Edit: Mây
Tống Ngọc Nhứ không ngừng đẩy nhanh tốc độ về đội, vừa về đã thấy trong nhà xây thêm bức tường cao từng một mét. Hai mắt cô sáng rỡ, cứ cái đà này, rất nhanh thôi sẽ có nhà mới để ở.
Vì nền nhà cũ của nhà họ Ninh khá lớn nên hai gian phòng rách nát tung tóe bùn cũng không bị phá. Tuy mùa đông không ở được nhưng dùng làm nhà kho hoặc phòng chứa củi thì vẫn ổn, để đồ không thành vấn đề nên Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ thương lượng một hồi vẫn quyết định không hủy.
Bây giờ hai căn phòng này là một bên để đồ một bên người ở.
Dù vui cô cũng không chậm trễ, vén tay áo bắt đầu nấu cơm trưa.
Vốn ban đầu thẩm Thúy Hoa nói muốn đến hỗ trợ, nhưng vừa nãy Ninh Chiêu bảo thẩm Thúy Hoa sang báo phải về nhà mẹ đẻ một chuyến nên trưa nay không sang giúp được.
Tuy nấu cho nhiều người ăn không hề dễ nhưng chỉ cần nấu một nồi cháo, thêm một nồi cơm độn, lại thêm chút đồ ăn là được. Nên chỉ vội khâu chuẩn bị thôi, lúc nấu thì ổn rồi.
Giữa trưa, Tống Ngọc Nhứ tính toán đem xương lợn hầm rong biển, buổi chiều cô đi trao đổi chút khoai tây với các đội viên, rồi lại đi hầm gà rừng, dư lại một con gà với một con thỏ thì để mai ăn.
Gần tới lúc ăn trưa, các đội viên tới phụ xây nhà như phải chịu dày vò. Chỉ vì Tống Ngọc Nhứ nấu cơm thơm quá, bọn họ thèm rớt nước miếng bụng réo ầm ĩ chẳng thiết làm nhà nữa.
Nghe nói cô cả nhà họ Tống ở phía đông thôn là người có đức hạnh, có năng lực, thông minh và giỏi nghề thủ công. Lúc đầu khi chưa tiếp xúc với cô, họ còn tưởng người nhà họ Tống cố ý nói quá, hôm nay mới biết toàn là chuyện thật.
Chỉ là một nồi cháo đơn giản, cơm độn cộng thêm canh rong biển thôi mà cô đã nấu ngon hơn người khác rồi.
Đừng nói canh rong biển chỉ có nước luộc không, nếu canh mà toàn nước lã như thế thì nước hầm xương còn không bằng vị nhạt của thịt nạc nữa chứ đừng nói tới vị thịt mỡ bóng bẩy. Nhưng là bọn họ cũng biết, vợ chồng son mới vừa phân gia, với ngần ấy tiền trong tay mà cơm nước hai bữa ngon thế này cũng coi như tươm tất rồi.
Chao ôi, đều từ một mẹ đẻ ra, ông bà Ninh sao mà đứa thương đứa ghét?
Đại đội trưởng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay lượn trong không khí, chỉ thấy đồ ăn mẹ mình làm cơm chán thật, đống nguyên liệu tốt coi như bay. Con bé Đại Tuyết có tay nghề tốt như vậy, nếu sinh ra sớm mấy năm, thì chắc con bé sẽ làm thần bếp chuyên nấu cơm chung quá.
Tiếc là lúc ăn chung nồi với người ta, có khi con bé vẫn là hạt đậu nhỏ, cũng chẳng biết đã với tới nồi trong bếp hay chưa.
Đại đội trưởng tiếc nuối nước miếng, vội vàng gọi Ninh Chiêu tới để dời sự chú ý: “Nhị Cẩu Tử này, nhà này cậu xây xong thì dùng rơm lúa mạch để lợp mái, nếu có điều kiện tốt thì cứ đổi thành mái ngói cho nó chắc chắn. Nhà họ Lý trong công xã kế bên đại đội mình có ngói đấy, đợi lúc nào tôi báo thì cậu chạy qua đó xếp hàng kéo là được. Gạch đều do đội viên tự nung nhưng chất lượng rất tốt, chắc mà bền, một viên ngói giá 5 tệ.”
Ninh Chiêu gật đầu: “Dạ chú, bây giờ trong tay con không có nhiều tiền, chờ khá lên rồi từ từ đổi.” Nói rồi anh cười khổ: “Bây giờ con phải lo chuyện sinh hoạt trước đã.”
“Cháu cũng không dễ dàng gì.” Đại đội trưởng vỗ vai Ninh Chiêu, nhưng không nói gì tới chuyện cho anh vay tiền. Bây giờ nhà ai cũng thiếu thốn, chút tiền ít ỏi trong tay họ kiếm được là do vất vả quanh năm suốt tháng, sao có thể dễ dàng cho vay được.
“Hiện tại đã phân gia, chỉ cần cháu và Đại Tuyết cần mẫn, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên.” Nói xong ông thấy vẻ mặt Ninh Chiêu cảm kích mình, cuối cùng vẫn cắn răng: “Nếu có gì cần hỗ trợ cứ gọi tôi, giúp được tôi sẽ giúp.”
Ninh Chiêu xua tay: “Cảm ơn chú nhưng giờ con và Đại Tuyết vẫn gắng sống được. Hơn nữa gia đình con cũng làm phiền chú nhiều rồi.”
“Ài, nói thế là sao.” Đại đội trưởng thở dài, cuối cùng vẫn không nói lời nào nữa mà đi qua bên khác, tiếp tục công việc.
Nghĩ đến lời đại đội trưởng nói, lại nhìn Tống Ngọc Nhứ đang xắn tay áo nấu cơm, trong lòng Ninh Chiêu bỗng dưng dâng lên một cảm giác khủng hoảng khó tả.
Anh phải nghĩ cách kiếm việc làm mới được.
Tống Ngọc Nhứ không ngừng đẩy nhanh tốc độ về đội, vừa về đã thấy trong nhà xây thêm bức tường cao từng một mét. Hai mắt cô sáng rỡ, cứ cái đà này, rất nhanh thôi sẽ có nhà mới để ở.
Vì nền nhà cũ của nhà họ Ninh khá lớn nên hai gian phòng rách nát tung tóe bùn cũng không bị phá. Tuy mùa đông không ở được nhưng dùng làm nhà kho hoặc phòng chứa củi thì vẫn ổn, để đồ không thành vấn đề nên Ninh Chiêu và Tống Ngọc Nhứ thương lượng một hồi vẫn quyết định không hủy.
Bây giờ hai căn phòng này là một bên để đồ một bên người ở.
Dù vui cô cũng không chậm trễ, vén tay áo bắt đầu nấu cơm trưa.
Vốn ban đầu thẩm Thúy Hoa nói muốn đến hỗ trợ, nhưng vừa nãy Ninh Chiêu bảo thẩm Thúy Hoa sang báo phải về nhà mẹ đẻ một chuyến nên trưa nay không sang giúp được.
Tuy nấu cho nhiều người ăn không hề dễ nhưng chỉ cần nấu một nồi cháo, thêm một nồi cơm độn, lại thêm chút đồ ăn là được. Nên chỉ vội khâu chuẩn bị thôi, lúc nấu thì ổn rồi.
Giữa trưa, Tống Ngọc Nhứ tính toán đem xương lợn hầm rong biển, buổi chiều cô đi trao đổi chút khoai tây với các đội viên, rồi lại đi hầm gà rừng, dư lại một con gà với một con thỏ thì để mai ăn.
Gần tới lúc ăn trưa, các đội viên tới phụ xây nhà như phải chịu dày vò. Chỉ vì Tống Ngọc Nhứ nấu cơm thơm quá, bọn họ thèm rớt nước miếng bụng réo ầm ĩ chẳng thiết làm nhà nữa.
Nghe nói cô cả nhà họ Tống ở phía đông thôn là người có đức hạnh, có năng lực, thông minh và giỏi nghề thủ công. Lúc đầu khi chưa tiếp xúc với cô, họ còn tưởng người nhà họ Tống cố ý nói quá, hôm nay mới biết toàn là chuyện thật.
Chỉ là một nồi cháo đơn giản, cơm độn cộng thêm canh rong biển thôi mà cô đã nấu ngon hơn người khác rồi.
Đừng nói canh rong biển chỉ có nước luộc không, nếu canh mà toàn nước lã như thế thì nước hầm xương còn không bằng vị nhạt của thịt nạc nữa chứ đừng nói tới vị thịt mỡ bóng bẩy. Nhưng là bọn họ cũng biết, vợ chồng son mới vừa phân gia, với ngần ấy tiền trong tay mà cơm nước hai bữa ngon thế này cũng coi như tươm tất rồi.
Chao ôi, đều từ một mẹ đẻ ra, ông bà Ninh sao mà đứa thương đứa ghét?
Đại đội trưởng ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bay lượn trong không khí, chỉ thấy đồ ăn mẹ mình làm cơm chán thật, đống nguyên liệu tốt coi như bay. Con bé Đại Tuyết có tay nghề tốt như vậy, nếu sinh ra sớm mấy năm, thì chắc con bé sẽ làm thần bếp chuyên nấu cơm chung quá.
Tiếc là lúc ăn chung nồi với người ta, có khi con bé vẫn là hạt đậu nhỏ, cũng chẳng biết đã với tới nồi trong bếp hay chưa.
Đại đội trưởng tiếc nuối nước miếng, vội vàng gọi Ninh Chiêu tới để dời sự chú ý: “Nhị Cẩu Tử này, nhà này cậu xây xong thì dùng rơm lúa mạch để lợp mái, nếu có điều kiện tốt thì cứ đổi thành mái ngói cho nó chắc chắn. Nhà họ Lý trong công xã kế bên đại đội mình có ngói đấy, đợi lúc nào tôi báo thì cậu chạy qua đó xếp hàng kéo là được. Gạch đều do đội viên tự nung nhưng chất lượng rất tốt, chắc mà bền, một viên ngói giá 5 tệ.”
Ninh Chiêu gật đầu: “Dạ chú, bây giờ trong tay con không có nhiều tiền, chờ khá lên rồi từ từ đổi.” Nói rồi anh cười khổ: “Bây giờ con phải lo chuyện sinh hoạt trước đã.”
“Cháu cũng không dễ dàng gì.” Đại đội trưởng vỗ vai Ninh Chiêu, nhưng không nói gì tới chuyện cho anh vay tiền. Bây giờ nhà ai cũng thiếu thốn, chút tiền ít ỏi trong tay họ kiếm được là do vất vả quanh năm suốt tháng, sao có thể dễ dàng cho vay được.
“Hiện tại đã phân gia, chỉ cần cháu và Đại Tuyết cần mẫn, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên.” Nói xong ông thấy vẻ mặt Ninh Chiêu cảm kích mình, cuối cùng vẫn cắn răng: “Nếu có gì cần hỗ trợ cứ gọi tôi, giúp được tôi sẽ giúp.”
Ninh Chiêu xua tay: “Cảm ơn chú nhưng giờ con và Đại Tuyết vẫn gắng sống được. Hơn nữa gia đình con cũng làm phiền chú nhiều rồi.”
“Ài, nói thế là sao.” Đại đội trưởng thở dài, cuối cùng vẫn không nói lời nào nữa mà đi qua bên khác, tiếp tục công việc.
Nghĩ đến lời đại đội trưởng nói, lại nhìn Tống Ngọc Nhứ đang xắn tay áo nấu cơm, trong lòng Ninh Chiêu bỗng dưng dâng lên một cảm giác khủng hoảng khó tả.
Anh phải nghĩ cách kiếm việc làm mới được.