họ ép cô vào địa ngục, vậy thì cô đương nhiên cũng phải để cho bọn họ nếm thử mùi vị vào địa ngục!

……

Ăn cơm tối với Dạ Sở Hân xong, Mông Chỉ Nghi lên lầu trở về căn phòng tổng thống, vốn Dạ Sở Hân không tính đi, có điều tạm thời có chuyện nhận một cuộc điện thoại rời đi.

Trở về phòng tắm rửa, vừa muốn ngủ điện thoại vang lên.

“Ai vậy?”

“Là ba!” Đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói trầm ổn của người đàn ông trung niên lộ ra khí thế có phần bức bách người và ép buộc của bề trên.

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, con ngươi Mông Chỉ Nghi chợt co rúc lại, đáy mắt để lộ ra ý lạnh phức tạp, nhíu mày, giọng lạnh nhạt không có chút tâm trạng nào: “Có chuyện?”

“Con nhất định phải dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ba sao, ba là ba con đó, biến mất nhiều năm như vậy cũng nên về thăm nhà!” Thanh âm bức bách người có chút nổi nóng, còn có mấy phần bất lực và nghiêm túc không nói ra được.

“Ha, ba, tôi không dám có ngươi ba như vậy, nếu ông tới giảng đạo thì miễn đi. Cái nhà đó tôi sẽ không trở về, từ sớm khi mẹ Tưởng i rời đi, ông mang người đàn bà kia vào cửa bắt đầu từ ngày đó nơi đó đã không phải là nhà tôi rồi!”

Mông Chỉ Nghi cười lạnh một tiếng mỉa mai, trong giọng nói tràn đầy vẻ chế giễu, nghe được đầu điện thoại bên kia khẽ cau mày.

“Nghi Nghi ...” Người đàn ông trung niên đầu điện thoại bên kia giọng mềm nhũn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có một cảm giác vô lực sâu sắc, còn muốn nói gì đó, lại bị Mông Chỉ Nghi lạnh như băng vô tình cắt đứt.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi!” Vừa nói xong không đợi đối phương lên tiếng, cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mông Chỉ Nghi không được tốt, nhìn đèn đuốc sáng rực chói mắt rơi ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy lạnh như băng đến thấu xương.

Trên khuôn mặt lạnh lùng phủ một lớp sương lạnh khó đoán được, trong đầu hiện lên một rồi lại một hình ảnh.

Cả người cũng phảng phất bị hơi thở của bóng tối bao vây vậy, lộ ra hơi lạnh thấu xương, không cách nào tự kiềm chế, đến khi điện thoại vang lên lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK